Chí Tôn Ám Long

Chương 55: Cường giả Tiên Vực - Thiệu Nhật Nguyên




Ae comment chia sẻ nhiệt tình để tác tăng tốc truyện nào. Tác sẽ cố tù giờ đến T7 mỗi ngày 1 chương:))
P/S: Ai Muốn mình có tên trong danh sách nhân vật thì để lại tên, biệt hiệu, tuổi, tính cách ở phần comment để tác tặng cho các bạn 1 slot nhân vật nhá. Còn về số phận nhân vật thì do ta á:))))

" Oa, Mĩ Nữ, chúng ta lại gặp mặt "
2 mĩ nữ nằm trong cái lồng giam này xác thực chính là Lãnh Sương và Ngọc Nhi còn về phận tại sao vô đây thì hắn không có biết được.
Nhìn thấy 2 mĩ nữ bị nhốt trong lòng, hắn nhanh chóng nổi lên lòng trượng nghĩa, dùng hến sức lực phá vỡ chiếc lồng sắt này.
" Ùynh "
"Ùynh "
" Ùynh "
Từng cú đấm như vũ bảo xả vảo lồng giam nhưng chẳng mảy may xi nhê. Hắn lúc này thở hổn hển nhìn về phía Lãnh Sương với khuôn mặt bi cảm.
Hắn rầu rĩ nói:
" Lồng này cứng quá, ta phá không được, các nàng chờ ta, ta sẽ tìm người tới giúp "
Lãnh Sương cùng Ngọc Nhi khó hiểu nhìn Đông, lúc này Ngọc Nhi buột miệng nói:
" Chúng ta quen nhau sao "
Đông định tát cho nàng 1 tát cho tỉnh nhưng lại chợt nhớ ra mình đang cải trang nên cười trừ đáp lại:
" Chờ tí "
" A, là tên yếu sinh lý kia "
Nghe Ngọc Nhi nói vận Đông không khỏi hoả giận công tâm nhưng vì đang ở trước mặt crush nên hắn đành phại nhịn lại, hắn hỏi lại:
" Tại sao 2 người lại vô đây "
Ngọc Nhi đáp:
" Ta cùng tỉ tỉ đi rèn luyện, nhìn thấy dân chúng bị ức hiếp nên muốn đi trừ bạo cho dân, ngờ đâu lũ cướp này mạnh quá sức tưởng tượng của chúng ta, không nhưng vậy, phía sau lũ cướp này là 1 kẻ thần bí, Sư Bá ta có tu vi Linh Thánh cũng bị hắn hại "
Đến đoạn, Ngọc Nhi nắm đấm không khỏi siết chặt. Hắn lại khẽ nhìn về Lãnh Sương, nàng vẫn vậy, là 1 cô gái băng giá ít nói, nhìn qua thì người ta có thể thấy nàng vô cảm nhưng nếu nhìn sâu vào đôi mắt nàng thì không biết trong đó có bao nhiêu nỗi u sầu. Hắn cũng không biết mình có thể chinh phục được cô gái mông to vú bự này không, nhưng giờ đây, cảm giác của hắn đối với nàng chính là thích, cảm giác thích của 1 đứa trẻ mới lớn. Cảm giác thích 1 người lần đầu tiên trong đời, cảm giác này nó lạ lùng đến kỳ lạ.
Bỏ qua chuyện tình cảm, hắn nhanh chóng thu thập chi tiết về hắc thủ sau màn này.
Nhưng, từ phía sau lưng hắn, 1 bóng người dần dần hiện ra, nói là bóng người nhưng người này lại không có bóng, người này lúc thật lúc ảo, lúc xa lúc gần. Bóng người này phi đến với Đông với tốc độ chóng mặt nhưng, đến lúc chỉ còn cách Đông 10m thì nó bỗng nhiên không thể nhúc nhích. Đông từ phía trước quay người ra sau cười nói:
" Bố láo, muốn chiếm thân thể ta đâu có dễ "
Bóng hình kìa trừng mắt nhìn Đông và kịch liệt dãy dụa như muốn thoát ra ngoài, nhưng, 1 sức mạnh vô hình đã cản hắn lại, hắn giống như 1 con chim đang ở trong lòng vậy.
" Thiệu Nhật Nguyên, ngươi còn cứng đầu sao, hay ngươi muốn chết đây "
Bóng hình kia cứng đờ lại, hắn đúng là Thiệu Nhật Nguyên, nhưng thế giới làm sao còn có người khác biết tới hắn chứ, hơn nữa lại còn trẻ tuổi như vậy. Thất thần 1 lúc, hắn vội vã đáp lại:
" Không biết công tử đây thuộc dòng dõi nhà ai, sao lại biết được thân phận của ta "
