Chí Tôn

Chương 482: Hiểu lầm





- Bích Hàm, ngươi yên tâm. Vi sư nhất định sẽ giáo dục kỹ lưỡng tên tiểu tử Sở Vân.
Bạch Toa Toa nhìn về phía Kim Bích Hàm, lúc này liền cam đoan. Trong lòng nàng cảm thấy hổ thẹn. Lúc nhận được lá thư này, nàng cũng quá vội vã, mới nhìn được đoạn đầu, đã vội vàng mang tới cho Kim Bích Hàm. Thật không ngờ, ở cuối lá thư lại nhắc tới một chuyện như vậy. Sớm biết như vậy, sẽ không hiến vật quý. Bây giờ còn làm Kim Bích Hàm tâm thần không yên như vậy.
- Lão sư, xin người cho ta yên tĩnh một chút. Người cũng là biết uy lực trên đạo pháp Kim Thiền Y. Hiện tại, Sở Vân hắn vẫn chưa hay biết gì, huống hồ hắn đối với tấm lòng của ta cũng vậy. Nếu có thể, người chỉ cần lén lút điều tra. Tốt nhất là điều tra xem quan hệ của hai người bọn họ. Về phần thân phận của ta, ta nghĩ tạm thời vẫn giữ bí mật đi.
Kim Bích Hàm nói.
Ban đầu nàng đã có kế hoạch tốt, muốn Sở Vân biết được thân phận cuả mình. Nhưng hiện tại, bên cạnh Sở Vân bỗng nhiên có thêm một nữ tử khác. Điều này khiến Kim Bích Hàm nhất thời bỏ đi kế hoạch ban đầu.
Nàng cũng chưa tính đến, nếu Sở Vân biết chính xác nàng là nữ nhi, thái độ của hắn đối với nàng sẽ ra sao. Không bằng tạm thời cứ dùng thân phận Thạch Gia Minh mà đi gặp hắn.

- Ta hiểu được, ta sẽ lên đường, đi Thành Bất Dạ trước.
Bạch Toa Toa xoay người bước đi.

- Lão sư.
Kim Bích Hàm lo lắng, khẽ gọi một tiếng.
Bạch Toa Toa khẽ mỉm cười, ôn hòa nhìn Kim Bích Hàm nói:
- Bích Hàm, ngươi còn không an tâm sao? Trong lòng Vi sư hiểu rõ. An tâm đi.

- Vâng.
Kim Bích Hàm nhẹ nhàng gật đầu.
Bạch Toa Toa xoay người sang chỗ khác, sắc mặt lập tức thay đổi. Khuôn mặt đang mỉm cười biến thành âm trầm, cau mày. Lửa giận trong mắt hầu như muốn phun ra ngoài.
- Tiểu tử thối này. Nếu ngươi không tiếp nhận Bích Hàm, lão thân sẽ đánh tới khi ngươi tiếp nhận mới thôi. Mặc kệ nữ tử bên cạnh hắn là ai, tuyệt đối không thể trở thành người cản trở Bích Hàm!

Hàm răng Bạch Toa Toa nghiến lại ken két, đi rất nhanh, chẳng khác gì cơn gió chốc lát đã ra ngoài cung điện.

- Tức giận thật lớn. Ai chọc thống lĩnh tức giận như vậy?

- Rõ ràng vừa rồi khi mới đi vào, mặt mày còn hớn hở mà.

- Ôi, không biết người nào không may chọc giận thống lĩnh đại nhân nha. Thống lĩnh đại nhân có chiến lực Kiếp Yêu. Thật muốn mặc niệm thay cho người kia.

Thị vệ dọc đường đi lại càng hoảng sợ. Chờ sau khi Bạch Toa Toa đi xa, lại lập tức châu đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi.

