Chí Tôn

Chương 690: Hội tương thân





Hầu như trong tay mỗi một người đều có ba bốn bản danh sách, chỉ có Sở Vân trống trơn, so với mọi người xung quanh rất không hợp nhau.
Một khắc tuyên bố chính thức bắt đầu, ào một tiếng, các thiếu nam phía sau bàn lập tức đứng dậy, tiến về phía các thiếu nữ.
Bọn họ đi tới trước mặt thiếu nữ đã sớm ngưỡng mộ trong lòng, đầu tiên là báo tên, giới thiệu chính mình.
Lúc này, các thiếu nữ thường là xấu hổ đỏ mặt, đưa ra các nan đề kiểm tra, đại thể liên quan tới kiến giải và cái nhìn đối với luyện đan. Sở Vân đối với điều này không quá lý giải, vì sao hội tương thân còn liên quan tới luyện đan gì đó?
Quả thực là cửu châu mỗi một châu đều có đặc sắc riêng, trong Đan Châu, mọi người đã đưa luyện đan dung nhập sâu vào trong các mặt sinh hoạt.
Nếu như các nam hài đưa ra các câu trả lời xuất sắc, các thiếu nữ sẽ chuyển dần từ phương diện luyện đan tới phương diện tình thú, hỏi những vấn đề liên quan tới hôn nhân, tính cách các loại.
Nếu như nhất kiến chung tình, hai bên lập tức trao đổi đan tâm, làm vật đính ước. Mỗi khi tình huống này phát sinh, toàn bộ đại điện đều mang tới một loạt thanh âm ủng hộ, bầu không khí theo đó náo nhiệt phi phàm.
Sở Vân lẳng lặng bàng quan, sau một lát, một ít thiếu niên bắt đầu từ bên kia trở về.
Có người vẻ mặt phẫn nộ, có người mỉm cười, có tinh thần phấn chấn, nắm tay nắm thật chặt, càng nhiều người là thấp thỏm bất an, không biết biểu hiện của chính mình có rơi vào pháp nhãn của giai nhân hay không.

- Tài Bác huynh, nhìn mặt huynh mang ý mừng, đã thành công rồi sao?

- Còn phải nói, mấy vấn đề đều hỏi về luyện đan, coi như đáp trôi chảy. Ha ha, huynh thì sao?

- Ai, ta thì không đảm bảo rồi. Chỉ hỏi về một ít phương diện luyện đan khách sáo, sau đó đuổi ta đi.

- Tâm của nữ hài, ai có thể hiểu rõ ràng? Ví dụ về liễu ám hoa minh hựu nhất thôn không hiếm thấy.

(Thành ngữ "Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" chỉ có hy vọng, trong khó khăn tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du: "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn""Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Qua liễu thấy hoa lại gặp làng".)
- Đúng vậy…



- Huynh vấp phải trắc trở sao? Hắc hắc…

- Không phải huynh cũng như vậy! Ai, người ta chính là tiểu công chúa Vân gia, thân muội muội của Vân Bạch Tham. Không trách không coi trọng người như chúng ta.

- Tuy rằng đã sớm có dự liệu, thế nhưng không nếm thử một chút, nhân sinh sau này nhất định sẽ hối hận.

- Ha ha, đúng vậy!


Tiếng nói chuyện tốp năm tốp ba lần lượt truyền vào trong lỗ tai của Sở Vân. Vấn đề đàm luận nhiều nhất trong các thiếu niên không phải ai khác, chính là muội muội của Vân Bạch Tham, Vân Tiểu Ái.
Địa vị của nàng xuất chúng, tuy rằng thiên phú luyện đan của nàng không bằng được ca ca, thế nhưng cũng không tầm thường. Tuy rằng vóc người chưa phát triển triệt để, nhưng người sáng mắt hoàn toàn có thể nhìn ra được nàng là nụ hoa đợi nở, tuyệt đối là mỹ nhân bại hoại.
Nếu như ai có thể cưới được nàng, có thể ít đi rất nhiều năm phấn đấu.
Bởi vậy tuy rằng Vân Tiểu Ái mới tham gia hội tương thân lần đầu, thế nhưng không cần nghi ngờ đã trở thành đối tượng được chú ý nhiều nhất.

- Oa oa, nhất kiến chung tình, trao đổi đan tâm rồi!

