Chí Tôn Chi Lộ

Chương 44: Lại Bị Gây Sự 1





Trong hai canh giờ tiếp theo vẫn lục tục có người lên đài khiêu chiến với những người khác.
Bởi vì trình độ của Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất biển lộ siêu phàm nên không ai trong đá, người khiêu chiến với họ.
- Được rồi vậy quyết định năm người này sẽ tham gia cuộc chiến.
Nguyễn Thần Phong sau cùng ra quyết định.
Hắn uể oải nói:
- Đông Viện sẽ không bạc đãi các ngươi, chỉ cần các ngươi tham gia sau đó mỗi người sẽ nhận được một trăm điểm cống hiến bất luận thắng thua.
Cả đám thiếu niên nghe vậy thì trầm chồ, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn đám người được chọn kia.
- Vậy còn nếu dành đệ nhất thì sao?
- Haha.
Nguyễn Thần Phong như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế giới.
Có điều hắn cũng nói.
- Người đạt hạng số bốn sẽ được thưởng một nghìn điểm cống hiến, cộng thêm năm khỏa Bách Linh đan.
Các ngươi hẳn biết có Bách Linh đan chính là đan dược rút ngắn thời gian tu luyện vô vị, một khỏa liền co lại được hai tháng thời gian tu luyện, còn có khả năng được vào Tàng Thư các chọn nũa.
Nếu mà các ngươi đạt đệ nhất thì hẳn hiểu số phần thưởng phong phú ra sao chứ.
Câu cuối là thâm ý nhắm vào năm thiếu niên trên đài.
Lần này đến Hoàng Phủ Thiên cũng trở nên động dung, một nghìn điểm cống hiến và đan dược rút ngắn thời gian tu luyện, có cơ hội vào Tàng Thư Các.
- Thời gian bắt đầu cạnh tranh các viện chính là một tuần sau.
Ta hi vọng trong một tuần này các ngươi sẽ tăng cường thực lực mình thật tốt.
- Giờ thì ta sẽ đem công pháp căn bản của Kiếm Trảm tông, Kiếm Trảm Vấn Khí công truyền lại cho các ngươi, công pháp này là Hư cấp hạ phẩm.
Nói không ngoa mó là công pháp cơ bản xếp số một Bắc Hoang, là căn bản Kiếm Trảm tông sừng sững tại nơi này mấy ngàn năm qua.
Kiếm Trảm Vấn Khí công chắc chắn trợ giúp các ngươi đặt nền móng vững chắc nhất.
Khi các ngươi vào nội môn sẽ có tầng tiếp theo.
- Tuy nhiên ta không bắt buộc các ngươi đổi công pháp, nếu các ngươi cảm thấy công pháp hiện tại của mình là tốt nhất thì cứ tiếp tục tu luyện.
Còn nếu có ý định trở thành tông chủ chẳng hạn, thì cốt yếu chính là phải họ bộ công pháp này.
Cả đám thiếu niên xửng sốt, Hư cấp hạ phẩm là công pháp nhiều người thậm chí nhiều gia tộc còn không thể cầu được.
Vậy mà Kiếm Trảm tông lại đem ra truyền cho bọn họ, bọn họ đương nhiên kinh hỉ, sẽ học rồi.

Đương nhiên một số gia tộc nội tình đều sẽ đi cửa sau cho con cháu mình tu luyện công pháp phụ trợ cho Kiếm Trảm Vấn Khí công để khi nào chuyển đổi không ảnh hưởng tới thực lực.
Chỉ là một số thiếu niên trước trong Tàng Thư Các lựa chọn công pháp trụ cột lúc này lòng đau như cắt, biết vậy bọn họ đã chọn cái khác hữu dụng hơn rồi.
Nguyễn Thần Phong mặc kệ suy nghĩ của đám thiếu niên, bắt đầu truyền tải khẩu quyết của Kiếm Trảm Vấn Khí công cho đám thiếu niên.
Hoàng Phủ Thiên đối với đổi công pháp không hứng thú lắm, vì trong thời gian này hắn đã thay một lần công pháp rồi.
Nếu không nhờ Ngưu Đầu huynh thì hắn sẽ phải tu luyện lại từ đầu.
Cảm giác đó không muốn nếm chải lần hai, với cả chắc gì bộ công pháp đầy đủ của Kiếm Trảm tông ngưu hơn Minh Ngục Thần quyết của hắn.
Nói đi phải nói lại, Kiếm Trảm Vấn Khí công đúng là công pháp cơ bản vững chắc nhất.
Đối với nhiều thiếu niên mới bước vào cánh cửa võ đạo thì công pháp như này càng thích hợp hơn mấy công pháp khác nhiều.