- Ông chủ, thanh yêu kiếm này bán thế nào?
Sở Vân vẫn không biết đã có người mặc niệm thay cho mình. Lúc này, hắn đang cùng Thiên Cầm tiên tử đi dạo cửa hàng.
Thiên Cầm tiên tử mặc y phục màu trắng ngà, bên sườn váy là dải màu xanh lam nhạt có thêu hoa sen, chỉ bạc tạo thành dòng nước uốn lượn. Một dải lụa mềm mại thả bên hông. Toàn thân tản mát khí tức thanh nhã nhàn nhạt.
Mái tóc đen mượt của nàng được kết thành Phi tiên kế. Đôi mắt long lanh như nước mùa thu. Da thịt trắng mịn như sương tuyết. Dáng người thướt tha. Nàng đi trên đường, khiến vô số người phải liếc mắt nhìn.
Nàng có bản lĩnh luyện binh thâm hậu, tuy nhiên vẫn còn cách đại sư luyện binh một bước ngắn. Lúc này đến phiên nàng đi ra ngoài, thay Sở Vân chọn bảo kiếm.
Bởi vì thần thông đạo pháp Đại Kiếm Bộc, nên Sở Vân có khá nhiều nhu cầu đối với yêu kiếm.
Nhưng từ sau khi chiến đấu ở ngoài biển, để đối phó với Cuồng Nho Tướng Quân đã tiêu tốn không còn yêu kiếm nào. Do đó, yêu kiếm trong tay Sở Vân vẫn không tích lũy lên được.
Loại yêu binh cấp quá thấp, hắn thấy chướng mắt. Yêu kiếm cấp số Linh Yêu, đều vô cùng quý. Ngay cả Sở Vân cũng hiểu được, Linh Yêu kiếm chỉ dùng được một lần duy nhất quả thực là tiêu hao vô cùng xa xỉ. Bởi vậy mục tiêu chủ yếu đặt trên Đại Yêu kiếm.
Nhưng hiện tại, ngay cả Đại Yêu kiếm hắn cũng không có nhiều. Trong tay có tám cái, phân nửa trong đó là do Du Nha Đại Sư chế luyện trước khi đi. Phân nửa còn lại là nhờ dọc theo đường đi, đám người Phi Dương tiên tử bớt chút thời giờ chế luyện cho hắn.
Hiện tại tới Thành Bất Dạ rồi, Sở Vân đã muốn thu mua một ít Đại Yêu kiếm. Đồng thời cũng muốn mượn pháp nhãn của Thiên Cầm tiên tử, giúp hắn kiểm định.

- Thanh Long Tượng Kiếm này không tồi. Dùng móng rồng của yêu thú Á Long, ngà voi, máu của Bạo Động Viên, thép Côn Lôn, da Pháp Tương Thạch chế luyện mà thành.
Là yêu binh có sức công lớn, sức bật rất mạnh, phối hợp đạo pháp lại càng tăng thêm sức mạnh. Uy lực so với yêu kiếm tầm thường cao hơn hai tới ba phần.
Thiên Cầm tiên tử chỉ nhìn lướt qua một cái, liền chỉ ra một thanh kiếm trong số đó, đưa ra lời nhận xét với Sở Vân.
Sở Vân đã trải qua Hội đấu giá, cướp sạch Thượng Quan Thiên Dực. Tuy bảo vật trong tay nhiều, nhưng thạch tệ lại thiếu. Nếu không đã sớm mua hết yêu kiếm ở đây, đâu phải chọn một thanh như vậy?

- Được. Chủ quán, thanh yêu kiếm này bán giá bao nhiêu?
Sở Vân hỏi.

- Thanh yêu kiếm này tạm thời không bán.
Đúng lúc này, từ phía sau Sở Vân truyền tới một giọng nói của nữ tử.
Sở Vân nhíu mày. Tất nhiên, hắn nghe được trong giọng nói này ẩn chứa sự thù địch.
Quay đầu nhìn lại, hắn thấy một nữ tướng quân, mái tóc màu trắng như cước, thành thục mà tha thướt. Ấn tượng sâu nhất chính là bộ ngực đầy đặn của nàng. Cảm giác hình như muốn phá vỡ giáp ngực.

- Xin hỏi các hạ là?
Sở Vân nhíu mày. Hắn không nhớ mình từng trêu chọc đối phương lúc nào. Chỉ là hắn cũng nhìn ra được, đối phương mặc trang phục cấm vệ quân của vương thất Đôn Hoàng, hẳn là người của Đôn Hoàng công chúa. Thảo nào hành sự bá đạo như vậy. Ông chủ cửa hàng
lại khúm núm, không dám hé răng.

- Ta là ai, ngươi không cần phải quan tâm. Ngươi chính là Sở Vân sao?
Bạch Toa Toa hừ lạnh một tiếng.

- Nói, quan hệ giữa hai người các ngươi là gì.

