Chí Tôn

Chương 609: Không ngờ là?





Bỗng nhiên nàng hiểu được, nguyên nhân thực sự vì sao vừa rồi các thiếu nữ vội vàng cáo từ. Hóa ra muốn vào sớm, chiếm được vị trí dễ nhìn ở phía trước.
Nàng cũng không tức giận, khẽ cười một tiếng. Nàng ước gì mọi người bỏ qua, cuối cùng không được chọn mới tốt. Tuy rằng muốn báo đáp ân tình của Nhân Ngư Vương, tuân thủ truyền thống Nhân Ngư Quốc. Nhưng nếu không được chọn, cũng không thể trách nàng.
So sánh với tương lai khó lường được, nàng vẫn thích cuộc sống yên bình bây giờ.
Đi đến vị trí trong góc kia, nàng ngồi xuống giấu bóng mình trong bóng tối. Trong lòng thầm mừng, vận khí thật tốt. Toàn thân đều cảm thấy trầm tĩnh lại.
Đại hội chọn rể bắt đầu rồi.
Trong lúc nhất thời, thiếu niên từ khắp nơi, hoặc là nho nhã tuấn tú, hoặc là Hào Hùng uy vũ, hoặc là diêm dúa lẳng lơ, hoặc là ánh mặt trời rực rỡ, đều cùng thu hoạch.
Mỗi lần ra một đạo đề thi, trong bọn họ, liền phân cao thấp. Có khi ngay tại chỗ chỉ thi thư tranh họa, bụng đầy kinh luân; có khi chỉ ra sai sót, miệng lưỡi lưu loát; có khi thể hiện rõ ràng tài nghề về các hạng mục, luyện binh luyện đan chế túi; có khi vung đao múa kiếm, bày ra vũ lực hùng phong.
Đương nhiên, công chúa Vương tộc ở đây cũng sẽ không nhàn rỗi.
Sau khi nhà trai một đạo đề thi, chính là nhà gái một đạo đề thi. Nội dung cũng đủ loại, liên quan đến thiên văn địa lý thời cuộc ca múa. Trong các công chúa cũng cạnh tranh kịch liệt.
Trong đại sảnh khí thế ngất trời, Vũ Văn Uyển Nhi giống như mai danh ẩn tích, thành người ngoài cuộc. Nàng cũng không nóng lòng, không đếm xỉa đến, nâng cằm suy tư một vài vấn đề khó khăn trong nuôi trồng để giết thời gian.
Tới gần trưa, kén rể tạm dừng. Thiếu nam thiếu nữ lần lượt đi ra đại sảnh, lần lượt được đưa tới nhà ăn dùng cơm trưa.

- Công tử trẻ tuổi kia là ai vậy. Luyện binh, luyện đan đều là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thậm chí còn am hiểu phong ấn, đánh giá, tài trí hơn người khiến người ta khâm phục.

- Hắn và Lãnh Mạc Danh công tử so kiếm, ba kiếm đánh lui địch. Tôn Viêm công tử và hắn tỷ thí luyện binh, thua tới mức sắc mặt trắng bệch. Quỷ Lệ công tử tạo nghệ phong ấn, không bằng một nửa phần của hắn. Sau khi Tiểu vương tử Mông Phi biện luận với hắn về thời cuộc một phen, chủ động bái phục, vẻ mặt khâm phục.

- Tuy rằng bộ dạng hắn hơi bình thường một chút, nhưng quạt lông, khăn chít đầu, tao nhã. Quần áo thanh sam, tiêu sái tự nhiên, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Ôi, cũng không biết hắn tên là gì.

