Giọng điệu Thượng Quan Phong Dạ đầy nhiệt huyết.
- Dạ, thuộc hạ sẽ liều mạng đem hết toàn lực, nhất định sẽ không để chủ công thất vọng!
Lý Cương mở tiên nang, triệu ra yêu vật tính theo công thức của mình. Đây là một bàn tính có tu vi Linh Yêu đỉnh phong.
Sắc mặt Lý Cương ngưng trọng, cầm bàn tính trong tay, gạt cách cách, hết sức chăm chú tính toán theo công thức.
Một lát lúc, hắn chặt nhíu mày nói:
- Chủ công, Tinh trụ trận này vô cùng huyền diệu. Ta cần phải có người phối hợp, trợ giúp ta dò xét thực nghiệm.
- Ngươi đi đi.
Thượng Quan Phong Dạ gật đầu, lập tức chỉ một vị rồi hạ mệnh lệnh nói.
Từ xa nhìn lại, Sở Vân chỉ thấy tên thuộc hạ này vừa mới tiến trong phạm vi cây cột, toàn thân liền chấn động, tâm thần liền đi vào trong. Nhưng từ bên ngoài nhìn vào, Tinh trụ trận lại vẫn bình thường. Hiển nhiên trận này là đại trận phòng thủ chỉ nhằm vào người đã vào trận.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Lý Cương hỏi.
- Sao chiếu khắp bầu trời, ta thấy choáng váng đầu óc. Truyện Tiên Hiệp
Người nọ nhìn xung quanh nói. Kỳ thực nhìn từ bên ngoài vào, hắn vẫn đứng ở tại chỗ, chỉ khác là đang đứng trong phạm vi của trận pháp.
- Ngươi nghe ta chỉ huy, trước năm bước, trái hai bước, phải ba bước.
Lý Cương lớn tiếng nói.
Người nọ vẫn đứng bất động ở tại chỗ, sau một lúc lâu, hắn lên tiếng:
- Đại nhân, ta đã dựa theo lời của người phân phó, kế tiếp nên đi như thế nào?
- Sau một bước, trái ba bước, tiến hai bước.
Đầu Lý Cương đầy mồ hôi.
Người nọ gật đầu, vẫn đứng bất động ở tại chỗ, một lúc lâu sau mới bước thêm một bước. Đột nhiên hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Tinh thần Lý Cương đột nhiên chấn động, đặt câu hỏi.
- Dạ, là một yêu thú. Toàn thân phát tinh quang, tựa như hình người, nhưng cao hơn hai người đứng chồng đứng lên nhau. Nó nhe răng trợn mắt, nhìn ta chằm chằm! Kỳ quái, vì sao yêu vật ta triệu hoán ra, lại mất đi phản ứng?
Người nọ kêu lên một tiếng đầy kinh sợ.
Bàn tính của Lý Cương chợt rung động. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hô:
- Đó là ma quỷ trong nội tâm của ngươi, ngươi phải dùng nghị lực của tự thân để chiến thắng nó. Đi chiến đấu đi! Dùng dũng khí vô thượng chinh phục nó!
Người nọ là tinh binh bách chiến, cố lấy ý chí chiến đấu, liên tục gầm lên. Sau một lát, tinh quang chợt lóe lên. Trong nháy mắt, hắn biến mất. Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở ngoài Tinh trụ trận.
- Thuộc hạ đã bại trận.
Hắn lập tức quay về phía Thượng Quan Phong Dạ quỳ xuống lạy, kinh hồn bạt vía xin tha tội.
- Ngươi đến.
Sắc mặt Thượng Quan Phong Dạ lạnh lùng, vẫn chưa gọi hắn đứng lên. Mà trực tiếp phái ra một kẻ đắc lực khác.
Người này dựa theo trình tự vừa rồi mà tiến bước. Hắn lại gặp yêu thú thần bí. Nhưng hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, đã chiến thắng được nó.
Tinh mang chợt lóe lên, hắn cũng bị truyền tống trở về.
- Rõ ràng ta đã thắng lợi, vì sao lại bị đẩy về?
Lý Cương nắm chặt chòm râu, đang vô cùng bối rối.
- Mau nhìn đi, có một cột trụ biến mất rồi!
Nhưng sau một khắc, có người kinh ngạc kêu lên. Ban đầu có bảy mươi hai cột trụ trên mặt ngoài của bảo điện, giờ có một cột trụ đang chậm rãi nhạt đi.
- Thì ra là thế. Muốn thành công phải khiêu chiến bảy mươi hai lần, mới có thể phá vỡ tinh trụ trận này.
Lý Cương liền bừng tỉnh đại ngộ.
