Chí Tôn Đồng Thuật Sư Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư

Chương 37:






Phía trước, Dạ Thiên Minh một thân bạc y tóc đen, trong cảnh đất trời sụp đổ thế này, hắn trông giống như vị thần giáng thế.
Khuôn mặt ẩn hiện trong màn sương, cho dù chỉ là mờ ảo cũng không che giấu được vẻ tuấn mỹ bức người.
Quanh quẩn quanh người nam nhân này là một cổ khí thế cường đại, dường như cảnh tượng hoang tàn do Tiếp Thiên thần thú tạo thành không mảy may ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng hắn thực sự có thực lực, Lạc Thanh Đồng lại kết thù với hắn.
Bây giờ chạy tới đây, đừng nói là cứu mạng nàng, hắn không một chưởng đập chết nàng đã là may mắn rồi.
Cái đầu heo này, không biết dẫn nàng tới gặp cứu tinh hay là sát tinh đây.

Lạc Thanh Đồng trừng mắt nhìn con heo nhỏ trong tay mình.
Cảm nhận được lửa giận của nàng, con heo nhỏ nổ lực rụt rụt cái cổ đến cơ hồ không thấy đâu nữa, vẻ mặt lí lẽ hùng hồn nói: "Hắn hiện tại là người duy nhất có thể cứu chúng ta.
Tin tưởng ta a, ngoài hắn ra, nơi này không còn ai có thể chống đỡ được một chiêu của Tiếp Thiên thần thú đâu!".
Chứ đừng nói là có thể cứu bọn họ.
Bởi vậy, cho dù nguy hiểm cũng phải bám dính lấy hắn, làm ơn đi bà cô của tôi!
Kỳ thật con heo nhỏ cũng là bất đắc dĩ.
Nếu không phải tình thế bức bách, nó mới không chủ động tới gần người nam nhân này.
Trời biết nó là vì tránh đi hắn mới khế ước với Lạc Thanh Đồng.
Kết quả không nghĩ tới, cuối cùng vẫn phải đưa tới cửa.
Nó hi sinh lớn như vậy, nữ nhân này còn không cảm kích.
"Hắn mạnh như vậy?".
Lạc Thanh Đồng trong lòng kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng nghĩ tới một chuyện khác.

"Ngươi biết hắn rõ ràng như vây! Lúc trước hắn đuổi theo ta không bỏ, có phải là vì ngươi hay không?"
Thảo nào, nam nhân kia thoạt nhìn không giống kiểu người cắn chặt không buông, ngàn dặm đuổi giết.
Hóa ra lại là cái đầu heo này giở trò quỷ!
Con heo nhỏ nào dám thừa nhận, nó sợ Lạc Thanh Đồng tức giận, sai tay một cái liền bóp chết nó.
Đến lúc đó nó đi tìm ai khóc: "Không phải! Tuyệt đối không phải! Ta nói ngươi bây giờ có thể hay không trước hết nghĩ ra biện pháp chạy trốn a! Hắn nhìn qua bên này rồi! Ngươi mau nghĩ cách thu phục hắn đi!"
"Thu phục cái đầu ngươi!".
Lạc Thanh Đồng hận không thể một tát đập chết nó.
"Người nam nhân này cường hãn như vậy, người đi thu phục thử xem a!".
Nói nghe có vẻ đơn giản như vậy.
"Lần trước không phải ngươi đã thành công sao? Dùng cái chiêu kia đi!"
Lạc Thanh Đồng bị nó làm cho tức giận cực kỳ: "Cho nên người liền dẫn ta đến nơi này? Ngươi tưởng hắn ngu ngốc giống ngươi sao? Cùng một kế ai bị lừa hai lần!".
Con heo ngu ngốc!
"A! Vậy làm sao bây giờ?".
Con heo nhỏ trợn tròn mắt.
Nếu nam nhân kia không chịu ra tay, bọn họ chết chắc rồi.

"Nếu không người đổi cách khác, sắc dụ thử xem?"
"Thử cái đầu heo của ngươi!"
Lạc Thanh Đồng lúc này cũng không có thảnh thơi mà đấu võ mồm với nó.
Phía sau nàng, Tiếp Thiên thần thú đã càng ngày càng gần.
Cái bóng đen khổng lồ của nó đà hoàn toàn bao phủ phạm vi trăm dặm xung quanh nàng.
Mà Dạ Thiên Minh ở trước mắt cũng đang nhìn qua bên này.
Má nó! Trước có sói, sau lưng thì có hổ! Ông trời ơi, rốt cuộc ta cùng ngươi kết thù oán gì, mà người lại muốn chơi ta như vậy!
Lạc Thanh Đồng gấp đến độ chửi bậy.
Lúc này, huyết quang trong đáy mắt lóe lên, trong đầu nàng có một chủ ý, lẩm bẩm: "Soái ca, thật ngại quá, dù sao lúc trước đều đã lừa ngươi hai lần, ngươi cũng không để bụng lại bị lừa thêm lần nữa đúng không?"
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa a! Ta đây là đang giúp ngươi tích thêm công đức!"
Lạc Thanh Đồng không ngừng lẩm bẩm, trong long oanh động, cắn răng lao về phía Dạ Thiên Minh: "Soái ca, cứu mạng a!".
Tiếng hét tràn đầy khí thế, nháy mắt liền vang vọng tám hướng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.