Đặc biệt là thiếu niên tu luyện kiếm đạo đỉnh.
Đặc biệt nhất của công pháp chính là thân thể người có thuộc tính khác nhau sau khi tu luyện tâm Trảm Kiếm Vấn Khí công sẽ nhận được nguyên khí thuộc tính khác nhau.
Nói tới thuộc tính, hình như Hoàng Phủ Thiên chưa từng kích phát được nguyên khí thuộc tính thì phải.
Không biết có cần điều kiện đặc biệt gì không?
- Hoàng huynh đệ, đang nghĩ gì tới nhập tâm vậy, muốn đổi công pháp sao?
Trần Thập Nhất tới vỗ vai Hoàng Phủ Thiên hỏi.
- Không có gì, cũng trưa rồi hai chúng ta chi bằng đi ăn trưa đi.
Hoàng Phủ Thiên cười nói.
- Đi.
— QUẢNG CÁO —
Đệ tử trong Kiếm Trảm tông ăn, mặc, ở, đi lại, cung ứng tài nguyên tu luyện này nọ tông môn lộ ra khí phái môn phái đẳng cấp bá chủ, rất rộng rãi, đãi ngộ cực cao.
Kiếm Trảm tông miễn phí cung cấp tất cả, có thể thấy giàu nứt vách.
Khi Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất đi cơm xá Đông Viện ngạc nhiên thấy có mười mấy đệ tử không hiểu sao vênh váo đứng trên bậc thang trước cửa, chặn cửa cơm xá.
Mấy đệ tử khác thì muốn tiến vào nhưng không vào được, hai bên lớn tiếng tranh cãi điều gì.
Có mấy người bị đánh mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, biểu tình ủ rũ được đồng bạn dìu, bộ dáng rất tức giận.
- Mẹ kiếp, các ngươi đừng có kinh người quá đáng.
Nam Viện các ngươi đừng tưởng có một trong mươi người được chọn của các ngươi ở đây liền không coi ai ra gì.
- Xùy, chỉ bằng vào đám phế vật Đông Viện các ngươi! Không cần tới sư huynh ra tay, chúng ta liền đem các ngươi đánh cho cha mẹ không nhận ra được luôn.
Mấy thiếu niên cười nhạt chặn cửa cơm xá, đứng trên bậc thang từ trên cao nhìn xuống đám người Đông Viện kia.
Hoàng Phủ Thiên nghe cũng đoán ra đại khái điều vừa xảy ra.
Không ngờ mới chọn xong mười người tham gia thì đôi bên đã có xung đột rồi.
Nửa canh giờ trước, mười đệ tử Nam Viện xâm nhập vào khu vực Đông Viện chặn đường cơm xá, tuyên bố muốn khiêu chiến với cao thủ Đông Viện.
Thái độ đệ tử ký danh Nam Viện cực kỳ huênh hoang, thô bạo, nói chuyện không hợp là động tay chân đánh mấy đệ tử Đông Viện.
Mười đệ tử ký danh Nam Viện thực lực không tầm thường, ra tay độc ác tàn nhẫn.
Tuy Đông Viện có nhiều người những người được chọn chưa xuất hiện, mấy người khác thực lực bình thường và không thể lấy nhiều hiếp ít.
So đâu vài trận người Đông Viện đều thua.
- Thật không hiểu sao tông môn cho đám phế vật các ngươi thi đậu, toàn là mềm như bún không chịu đòn nổi, khiến người cực kỳ thất vọng.
- Các tuyển thủ của của các ngươi đâu rồi.
Lăn ra đây đi, ta cho một đấm để hắn gãy răng quỳ dưới đất dập đầu xin tha...
Hoàng Phủ Thiên cùng Trần Thập Nhất chậm rãi bước tới phía cơm xá.
Việc này đương nhiên lọt vào ánh mắt của đám đệ tử Đông Viện rồi, mặt bọn chúng mừng rỡ nói:
- Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất hai trong mười tuyển thủ tham gia! Hay quá, cuối cùng bọn họ cũng tới rồi.
- Ha ha, thực lực của bọn họ tuyệt đối có thể dạy dỗ cho đám cuồng đồ Nam Viện một trận!
Đám người ồn ào kêu la, các đệ tử ký danh Đông Viện biểu tình hưng phấn, sốt ruột quay quanh hai người, lao nhao như thấy cứu tinh.
Hai người chỉ muốn đi ăn một bữa thôi, sao lại trở thành địa điểm đánh nhau như vậy.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau cười bất đắc dĩ lắc đầu bước tới phía bậc thang đang bị chặn lối vào.
