Chí Tôn Đồng Thuật Sư Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư

Chương 40:






"Mắt mù nhưng tâm không mù, phá trận thì tính là cái gì!".
Nàng nhàn nhạt nói.
"Ha ha ha! Tốt! Thú vị! Hay cho một câu mắt mù nhưng tâm không mù! Ta chính là thích nha đầu thẳng thắng như ngươi! Còn tốt hơn nhiều so với đám tiền bối cao nhân gọi tới kêu đi, ngoài mặt tỏ vẻ cung kính nhưng trong lòng hận không thế giết chết ta! Ha ha ha!"
Thanh âm của người nọ thập phần ảm đạm, lộ ra vài phần điên cuồng, Lạc Thành Đồng nghe, cũng không có hé răng.
Đối phương là kẻ điên cũng được, không phải kẻ điên cũng được, cũng không có quan hệ gì với nàng.
"Tiểu nha đầu, xem ngươi như vậy, là bị người khác hãm hại sao?".
Người nọ cười to vài tiếng, ngữ khí cũng trầm xuống.

"Đôi mắt này của ngươi bị hạ độc, còn không quá mười hai canh giờ! Quần áo trên người tuy rằng tinh xảo hoa mỹ, nhưng bị rách lung tung! Xem ra ngươi cũng bị người ta hạ độc thủ, hơn nữa còn là người thân cận của ngươi".
Thanh âm kia có chút mỉa mai.
"Vậy thì thế nào? Ta sớm hay muộn đều sẽ trở về đòi lại toàn bộ".
Lạc Thanh Đồng lạnh lùng nói.
Bộ dáng chật vật này của nàng, cũng không phải ai cũng có cơ hội thấy.
"Ha ha! Được! Được cho một cái đều sẽ trở về! Ta cũng thích ngươi cuồng vọng như vậy!"
Thanh âm kia lại có vài phần điên cuồng.
Giây tiếp theo, ngữ khí của hắn đột ngột thay đổi: "Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi có duyên với ta, người có bằng lòng kế thừa truyền thừa của Tiên Tông môn hay không? Ta không yêu cầu người phải làm cái gì, chỉ cần sau này nếu có cơ hội, người đòi lại công đạo cho Lục Tiên Cung của chúng ta là được!"
"Không có hứng thú!".
Thanh âm của Lạc Thanh Đồng có vài phần lạnh nhạt.
Lão nhân này muốn đào hố cho nàng nhảy? Cái Lục Tiên Cung này lệ khí nặng như vậy, không phải là tà môn thì chính là bị người khác hãm hại.
Nếu nàng muốn vì đối phương đòi lại công đạo, vậy khẳng định chính là ý sau.
Nhìn tòa cung điện uy nghiêm này, còn có một con Tiếp Thiên thần thú cường hãn, địch nhân của đám người này, chỉ sợ không phải là người bình thường.

Nàng điên rồi mới tiếp nhận chuyện phiền phức to như vậy.
"Ha ha ha!".
Nàng vừa dứt lời, thanh âm kia tựa hồ càng thêm cao hứng.
"Tốt tốt tốt! Ta quả là không nhìn lầm ngươi! Người vừa rồi nếu trả lời muốn thì lúc này đã là một khối thi thể! Ha ha ha!"
Thanh âm kia càng lúc càng điên cuồng, vừa khóc vừa cười, lộ ra lệ khí bén nhọn, làm cho người nghe cảm thấy sởn tóc gáy.
Lạc Thanh Đồng lại không thèm để ý, so với những thanh âm khủng bố gấp trăm lần nàng từng nghe qua, như này tính là gì.
"Tiểu nha đầu, người quả thực là người thích hợp! Ta rất vừa ý ngươi! Ngươi đừng vội cự tuyệt, ngươi có biết Lục Tiên Cung chúng ta là dạng tồn tại gì không? Đó chính là thánh địa của Tiên Tông!"
"Chỉ cần ngươi có được truyền thừa của Lục Tiên Cung, cũng đủ để người xưng bá ở nơi này!"
"Thất hoang Bắc địa, tam đảo Bồng lai, những thứ mà các ngươi xem là thần thánh cung phụng, so với Lục Tiên Cung chúng ta đều không đáng để vào mắt!".
Thanh âm kia càng nói càng điên cuồng.
Lạc Thanh Đồng không đành lòng nói cho hắn biết, những gì hắn nói nảy giờ, nàng hoàn toàn không hiểu gì cả.
Trong kí ức của nguyên chủ căn bản không có mấy đứa này.
Nhưng là thánh địa Tiên Tông, nghe có vẻ lợi hại.
Đáng tiếc, số mệnh của nàng là do nàng, không phải do trời.

Thứ nàng muốn, nàng sẽ tự mình đoạt lấy.
Nếu đã không muốn, cũng không ai có thể bức nàng.
"Lão bá, ngài tiết kiệm nước bọt đi! Ta thật sự không có hứng thú gì với truyền thừa Lục Tiên Cung của các ngài, phiền ngài mở cửa cho ta đi ra ngoài.
Hẳn là đang có rất nhiều người chạy tới đây, chắc chắn sẽ có một người càng phù hợp hơn với yêu cầu của ngài".
Cái rắc rối lớn này, xin miễn thứ cho kẻ bất tài như nàng.
"Không được! Ta chỉ coi trọng ngươi!".
Lão nhân nghe thấy lời của nàng, thiếu chút nữa bị chọc cho tức chết.
Cái nha đầu thúi này, hắn vừa mới nói nhiều như vậy, toàn bộ đều là đàn gảy tai trâu đúng không?
"Ngươi có biết kế thừa truyền thừa của Lục Tiên Cung chúng ta có rất nhiều chỗ tốt không? Ngươi thật sự có thể xưng hùng xưng bá giới này!"
Sau đó bị kẻ thù của các ngươi đuổi giết phải không? Cảm ơn! Nàng không cần, thật sự không cần.
Lạc Thanh Đồng giật giật khóe mắt, đang muốn nói thêm gì đó thì thanh âm của lão nhân lại vang lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.