Đông lạnh lùng đáp:
" Mạng ngươi đang ở trong tay ta, vậy mà ngươi còn dám hỏi ngược ta "
" Tên tiểu bối kia, thế giới này không có gì giết được ta, kể cả ngươi, vậy nên đừng doạ ta " Thiệu Nhật Nguyên tức giận nói
" Thật vậy sao "
Đông vừa nói vừa lôi ra 1 cộc gỗ hình cây thánh giá rồi lắc lắc trước mặt hắn.
Nhìn thấy vật này, Thiệu Nhất Nguyên không khỏi cứng đờ, đây là đồ vật chuyên đối phó với dạng linh hồn của bọn hắn, nhưng loại vũ khí này làm sao xuất hiện ở nơi rách nát này, thật sự quá vô khoa học.
" Tiểu bối từ từ, ta nghe ngươi, ta nghe ngươi, ngươi mau cất đi " Thiệu Nhất Nguyên cười cười nói
Lúc này, cả Ngọc Nhi và Lãnh Sương đều không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cố gắng lắng nghe để kiếm chát thêm thông tin.
2 nàng đâu biết, ngay khi thoát khỏi huyễn cảnh hắn đã có sự nghi ngờ nên đã dùng thiên nhãn dò xét, tên Thiệu Nhật Nguyên này mặc dù rất mạnh nhưng vẫn không thể thoát khỏi thiên nhãn của hắn. Vì vậy sau đó hắn liền giả vờ không biết rồi kì kèo mặc cả mua của hệ thống 2 loại vật gồm Trấn Hồn Phù và Diệt Hồn Phù. Nói đến đây, hắn không khỏi tiếc đứt ruột, 30k điểm mới có không lâu lại bị hệ thống xơi mất, còn thêm 3 viên Linh Thạch Hoàn Mĩ nữa chớ.
" Vậy ngươi kể đầu đuôi câu chuyện về ngươi đi, tại sao lại tới đây, tại sao lại hại người "
" Ngươi, ngươi, biết ta là người bên ngoài "
" Kể hoặc chết, ngươi đừng hòng lừa gạt ta, nếu ngươi làm ta hài lòng, ta sẽ tha cho ngươi "
Thiệu Nhất Nguyên bán tính bán nghi 1 lúc, đàng nào mạng hắn cũng đã không thuộc về mình, thôi thì đành kể vậy:
" Ta là Thiệu Nhất Nguyên, là 1 cường giả thuộc nhóm Ngũ Hành Thần Tôn ở Tiên Vực, chuyện phải kể từ lúc chúng ta đánh nhau với Ma Chủ, do thực lực hắn quá mạnh nên cuối cùng vì trừ hại cho dân nên chúng ta cùng hắn đồng quy vu tận, nhưng trời xui đất khiến khiến cho có 1 khe nứt mở ra, đưa chúng ta xuống dưới hạ giới này. Nhưng do bạo nổ trong vết nứt nên ta chỉ còn lại dạng linh hồn như bây giờ "
" Vậy ngươi tạo ra 3 thử thách này để làm gì " Đông hỏi tiếp
" Ta tạo ra 3 thử thách này đẻ tìm người mà đoạt xá trùng tu, ngươi chính là kẻ mà ta ngắm trúng nhưng không may, haizzz "
" Vậy lũ trẻ ở đâu, ngươi bắt chúng làm gì " Đông dò hỏi
" Ta đưa chúng về để khảo nghiệm thôi, chúng còn ngủ ở gian phòng bên kia. Chuyện ngươi muốn, ta cũng kể rồi, ngươi có thể tha ta đi chưa "
Đông cười nói:
" Ngươi rất trung thực, được rồi, ngươi chỉ ta cách thả 2 cô gái kia đi, ta sẽ tha cho ngươi "
Thiệu Nhật Nguyên cười nói:
" Khi đó ta sẽ hết giá trị lợi dụng chứ gì, ta không thả, ngoài ta ra không ai thả chúng ra được, khà khà "
Đông cười nói:
" Vậy chúng ta thề với Thiên Địa được không "
Thiệu Nhất Nguyên do dự 1 chút rồi cũng ưng thuận.
Lúc này 1 lớn 1 bé, 1 thể xác 1 linh hồn đồng thanh nói.
" Ta Võ Văn Đông "
" Ta Thiệu Nhật Nguyên "
" Lấy Thiên Địa làm chứng, chỉ cần Thiệu Nhất Nguyên giúp ta cứu 2 nữ nhân kia ra thì ta sẽ tha mạng cho hắn "
" Lấy Thiên Địa làm chứng, chỉ cần ta cứu 2 nữ nhân kia thì hắn phải tha mạng cho ta "
" LÀM TRÁI LỜI THỀ - TRỜI TRU ĐẤT DIỆT "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.