- Ngươi chính là một trong mười tuyển thủ tham gia trận chiến các viện sắp tới? Một tên dặt dẹo ốm yếu thực lực còn có Hoàng Nguyên trung kì, một kẻ vai u thịt bắp cũng được chọn.
Quả nhiên là một đám ô hợp không có chút bản lĩnh gì cả.
Mấy tên đệ tử từ Nam Viện nhìn Hoàng Phủ Thiên từ trên xuống dưới ôm bụng cười mỉa mai.
- Chó khôn không cản đường, cút ra để ta ăn cơm.
Hoàng Phủ Thiên sắc mặt nhàn nhạt nói.
- Tiểu tử, ngươi muốn tìm chết!
Một tiếng quát to, đối phương không nói hai lời, một quyền bổ ra, mang theo kình phong phần phật hướng tới Hoàng Phủ Thiên.
Đây là vũ kĩ Toái Thạch chưởng, Nhật cấp trung phẩm, hắn ta đã tìm hiểu bộ vũ kĩ này mấy ngày gần đây, gần đạt tới mức tiểu thành rồi uy lực phát ra không thể coi thường được….
Đó chỉ là điều mà tên đó nghĩ ra thôi.
Hoàng Phủ Thiên mí mắt không thèm giật, nắm quyền co lại tùy tiện vung ra một đòn trong mắt mọi người là hời hợt, đến nguyên khí cũng không thèm ngưng tụ.
Bùm!
Một tiếng trầm đục.

Trong chớp mắt hai tay va vào nhau.
— QUẢNG CÁO —
Đối phương bị Hoàng Phủ Thiên đánh trúng sắc mặt hồng nhuận của nhất thời trở nên tái nhợt.
Kêu rên nên một tiếng, cước bộ lảo đảo lui về phía sau, rốt cục cuối cùng cũng không đứng vững, ngã xuống đất bậc thang phía sau.
- Chó khôn không muốn làm cứ thích làm chó ngu.
Hoàng Phủ Thiên nhẹ dàng phẩy tay, khịt mũi kinh thường nói.
- Hoàng huynh đệ nói chúng là chó thì tội những chú chó nhỏ quá.
Chó còn hiểu tiếng người, chứ bọn chúng tiếng người không hiểu thì còn không bằng cả chỏ.
Trần Thập Nhất ở một bên đâm chọc nói.
Các đệ tử Nam Viện thất thanh kinh kêu:
- Sư huynh!
Tên sư huynh này ở trong vòng đệ mới nhập Nam Viện tuy không phải đỉnh cao nhất nhưng chắc chắn là kẻ mạnh trong hai mươi chỗ đầu, không ngờ bị thiếu niên Đông Viện một quyền thường mà thất bại.
- Hay… Hay lắm.
- Vừa nãy các ngươi bảo chúng là phế vật vậy mà đến một quyền của người ta cũng không tiếp được, đúng là đến phế vật cũng không bằng.
- Sai rồi, phải là không bằng cả heo chó mới đúng.
Các đệ tử Đông Viện không quan tâm nhiều, thấy tình hình này thì hò reo như sấm.
Các đệ tử mặt đỏ hồng, cảm giác như phơi nắng ba, bốn canh giờ được ăn dưa hấu ướp lạnh, liều mạng kêu gào cổ vũ.
- Ngươi dám ra tay tập kích bị thương người?
Một đệ tử Nam Viện lập tức như phát khùng vung tay nói:
- Chúng ta cùng xông lên dạy dỗ tiểu tử này!
Trên bậc thang các đệ tử ký danh Nam Viện đứng bên trên rống to xông lên.
Trần Thập Nhất cười to bảo:
- Tập kích cái đầu ngươi! Ha ha ha ha ha ha! Cút xuống hết!
Không bỏ lỡ cơ hội rèn luyện bộ pháp, Trần Thập Nhất song quyền uy mãnh vô cùng thay Hoàng Phủ Thiên lao vào trận chiến quần ẩu.
Rầm!
Đệ tử Nam Viện xông lên trước nhất thấy hoa mắt, hét lên một tiếng không kịp phản ứng đã bị Trần Thập Nhất đánh trúng ngực, té lăn xuống cầu thang.
Khí thế Trần Thập Nhất tăng vọt, hét to một tiếng:
- Đến nữa!
Trần Thập Nhất dũng mãnh như cọp xông lên.
Rầm rầm!
— QUẢNG CÁO —
Lại có hai đệ tử ký danh Nam Viện không phải đối thủ của hắn.
Hai đệ tử Nam Viện thực lực Hoàng Nguyên hậu kì cảm thấy cổ tay đau đớn như bị gãy, biểu tình sợ hãi, tuyệt vọng kêu rên phun ra một ngụm máu tươi, thân bất do kỷ lăn xuống bậc thang.