- Điều này cũng không có cách nào. Trong những người kén rể, nữ tử chúng ta phải che khuất dung nhan, nam tử phải giấu tính danh. Tôn Viêm, Lãnh Mạc Danh, Mông Phi là những công tử nổi tiếng. Trước đó chúng ta đều xem qua bức họa, cho nên biết lai lịch của bọn họ. Nhưng vị công tử kia, thật giống như là tiên giáng trần đột nhiên hạ phàm. Cũng không ai biết lai lịch của hắn.
...
Bên cạnh từng đợt tiếng bàn tán vang lên, lọt vào tai Vũ Văn Uyển Nhi. Nàng vô cùng kinh sợ, tứ đại công tử đều thua trong tay một thiếu niên thần bí.
Đến tột cùng, thiếu niên này là ai?
Ngay cả Vũ Văn Uyển Nhi có tâm tính lãnh đạm, lúc này trong lòng nàng, cũng không khỏi nảy sinh một cảm giác hiếu kỳ.
Sau buổi trưa, các nàng lại trở lại đại sảnh, tiếp tục đại hội chọn rể.
Cạnh tranh càng thêm kịch liệt. Không khí trong đại sảnh cũng càng ngày càng khẩn trương. Các công chúa mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cùng thi triển thế võ toàn thân, quả thật là vẻ tươi đẹp của tam công chủ dòng chính, lục công chúa cùng với thậm tam công chúa bắn ra bốn phía, thu hút sự chú ý của người khác.
Mà nhà trai, cũng một người duy nhất phong tao, sức ép quần hùng.
Người này, tất nhiên không phải ai khác, chính là Vô Song do Sở Vân ngụy trang diện mạo.
Tuy rằng Vô Song nổi danh ở đại hội Thư viện, nổi tiếng thiên hạ. Nhưng dù sao thời gian ngắn ngủi, cũng không có người nào dự đoán được hắn sẽ đến tham gia kén rể ở Nhân Ngư Đảo lần này. Bởi vậy trong tay các thiếu nữ cũng không có bức họa của hắn.
Trong thế giới Long Môn, Vũ Văn Uyển Nhi từng gặp Sở Vân. Ấn tượng của nàng đối với Sở Vân không tồi, nhưng chưa bao giờ từng có ý tưởng gì. Nàng biết, Sở Vân và Kim Bích Hàm là một đôi hữu tình, nàng tâm tính lương thiện tuyệt không muốn chen chân vào trong đó.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vô Song.
Diện mạo Vô Song bình thường, tuyệt đối không thể so sánh với vẻ lãnh tuấn của Lãnh Mạc Danh, anh tuấn của Mông Phi, trông bệnh trạng mỹ của Quỷ Lệ, anh tuấn
hào khí của Tôn Viêm. Nhưng rất kỳ quái chính là, hắn cũng không vì vẻ ngoài mà biến mất khỏi sự chú ý của mọi người.
Toàn thân hắn tản mát ra một khí chất khác thường. Loại khí chất này rất đặc biệt, bao hàm rất nhiều thứ.
Vẻ nho nhã của thư sinh so sánh với hắn, có vẻ có chút nông cạn. Vẻ thanh nhàn của du hiệp so sánh với hắn có vẻ quá mức tục tằng.
Hắn ổn trọng mà lại hào phóng, trong ánh mắt không giấu được vẻ tiêu sái, lại lộ ra vẻ tang thương thấm nhuần. Tất cả những điều đó đều tổng hợp lại thành sức hấp dẫn độc đáo của hắn.
Lúc này, danh tiếng hắn đang nổi lên, có sức tấn công và khiêu chiến đối mặt tất cả nam tử bên cạnh. Vẻ ung dung bình tĩnh, thấy biến không sợ hãi, hóa giải từng thứ một, thể hiện tài hoa khôn cùng.
Trong mắt Vũ Văn Uyển Nhi, cũng không khỏi dần hiện ra vẻ kinh sợ.
Trên thế giới này, không ngờ có nam tử kỳ lạ như vậy! Về phương diện khác, Vũ Văn Uyển Nhi không rõ lắm, nhưng về phương diện giải thích nuôi trồng, quan điểm của hắn thật sự rất sâu sắc và độc đáo.
Trong lòng Vũ Văn Uyển Nhi không khỏi dâng lên một cảm giác kích động muốn tiến hành giao lưu cùng Vô Song. Đọc Truyện Online
Nhưng nàng cũng không muốn biểu hiện ở trong đại hội kén rể.

- Có lẽ có thể, có thể sau khi kén rể, nói chuyện với hắn, luận bàn một chút về phương diện kinh nghiệm nuôi trồng.
Uyển Nhi cố lấy dũng khí, lén lút đưa ra quyết định.

- Thật kỳ lạ, mình bị ảo giác hay sao? Vì sao hắn luôn thầm nhìn về hướng mình?
Trong lòng Vũ Văn Uyển Nhi cảm thấy buồn bực.