- Được, không hổ danh là tả quân sư của ta. Ta sẽ nhớ công lớn này của ngươi. Ngươi, tiếp tục khiêu chiến.
Thượng Quan Phong Dạ vui mừng, lại ra lệnh.
Người kia vào lần thứ hai, khiêu chiến thành công.
Nhưng tới lần thứ ba, thì lại bại. Tinh thần hắn uể oải, trong ánh mắt còn có chút si ngốc.
- Xông vào trận này, sẽ tiêu hao tâm lực cực đại, là gánh nặng rất lớn đối với hồn phách. Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, tổn hao này có thể được bù đắp lại.
Lý Cương cũng không bất ngờ, giải thích nói.
- Ha ha ha, cái này cũng không có vấn đề gì. Lần này mang theo không ít người, các ngươi cũng lên đi!
Một đám người ầm ầm lĩnh mệnh, tiến vào Tinh trụ trận. Sau một lát, có bảy người bị truyền tống trở về. Những người còn lại cũng thành công tiêu trừ được một cột trụ.
Cứ như vậy tới cột thứ hai, cột thứ ba.
Một tiếng sau, bọn họ cũng đều đạt tới cực hạn. Bên trong còn lại mười sáu cột trụ.
- Một đám đồ vô dụng!
Thượng Quan Phong Dạ chửi một tiếng, nhìn về phía Lý Cương.
Lý Cương tiến lên, liên tục thắng bốn lần, loại được bốn cột trụ. Nhưng cũng khó khó có thể tiếp tục. Hắn tiêu hao tâm lực quá lớn, thần sắc hoảng hốt, nhiều lần cân nhắc tới ý định nên chậm lại.
- Xem ra vẫn cần ta tự mình xuất thủ rồi.
Thượng Quan Phong Dạ chậm rãi lắc đầu, thở dài một hơi, tiến vào trong trận.
Hắn là cao thủ trên Hào Hùng bảng, hiện nay đã hơn ba trăm tuổi, hồn phách cô đọng, kinh nghiệm phong phú. Hắn liền một lúc tấn công cả tám cửa mới dừng lại. Thế tiến công điên cuồng mạnh mẽ.
Còn còn lại bốn cột trụ.
Hắn có chút cảm giác cháng váng đầu óc, mọi vật trước mắt cũng không còn thấy rõ ràng nữa. Ngay cả hắn là cường giả Hào Hùng bảng cũng chịu không nổi.
Nhắm hai mắt lại, hắn tạm dừng để hồi sức, sau đó lại rảo bước tiến vào đại trận.
Hắn đánh liền hai trận, còn lại hai cột trụ.
- Chủ công, nghĩ ngơi một chút chờ hồi phục đã.
Lý Cương khuyên nhủ.
Sắc mặt Thượng Quan Phong Dạ trắng bệch, tinh thần hoảng hốt, nghe hắn nói vậy, một lúc sau mới đáp lại: - Không thể lãng phí thời gian. Chúng ta là nhóm đầu tiên tiến vào đây. Chờ lúc nữa, người đi tới Cổ Thành càng ngày càng nhiều, lại càng không dễ dàng lấy được bảo vật.
Hắn cắn chặt răng, lại tiến vào Tinh trụ trận.
Một trận chiến này, lâu hơn bất kỳ trận nào trước đó. Nhưng cuối cùng hắn cũng thắng.
Chỉ còn lại có một cột trụ cuối cùng.
Thân thể Thượng Quan Phong Dạ lắc lư, tinh thần hắn đã uể oải đến cực điểm, một cảm giác mệt mỏi cực độ bao phủ toàn thân. Mí mắt nặng như treo đá vậy.
Đột nhiên, miệng hắn nhổ ra máu tươi. Hắn đã cắn vào chót lưỡi, dựa vào cơn đau kích thích tâm niệm, ép ra sức mạnh tinh thần cuối cùng. Trong mắt hắn chợt hiện lên sự trấn tĩnh. Hắn cắn chặt răng, tiến vào trong trận.
Một lát sau, cột trụ chậm rãi biến mất. Mà Thượng Quan Phong Dạ không bị truyền tống trở về, mà đứng ở cửa đại điện địa bảo.
- Ha ha ha, đúng như phụ thân trước khi lâm chung đã suy đoán, tâm huyết Thượng Quan gia chúng ta trong bao nhiêu năm qua, rốt cục cũng vào trong tay của ta!
Hắn ngửa đầu cười to, giọng điệu điên cuồng, dùng hết sức đẩy cửa cung ra. Chỉ một thoáng, bảo khí bên trong phát ra ánh sáng với chín sắc màu bao phủ cả khu vực này.