- Tiếp tục!
Các đệ tử Đông Viện ở bên dưới giành trước đếm giùm hắn.
Trần Thập Nhất đạp bộ pháp, thân hình nhẹ như lông chim, nhanh như tia chớp bước nhanh xông lên.
Một chuỗi tiếng chưởng va nhau, tiếng kêu rên vang lên không dứt.

Trong khoảnh khắc lại vang vài tiếng nổ, sáu đệ tử Nam Viện còn lại thực lực có Hoàng Nguyên trung kì đương nhiên không theo kịp tốc độ của Trần Thập Nhất, không chịu nổi một kích bị vỗ bay như người gỗ, vô cùng chật vật lăn xuống bậc thang.
Mấy chục người mặt xám xịt.
Bọn họ tự cho mình là tinh anh nhưng không ai đỡ được một chưởng bình thường của đối phương.
Lúc này trên cầu thang chỉ có Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất đứng ở trên đó.
Còn lại đã bị đánh lăn xuống dưới cầu thang hết rồi.
Các đệ tử Đông Viện ngây ngốc ngước nhìn, tâm tình của đệ tử Đông Viện từ hưng phấn kêu gào biến thành giật mình.
Họ biết hai người đó mạnh nhưng đệ tử Đông Viện không ngờ bọn họ lại cường đến mức này.
Mới đầu đám người Nam Viện nhục nhã họ, bọn họ chỉ hy vọng thắng một, hai trận, tốt xấu lấy lại chút mặt mũi.
Ai biết xuất hiện hai cao thủ thế mạnh như vậy, lấy dùng nhất quyền chưa đến một phần mười nén nhang đã thoải mái đánh bại toàn bộ đệ tử Nam Viện.
Yên tĩnh vài giây sau các đệ tử Đông Viện sôi sục máu nóng.
Mười đệ tử Nam Viện hì mặt bầm dập xám xịt thành chuột chạy qua đường, bị đệ tử Đông Viện không thương tình mỉa mai châm chích.
- Này này này, không phải ngươi nói một mình đủ khiêu chiến toàn Đông Viện chúng ta sao? Tại sao không đỡ được một của Đông Viện bọn ta vậy?
- Ha ha ha ha ha ha! Ta thấy nhiều tiện nhân kiểu này rồi, miệng thì lớn lối nhưng đụng chuyện liền đái dầm!
- Thật đáng thương.
Cái gì mà Nam Viện, còn muốn đoạt hạng nhất, các ngươi là cái thứ gì?
- Đúng vậy.
Chút thực lực đó cũng bắt chước người ta đến đá quán, mất mặt quá.
Theo ta thấy ngày mai Nam Viện các ngươi đừng tham gia năm viện đại tái làm gì, có đi chỉ khiến đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông mất mặt.
Lúc trước đệ tử Nam Viện khiêu khích phun lời cuồng ngạo bây giờ đệ tử ký danh Đông Viện thêm mắm thêm muối trả lại.
- Đông Viện các ngươi cũng quá đáng thật đấy, không phải cọ sát thôi sao vậy mà hạ thủ nặng tới vậy, khiến đệ tử Nam Viện của ta bầm tím hết cả người rồi.
Không phải ép ta ra tay sao?
Từ trong cơm xá một bóng người bước ra nhìn bọn Hoàng Phủ Thiên cười nói.
- Dương Khoan sư huynh, Đông Viện này quá ngông cuồng rồi.
Huynh hãy dạy dỗ bọn chúng một trận, bằng không bọn chúng liền khinh thường Nam Viện chúng ta.
Đám đệ tử bị đánh lăn xuống cầu thang nén đau nhìn người mới xuất hiện vội vàng nói.
Hoàng Phủ Thiên nghe vậy cười nhún vại nói:
- Người ở đây đều có mắt, ai cũng thấy Nam Viện các ngươi ra tay trước ta chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi, còn hắn ngã xuống cầu thang là do hắn tự đứng không vững liên quan tới ta đâu.
Thêm nữa, cho dù ta cố tình đánh thật thì làm sao, người của Nam Viện các ngươi đánh Đông Viện chúng ta không lẽ không cho chúng ta đánh trả….
Khôn như vậy, quê nhà của ta xích lại một bó đấy.
- Vậy hả, nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng phải đòi lại mặt mũi cho Nam Viện chứ nhỉ? Vừa vặn chúng ta đều là một trong mười người được chọn tham gia trận chiến chi bằng đôi bên cọ sát lẫn nhau.
Dương Khoan cười lạnh nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.