- Đây là tôn nữ của Vạn Độc Vương? A, quả thực như lời Vạn Độc Vương nói, thật sự không mang bất kỳ vật phẩm trang sức gì. Trong đại hội chọn rể, cũng chưa hề có một chút biểu hiện gì, giống như người bình thường. Trong sự dịu dàng của nàng mang theo sự cố chấp, là nữ tử rất có cá tính.
Sở Vân âm thầm đánh giá.
Hắn có các Cực Nhạc Tiên Phi trợ giúp xuất lực, lại có chiến lực đệ nhất so với những người cùng thế hệ, quét ngang tất cả người tới cạnh tranh cũng là bình thường.
Ban đầu, hắn có Hôn Ước ngọc giản Nhân Ngư Đảo trong truyền thừa của Hải Long Vương, có thể bỏ qua trình tự này, trực tiếp cưới Vũ Văn Uyển Nhi. Nhưng Vạn Độc Vương lại yêu cầu hắn, muốn hắn trong đại hội kén rể trong đoạt được khôi thủ, ở trước mắt bao nhiêu người đi đến trước mặt Vũ Văn Uyển Nhi, thổ lộ cõi lòng.
Sở Vân thực sự không thể hiểu nổi, hỏi Vạn Độc Vương lý do vì sao phải làm vậy.
Vạn Độc Vương quay lại trợn mắt, tức giận nói:
- Tuy rằng tính tình Uyển Nhi đạm bạc, không so đo. Nhưng lão thân cũng thực sự không quen nhìn những công chúa bên cạnh nàng. Ngươi cứ làm theo lời ta, không cần phải hỏi nhiều như vậy.

Nếu Sở Vân đã đáp ứng giúp Vạn Độc Vương, đơn giản cũng làm theo lời Vạn Độc Vương, lấy thân phận Vô Song ham gia hội kén rể lần này.
Thoáng cái, thời gian trôi qua rất nhanh, qua mấy canh giờ, lại tới bữa tối.

- Mọi người có phát hiện không? Vị công tử kia, cứ một mực lén lút nhìn ta.
Một vị công chúa vốn ngồi ở trước mặt Vũ Văn Uyển Nhi, buông chiếc đũa, hưng phấn nói trong bữa tiệc.

- Ta cũng cẩn thận quan sát, hắn thực sự liên tiếp nhìn về phía thập tứ công chúa. Nhưng không chắc là nhìn ai đâu. Ta ngồi ngay cạnh thập tứ công chúa. Có lẽ hắn nhìn ta thì sao.
Một vị công chúa đùa nghịch tóc mai, nói với vẻ khát khao.

- Hừ. Sao có thể. Muội cách ta tới ba người. Sao có thể ở nhìn muội? Ta van muội, muội dùng đầu ngẫm lại. Ngực lớn như thế mà ngốc nghếch. Muội vẫn nên lo lắng xem mình có thể lấy được chồng không đã.
Thập tứ công chúa cười nhạt, giọng điệu rất cay nghiệt.

- Thập tứ công chúa, sao tỷ nói như thế? Ta biết, tỷ vẫn hâm mộ ta ngực lớn, nhưng đây là thiên sinh lệ chất. Ta cũng không có cách nào. Hơn nữa, lần này không lấy chồng được thì sao? Ta mới mười bốn tuổi! Mười lăm tuổi, mười sáu tuổi, ta còn có hai lần cơ hội tham gia kén rể. Không giống tỷ, mười lăm tuổi, phải cẩn thận một chút.

Nói đến đây, thiếu nữ này không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Vũ Văn Uyển Nhi.
Vì dự phòng kết quả nghiêm trọng mình không lấy chồng được đi, gần như tất cả công chúa Vương tộc, đều mới mười bốn tuổi, đã bắt đầu tham gia kén rể. Những người như Vũ Văn Uyển Nhi, tới mười sáu tuổi mới tham gia kén rể, cũng chỉ có một mình nàng.
Trong những công chúa đang ngồi ở đây, cũng chỉ có Vũ Văn Uyển Nhi có tuổi lớn nhất.

- Thập tứ muội muội, lúc này muội nhất định sẽ được người cưới. Nàng đã định chung thân với Lâm Tịch công tử, không thấy được kim phượng tử tinh trâm trên đầu nàng sao? Đây là ám hiệu tình nhân.
Lúc này, thập tam công chúa rướn lông mày, mở miệng nói.
Vì phòng ngừa không được chọn trong hội kén rể, có hậu quả nghiêm trọng suốt đời phải đeo mặt nạ, không được nói chuyện lập gia đình, phần lớn các công chúa Vương tộc đều đã tự định chung thân, sớm bàn bạc, có ám hiệu tình nhân.
Loại tình huống này rất phổ biến ở Nhân Ngư Quốc. Hội kén rể, cũng thành tình địch trong lần đánh giá cuối cùng.

- Lâm Tịch công tử là Thiếu chủ Yến Cục Thương Hội sao?

- Không phải hắn thì là ai?

- Thập tứ muội thật hạnh phúc. Gả cho hắn, cả đời đều không lo chuyện áo cơm.

Nhưng trong tiếng hâm mộ của các thiếu nữ, thập tứ công chúa lại chợt khẽ cắn môi, rút Kim Phượng Tử Tinh Trâm xuống.

- Thập tứ muội, muội làm vậy là?