Lại qua một lát, trong đại điện đột nhiên bộc phát tiếng nhao nhao ồn ào.
Bầu không khí chớp mắt trở nên náo nhiệt.
Sở Vân đảo mắt theo đường nhìn của mọi người, chỉ thấy một đôi thiếu niên thiếu nữ phun ra đan tâm của chính mình, hai tay cầm, giao cho đối phương. Đối phương tiếp nhận vào trong tay, đều nuốt đan tâm của người kia vào trong bụng ôn dưỡng.
Tại Đan Châu, trao đổi đan tâm đại biểu cho ý nghĩ đính hôn. Đan tâm trao đổi với nhau, trong đêm tân hôn sẽ trả lại đối phương. Bởi vì có một đoạn thời gian đối phương ôn dưỡng trong cơ thể, lây dính khí tức của đối phương, bởi vậy sau này hai người có thể hợp tác luyện đan.
Tình huống trao đổi đan tâm trong hội tương thân không thấy nhiều, mỗi một lần xuất hiện đều khiến không khí bị đẩy lên rất cao. Lúc này cũng không phải ngoại lệ.
Thanh âm trong đại điện so với trước đó ầm ĩ hơn mấy lần. Có một số người nhiệt liệt vỗ tay, có một số người chuyển ánh mắt cổ vũ và chúc mừng.
Lúc bầu không khí náo nhiệt dần dần giảm xuống, các thiếu nam thiếu nữ càng thêm hưng phấn. Trước đó vốn có chút né tránh đường nhìn, hiện tại có cổ vũ, tất cả đều trực tiếp hơn nhiều.
Rất nhiều thiếu nữ đều lớn mật chuyển ánh mắt về phía Sở Vân xa xa.
Sở Vân tại Vân gia sớm tạo nên danh tiếng thiên tài luyện đan, danh tiếng truyền rộng rãi, chính là hắc mã và thiên tài lớn nhất trong lần bách gia đan hội vừa rồi, được tuệ nhãn của Vân Bạch Tham thưởng thức, dựa vào thiên tài trân trọng lẫn nhau, lúc này mới chào mời tới Vân gia.
Năm nay Sở Vân mười chín tuổi, tu vi cũng đã cao tới Quân cấp. Sau khi gia nhập vào Vân gia không lâu, được đặc biệt đề bạt vào sở nghiên cứu chế tạo. Nếu nói Vân Tiểu Ái chính là đệ nhất nhân bên phía các thiếu nữ, như vậy Sở Vân chính là nhân tài kiệt xuất
bên phía các thiếu niên.
Mặc dù hắn ngồi trong góc, thế nhưng bởi vì sự tồn tại của hắn, một góc rất không hấp dẫn cái nhìn ngược lại trở thành địa phương được ánh mắt các thiếu nữ đảo qua nhiều nhất.
Thậm chí có rất nhiều thiếu nữ âm thầm lo lắng trong lòng, vì sao vị Vô Danh công tử này còn không có động tĩnh?
Trước khác nay khác.
Từ sau khi Sở Vân gia nhập sở nghiên cứu chế tạo, địa vị tăng nhiều, thiên tư trác tuyệt biểu hiện ra bên ngoài để hắn so với người khác có nhiều quyền lợi đặc biệt hơn.
Trước kia hắn muốn triệt để gia nhập vào Vân gia cần phải kết hôn với một nữ tử Vân gia, đổi lấy sự tín nhiệm từ phía cao tầng Vân gia. Thế nhưng hiện tại, hắn đã có thể ỷ vào danh tiếng thiên tài, hoàn toàn chậm lại lệ cũ truyền thống này.
Đương nhiên, loại chậm lại phải có sự uyển chuyển, không thể ngay cả hội tương thân cũng không tham gia, như vậy quá mức làm dáng.
Bằng không mà nói, người xung quanh sẽ cho rằng hắn cậy tài khinh người, ngay cả hội tương thân cũng không tham gia, rõ ràng là khinh thường nữ tử Vân gia.
Như vậy quá mức đắc tội người rồi.
Nhưng Sở Vân không quan tâm tới việc đắc tội đám người này, hắn quan tâm chính là, cái nhìn của mọi người xung quanh sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của chính mình, hắn cần dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, để Vân gia tân khả năng thả lỏng cảnh giác.
Vì vậy, Sở Vân đi đến quyết định, chính mình chỉ là một người đi qua sân khấu. Ngồi quan sát một chút, thể hội phong thổ mới mẻ, Sở Vân dần dần mất đi hứng thú đối với hội tương thân.