- Nhanh, lưu lại mười người bảo vệ cửa, mọi người còn lại mau vào đây. Ta muốn khép cửa điện lại!
Thượng Quan Phong Dạ lập tức kêu to. Bảo khí này tỏa ra ánh sáng quá mức chói mắt. Hiện tại, tinh thần hắn không thịnh, chiến lực suy giảm lớn. Quan trọng nhất là bảo tàng gần tới tay, không dám có chút sơ ý.
Nhưng không như hắn mong muốn. Đúng lúc này, một ánh chớp bùng lên, một loạt những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Thoáng cái, mười ba người đã chết.
- Ha ha ha...
Người tiềm hành hiện thân, cười vô cùng đắc ý. Đó là một thanh niên, bề ngoài nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, mi thanh mục tú thật sự có chút anh tuấn. Vóc người cũng rất cao, đứng thẳng cũng sẽ có chút khí độ ngọc thụ lâm phong.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn rụt vai, nghiêng đầu, dương đầu lông mày, bộ dạng khiếm nhã. Toàn thân toát ra khí chất vô cùng hèn mọn dâm đãng, khiến tướng mạo của hắn tốt như vậy lại trở thành hoàn toàn bại hoại.
- Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền!
Thượng Quan Phong Dạ lạnh giọng quát một tiếng, con mắt nheo lại thành một khe hở, ánh mắt băng lạnh lại phẫn nộ.
- Ha ha, chỉ là biệt hiệu truyền trong chốn giang hồ. Không ngờ Thượng Quan huynh cũng là một trong những người ngưỡng mộ ta.
Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền cười ha ha.
Hắn mặc quần áo văn sĩ màu trắng, trong tay cầm quạt giấy phe phẩy, cười rộ lên, hai vai run run, toàn thân run. Tiếng cười đắc ý vô cùng, làm cho mọi người xung quanh càng mạnh liệt muốn đánh hắn một trận tơi bời.
- Ngưỡng mộ ngươi cái rắm! Ngươi là một nam tử theo đuôi hèn mọn. Không ngờ không làm cái đuôi của nữ tử, lại bất ngờ chạy tới theo đuôi lão tử!
Lòng dạ Thượng Quan Phong Dạ vốn quá sâu, nhưng lúc này tâm lực tiều tụy, tinh thần uể oải, lại bị Tây Tiện kích động nghiêm trọng như vậy, giọng điệu tương đối xúc động.
- Thì ra ngươi ngưỡng mộ ta sâu như vậy, ngay cả cái mông xinh đẹp của ta ngươi cũng muốn ngưỡng mộ. Ấy, ngươi không nên phản ứng kịch liệt như vậy, không phải là một tòa bảo điện sao? Ta hiểu, ngươi muốn đưa cho ta phải không?
Tiếu Tiểu Hiền nói, còn nhìn về phía Thượng Quan Phong Dạ mà rướn rướn đầu lông mày.
- Hừ! Ngươi muốn ngồi mát ăn bát vàng sao? Cũng không nhìn xem Thượng Quan Phong Dạ ta là ai à? Các ngươi canh giữ ở cửa cho ta. Tây Tiện, ngươi để mạng lại!
Thượng Quan Phong Dạ giận tím mặt, phát ra tiếng gầm rung trời. Hắn mạnh mẽ mở tiên nang. Từ trong bay ra năm đạo kỳ quang, lần lượt hóa thành sáu vị Linh Yêu đỉnh phong, giáp lộ ra Phong Lôi chi âm, tiến về phía Tiếu Tiểu Hiền.
- Ngươi có Ngũ hành chiến trận, ta cũng có chiến trận!
Tây Tiện khinh miệt cười, cũng vỗ tiên nang, từ trong cũng bay ra sáu Linh Yêu đỉnh phong.
Hai bên đụng nhau ầm ầm giữa không trung, rồi cùng lúc biến mất. Rõ ràng đã tiến vào không gian trận pháp, tiến hành quyết đấu.
- Cơ hội tốt!
Đã không có Kiếp Yêu trấn giữ, mọi người còn lại không phải là đối thủ của Sở Vân.
Đầu tiên, hắn tiềm hành đến bên cạnh Lý Cương, đang chuẩn bị xuất đao.
Đột nhiên bàn tính trong tay Lý Cương chợt rung động mạnh. Các hạt châu trên bàn tính va chạm vào nhau, phát ra những tiếng động đầy cấp bách.
- Người nào?
Lý Cương chợt biến sắc, lập tức lùi về phía sau. Đáng tiếc, phía sau hắn là cửa điện đã khép lại.
- Người muốn mạng của ngươi!
Sở Vân ngang nhiên hiện thân, ánh đao sáng loáng nhìn về phía Lý Cương.