- Ôi, Lâm Tịch công tử tính là gì? Vị công tử tài hoa kia, khiến tứ đại công tử đều cam bái hạ phong. Nếu ta có thể gả cho hắn, cả đời đâu chỉ là không lo áo cơm? Vinh hoa phú quý, dễ như trở bàn tay! Không phải ta nói mọi người. Tầm nhìn của mọi người thật sự quá nhỏ rồi.

Thập tứ công chúa khẽ nói cười, quét mắt nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt ngạo mạn.
Các thiếu nữ không khỏi cứng lại. Thập tứ công chúa nói vậy cũng đúng. Tướng mạo tài phú tính gì? Với tài hoa và sức mạnh của vị công tử thần bí kia, phú quý trên thế gian đều lấy dễ dàng như lấy đồ trong túi.

- Cũng không chắc chắn người đó coi trọng nàng. Ta nhớ rõ Uyển Nhi tỷ tỷ, ngồi phía sau thập tứ công chúa vậy. Có lẽ trên thực tế, vị công tử thần bí kia coi trọng chính là Uyển Nhi tỷ tỷ thì sao.
Sau một lúc lâu yên lặng, cuối cùng có một thiếu nữ chịu không nổi sự đắc ý của thập tứ công chúa, mở miệng nói.
Nàng nói chưa dứt lời, thập tứ công chúa cười ha ha. Không chỉ có nàng, ngay cả nữ tử khác cũng nhếch miệng cười khẽ. Trong ánh mắt nhìn về hướng Vũ Văn Uyển Nhi, mang theo sự thương hại đồng tình hoặc là đùa cợt.
Các nàng đều nhìn thấy biểu hiện của Vũ Văn Uyển Nhi. Sau bữa tối, chính là thời điểm các tuấn kiệt trẻ tuổi chọn lựa tân nương. Coi như là tài trí Vũ Văn Uyển Nhi hơn người, cũng không có cơ hội thể hiện. Bởi vậy các công chúa, không còn sợ hãi đối với Vũ Văn Uyển Nhi.

- Không phải ta nói tỷ, Uyển Nhi tỷ tỷ, tỷ cũng quá coi thường chuyện kén rể. Đây chính là chuyện quan trọng, quan hệ đến hạnh phúc sau này của nữ tử chúng ta.

- Đúng vậy, tuy rằng Uyển Nhi tỷ tỷ tài hoa xuất chúng, tướng mạo như tiên, nhưng không thể hiện ra, người khác không nhìn thấy.

- Vậy phải làm sao bây giờ, Uyển Nhi tỷ tỷ đã mười sáu tuổi. Đây là cơ hội cuối cùng của tỷ. Sống cuộc sống cả đời mang theo mặt nạ, tưởng tượng tới cảnh đó đã cảm thấy đáng sợ.

Nghe các thiếu nữ châm chọc khiêu khích, từ đầu đến cuối Vũ Văn Uyển Nhi vẫn mỉm cười lãnh đạm. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Gả cho người, cũng không chắc chắn là hạnh phúc. Hạnh phúc, hay không vẫn phải dựa vào chính mình.

- Ha ha a, đã đến giờ, chúng ta đi thôi.
Thập tứ công chúa là người đầu tiên đứng dậy. Nàng không quen nhìn thái độ lạnh nhạt này của Vũ Văn Uyển Nhi. Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy. Dường như không đếm xỉa đến chuyện gì. Nhìn như tiên tử dưới hồng trần. Khi ở cùng với nàng, chung quy cũng khiến
người ta cảm thấy mình trở nên tầm thường.
Thập tứ công chúa bị kích động đi hướng đại sảnh, nàng càng nghĩ càng cảm thấy, Sở Vân coi trọng mình. Nàng khẩn cấp, hận không thể lập tức tiếp tục đại hội chọn rể.

- Phía dưới bắt đầu chương trình kén rể cuối cùng, do nhà trai tiến lên lựa chọn ra tân nương của mình! Dựa theo truyền thống, mong các công tử cầm trước trong tay cây tường vi thủy tinh, giao vào trong tay người trong lòng mình. Sau đó báo lên danh tính của mình, tiếp đó cởi bỏ mặt nạ của công chúa.
Chủ trì thành viên kén rể vương tộc hô khẽ.
Trong đại sảnh không khỏi truyền đến những xôn xao nho nhỏ. Thể hiện suốt một ngày, cuối cùng nghênh đón thời khắc quan trọng nhất. Mặc kệ là thiếu nam vẫn các thiếu nữ, đều đứng ngồi không yên.
Ở trước mắt bao nhiêu người, nhân viên liên quan đem một bó cây tường vi thủy tinh. Đầu tiên giao vào trong tay Sở Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.