Hắn biểu hiện là ngồi ngay ngắn tại chỗ, lẳng lặng thưởng thức trà, kỳ thực đại bộ phận tâm thần đã đầu nhập vào trong tiên nang của chính mình.
Hiệu quả của việc di chuyển Cuồng Đao Điên Loạn Liễu rất không tồi. Trước kia chỉ là thử, thu hồi mấy trăm cây, Sở Vân ném thử lại phát hiện Cuồng Đao Điên Loạn Liễu rất có tác dụng, liều quyết đoán đưa ra quyết định phát triển mạnh.
Hiện tại trong thế giới tiên nang đã có gần vạn cây Cuồng Đao Điên Loạn liễu, những yêu thực này cấu thành một rừng cây thưa thớt, chiếm một góc sát biên giới tiên nang.
Giữa chúng hình thành một chiến tuyến, có thể chống đối lại hơn ba mươi lần trùng kích của Hắc Kim Giáp Trùng.
Thế nhưng sau khi trải qua ba mươi ba đợt trùng kích, Cuồng Đao Điên Loạn Liễu tràn đầy vết thương có vẻ không còn sức lực nữa rồi, nhất là sau mỗi lần liên tục duy trì mở thần ma mật môn, ngoại trừ Hắc Kim Giáp Trùng ra, sẽ hấp dẫn tới một loại yêu vật hỗn độn hoàn toàn mới --- Cương Kiềm Đường Lang.
Loại yêu thú này so với Hắc Kim Giáp Trùng còn lợi hại hơn gấp hai lần. Trên hai chi trước của nó mọc đôi kìm lớn giống như cua khổng lồ.
Tốc độ của nó cực nhanh, thuộc về yêu thú loại hình công kích mạnh. Cuồng Đao Điên Loạn Liễu ứng phó với loại yêu vật này vô cùng cật lực, hiệu quả cũng không rõ rệt.
Theo tình huống hiện tại, để Sở Vân bắt đầu suy nghĩ tới việc di chuyển loại yêu thực thứ hai.
Trước kia hắn nghĩ muốn di chuyển một nhóm Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, loại yêu thực này tại khu rừng vô tận Tinh Châu có rất nhiều, không cần phải thu mua các loại, đồng thời cũng có thể phối hợp với Cuồng Đao Điên Loạn Liễu, cũng thuộc về loại yêu thực cận chiến.
Thế nhưng sau khi Sở Vân thử nghiệm, phát hiện hiệu quả cực kỳ kém.
Kinh Khủng Liêm Đao Thảo cần phải dưới tình huống con mồi bộc phát tình tự kinh khủng mới phát sinh công kích điên cuồng. Mà tình tự của yêu vật hỗn độn thiên biến vạn hóa, cực độ hỗn loạn. Có đôi khi, Hắc Kim Giáp Trùng nhảy vào trong đàn Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, sau đó toàn thân trở ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Vân không thể làm gì khác hơn là bỏ qua suy nghĩ này, lại tự hỏi và thử nghiệm phương án khác, cuối cùng mục tiêu định vào Ngũ Hành Thụ Cô.
Thụ cô, chính là khuẩn cô sinh trưởng trên thân cây.
Ngũ Hành Thụ Cô chỉ là một cách gọi, đại biểu cho Hỏa Hành Thụ Cô, Thủy Hành Thụ Cô, Kim Thành Thụ Cô, Mộc Hành Thụ Cô, Thổ Hành Thụ Cô.
Trồng thụ cô trên thân thể Cuồng Đao Điên Loạn Liễu, có thể khiến cành liễu mỗi một lần chặt chém đều mang theo hỏa diễm nóng bỏng, hoặc là băng hàn, hoặc là phong duệ kim hành. Cũng có thể giúp bản thân Cuồng Đao Điên Loạn Liễu tăng cường khả năng phòng thủ, hoặc là khôi phục sức khỏe, chú nhập sinh cơ bừng bừng.
Bởi vì có cơ sở Cuồng Đao Điên Loạn Liễu, di chuyển thụ cô sẽ tương đối dễ dàng, vì vậy công tác tiếp theo chính là quyết định loại thụ cô sẽ di chuyển.
Kết quả thí nghiệm được thoáng ngoài ý muốn của Sở Vân, cư nhiên không phải là Hỏa Hành Thụ Cô hoặc Kim Hành Thụ Cô có hiệu quả tốt nhất, mà là Băng Sương Thụ Cô thủy hành có hiệu quả chiến đấu cao nhất.
Tốc độ của Hắc Kim Giáp Trùng, Cương Kiềm Đường Lang dưới tác dụng của băng sương lập tức giảm mạnh, giúp cành liễu có đủ thời gian phát huy lực công kích.