- Sở Vân!
Lý Cương hoảng hốt. Bản thân hắn là toán sư, cũng không am hiểu tranh đấu. Mặc dù có kẻ thù đứng ngay trước mặt, nhưng chuyện tới trước mắt, đầu óc hắn cũng tìm cách rút lui.
Ầm
Một tiếng trầm muộn, ánh đao điên cuồng mạnh mẽ, chém vào bàn tính. Lý Cương nhân cơ hội, chợt tránh sang một bên.
- Giết!
Lúc này, những người khác đều phản ứng lại, bao vây lấy Sở Vân.
Sở Vân cười lạnh một tiếng, triệu ra tám Linh Yêu còn lại. Đồng thời tung Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền. Kể cả Túy Tuyết Đao, tổng cộng bốn mươi đầu Linh Yêu, thoáng cái đã khống chế được cục diện.
- Nhiều Linh Yêu như vậy sao!
Lý Cương sợ đến mức chân mềm nhũn ra. Hắn rất muốn kêu cứu, nhưng Thượng Quan Phong Dạ và Tây Tiện đã ở trong không gian trận pháp, đâu còn có thể nghe được động tĩnh từ bên ngoài?
Bọn họ cố hết sức để chống lại, nhưng tinh thần uể oải không phấn chấn được, khả năng điều khiển đã giảm xuống đến mức thấp nhất. Sở Vân vốn đã chiếm ưu thế, hiện tại lại càng sấn tới. Sau một lát, hắn đã tiêu diệt hoàn toàn tất cả những lực lượng phản kháng.
- Nhanh, nắm lấy thời gian!
Sau khi giết chết những người đó, Sở Vân cũng không thèm dọn dẹp chiến trường, trực tiếp đẩy cửa điện ra, đi vào bên trong.
Bảo vật phát ra hào quang chín màu nằm đầy rẫy trước mắt hắn. Lục ba phủ thúy, Long đảm thạch, Thái trạch lôi cương, Khí du phi, Sương ngân khối, Bảo anh tu...
Một đống đống thiên tài địa bảo, mới tới thành phố đều bảo vật vô cùng quý giá.
- Hả? Đó là Hồng trần thổ! Tốt, đây là một trong những thổ tinh của thiên hạ. Phi Lai Phong của ta thu nạp những thổ nhưỡng này, uy lực sẽ càng lớn mạnh hơn nữa.
- Kim khuyết chân tinh. Không tồi. Trùng hợp, Trấn Yêu Tháp của ta cũng cần nó!
- Hồn tinh, không ngờ có Hồn tinh lớn bằng xe ngựa. Có nó, tu vi Thông Linh Xà của ta sẽ tăng vọt!
Sở Vân vội vàng quét mắt nhìn khắp nơi một lượt, phát hiện không ít vật liệu tốt. Trong đó rất nhiều vật mà hắn đã sớm cần đến.
- Không ngờ ở đây có Hư không thạch. Ta không nhìn lầm đấy chứ?
Phi Dương tiên tử đứng trước một khối đá to bằng lòng bàn tay, vẻ mặt vô cùng chấn động.
- Loại Hư không thạch này, có thể mở rộng không gian tiên nang. Chính là trân bảo trên thế gian. Cả đời ta cũng chỉ thấy hai khối. Không ngờ ở đây có khối thứ ba!
- Long sào quả Thanh vương! Đây là dược liệu chủ yếu chế luyện Thiên liệu đan. Ở thời đại kia của chúng ta cũng đã không thấy xuất hiện. Không ngờ ở đây lại có một viên dự trữ.
Hai mắt Hạ Phàm Tiên Tử tỏa sáng, nàng vẫn đứng im, giọng điệu cón phần run rẩy.
Các loại thiên tài địa bảo khiến người ta nhìn vào hoa cả mắt. Trong đó rất nhiều vật rất quý hiếm. Đây là một bảo tàng cực kỳ phong phú. Thảo nào Thượng Quan Phong Dạ nóng ruột như vậy. Chỉ cần nắm chắc nó là có thể tăng thực lực, thay đổi thế cục.
Chỉ là hiện tại, tất cả đều thuộc về Sở Vân.
- Mang hết cả đi!
Sở Vân kêu to.
Đồng thời, hắn cảm thấy may mắn —— may mà có Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền ở đây, bằng không thật đúng là không có cách nào mang hết đống tài phú cỡ bằng cả ngọn núi nhỏ này.
Ban đầu, Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền là yêu binh thần kỳ do quốc chủ Đường Cẩm quốc chế tạo ra. Cuối cùng, vì nó đã phải trả giá rất nghiêm trọng, diệt quốc.