- Vậy chọn di chuyển Băng Sương Thụ Cô đi!

Kết quả thực tiễn là chứng minh tốt nhất, thấy kết quả này, Sở Vân sáng suốt quyết định.
Đúng lúc này, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện tiếng ồn ào xôn xao.
Rất nhiều tiếng kinh hô truyền vào trong tai Sở Vân.
Sở Vân vô ý thức ngẩng đầu, lẽ nào lại có người trao đổi đan tâm rồi?
Không ai trao đổi đan tâm. Mà là dưới vạn ánh mắt nhìn, Vân Tiểu Ái mang theo nụ cười giảo hoạt của chính mình, bước về phía hắn.

- Ai, một người phát ngốc cái gì nha, đang suy nghĩ cái gì?

Vân Tiểu Ái thoải mái bước tới trước mặt Sở Vân, kéo một chiếc bồ đoàn bên cạnh, ngồi xếp bằng đối diện Sở Vân.
Sự xuất hiện của Vân Tiểu Ái hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Sở Vân, càng nằm ngoài tưởng tượng của mọi người.
Trong hội tương thân, đều là nhà trai tới bên nhà gái, chưa bao giờ xuất hiện nhà gái rời khỏi, chủ động tới phía nhà trai.
Không cần nghi ngờ, Vân Tiểu Ái đã đánh vỡ lệ cũ, sáng tạo một ghi lại nho nhỏ.
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt bắt đầu chuyển sang nhìn Sở Vân. Có ước ao, có đố kỵ, có hiếu kỳ, có nghi hoặc, các loại tình cảm khác biệt.
Cảm thụ được ánh mắt của mọi người, Vân Tiểu Ái cười hắc hắc không ngừng, vô cùng đắc ý:

- Ai quy định nữ tử phải ngồi nguyên một chỗ, chờ đợi nam sinh tới? Điều này không công bằng, Vân Tiểu Ái ta phải nắm giữ quyền chủ động trong tay chính mình. Ha ha, tất cả mọi người trợn tròn mắt!

Nàng cười tới hai mắt cong như trăng khuyết, có một loại đáng yêu kẻ trộm nho nhỏ.
Biểu tình của Sở Vân vẫn bình thản như cũ, lẳng lặng uống nước trà, chỉ là trong mắt nhìn Vân Tiểu Ái mang theo vài phần ấm áp.
Luận về người quen của Sở Vân tại Vân gia, Vân Bạch Tham và Vân Tiểu Ái xếp đầu tiên. Chủ yếu là do Vân Bạch Tham cũng là người của sở nghiên cứu chế tạo, thời điểm nhàn rỗi, Sở Vân và hắn thường xuyên luận bàn thuật luyện đan. Thời gian ở chung rất nhiều, tự nhiên có quen biết với muội muội bảo bối của Vân Bạch Tham.
Đối với Vân Tiểu Ái tính cách tinh quái, Sở Vân cũng tương đối yêu thích. Đương nhiên loại yêu thích này không hề có một chút dục vọng, chỉ đơn thuần đối đãi giống như tiểu muội muội.
Vân Tiểu Ái cũng như vậy, coi Sở Vân là ca ca của chính mình.
Nàng vừa mới ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé liền cầm lấy thủy tinh bồ đào trên bàn Sở Vân, hé miệng nhỏ xinh uống một ngụm. Hành vi cử chỉ mang theo vẻ hào hiệp tùy ý giữa những người quen thân.
Nàng vừa ăn vừa oán giận:

- Ai, thực sự là buồn phiền muốn chết. Luôn luôn có một đống người vây xung quanh, khiến đầu người ta lớn như cái đấu. Vẫn là ở đây tốt nhất, thực thanh tĩnh!

Trong miệng Vân Tiểu Ái căng phồng, hết lần này tới lần khác nói rất rõ ràng. Bản lĩnh vừa ăn vừa nói chuyện như thế này, rất ít người có được.
Sở Vân cười cười, cũng không nói, chỉ lẳng lặng uống trà như cũ.
Vân Tiểu Ái đã sớm quen với sự trầm mặc của Sở Vân, nàng biết Sở Vân không thích nói chuyện, giống như thân ca ca của nàng. Thế nhưng một khi mở miệng, nhất định trở thành điểm tập trung trong đám người, lời nặng như núi, tựa như cửu đỉnh, đâu ra đó, lôi cuốn vào điểm chính.
Nàng cũng không hỏi vì sao Sở Vân vẫn ngồi như vậy, không khỏi đi về phía đại điện bên phải. Nàng biết nguyên nhân, ca ca Vân Bạch Tham của nàng đến nay vẫn còn độc thân.
Tầm mắt của thiên tài luôn luôn rất cao, bởi vậy thường thường cô tịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.