- Hả?
Sở Vân ngây ngẩn cả người. Không ngờ, đối phương có thế lực như vậy, vừa mới xuất hiện, đột nhiên lại hỏi về vấn đề này.
Hắn nhìn thấy Bạch Toa Toa, tự nhiên nghĩ, đây có lẽ là người Thạch Gia Minh phái tới để liên lạc. Thế nhưng đối phương làm vậy không phải cũng quá kỳ lạ hay sao?
Quan hệ giữa ta và Thiên Cầm tiên tử thế nào, thì liên hệ gì đến ngươi?
Thế nhưng, chờ một chút.
Sở Vân nhíu mày. Một cảm giác không ổn chợt xẹt qua trong lòng:
- Lẽ nào thân phận của Thiên Cầm tiên tử đã bị bại lộ rồi?

Trong lòng hắn lập tức cảm thấy căng thẳng. Bảy mươi hai tiên phi đều có một đạo pháp đặc thù, có thể che giấu khí yêu binh, khiến không kẻ nào phát hiện mà theo dấu được.
Hồng Thường Tiên Tử chính là một ví dụ. Nàng cũng đã nghênh ngang hành tẩu ở Chư Tinh Quần Đảo rất nhiều năm.
"Lẽ nào đối phương có yêu vật do thám nào đó, đã khám phá ra thân phận của Thiên Cầm tiên tử? Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, là bảo vật trong các bảo vật, quan hệ đến bí mật vĩnh sinh, so với Thiên Hồ còn trân quý hơn. Một khi tin tức bị tiết lộ ra ngoài, người trong
thiên hạ đều muốn đến tranh đoạt. Dốc toàn lực Thư gia cũng khó có thể giữ được."

Mới nghĩ tới đây, trong lòng Sở Vân chợt cảm thấy nghiêm trọng, vô ý nhìn về phía Thiên Cầm tiên tử đang đứng bên cạnh.
Hiển nhiên, Thiên Cầm tiên tử cũng nghĩ tới chuyện này, vẻ mặt không khỏi có chút khẩn trương. Một khi thân phận bại lộ, ngày tháng nhàn nhã đi chơi đã không còn nữa.
Từ nay về sau tỷ muội các nàng đều phải bỏ trốn lên thiên nhai sinh sống. Đồng thời, việc tìm kiếm những tỷ muội còn lại cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Bốn mắt nhìn nhau. Bỗng nhiên, ánh mắt Sở Vân sáng ngời, hắn nghĩ: "Không đúng, nếu thân phận thực sự bị bại lộ, đối phương phải sớm ra tay mới đúng. Hiện nay nàng chỉ hỏi, rõ ràng không có nắm được chứng cớ xác định. Nàng đang thử thăm dò!"

- Chúng ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước. Vị đại tỷ này, lẽ nào ngươi còn không nhìn thấy chúng rất thân mật sao?
Bỗng nhiên Thiên Cầm tiên tử khéo cười mới xinh đẹp làm sao, ôm lấy cánh tay Sở Vân, thân thể mềm mại ôn nhu dựa trên người Sở Vân.

- Tuyệt vời.
Một con mắt của Sở Vân nheo lại, lớn tiếng khen ngợi sự lanh trí của Thiên Cầm tiên tử. "Thanh mai trúc mã, hôn ước", những từ này đều là ám chỉ và thể hiện thân
phận "người" của nàng. Đúng lúc cũng khiến cho đối phương không thể xác định chắc chắn được về Thiên Cầm tiên tử.
Bỗng nhiên, sắc mặt Bạch Toa Toa lạnh xuống, trong ánh mắt dần hiện ra tinh mang:
- Vừa mới rồi còn nhìn không ra, hiện tại đã nhìn ra.

Đồng thời, trong lòng nàng nghiền ngẫm mấy từ "Thanh mai trúc mã", "hôn ước", âm thầm suy đoán.
"Lẽ nào nàng ta chính là Trữ Y Y, tiểu thư nhà Trữ gia? Người có danh tiếng vang vọng ở Chư Tinh Quần Đảo? Quả thật là quốc sắc thiên hương! Chẳng phải Sở Vân đã từ chối việc cầu thân với Trữ gia rồi sao? Hơn nữa, không phải Trữ Y Y đã được gả cho Thiết Ngao rồi sao?"
Bởi vì Kim Bích Hàm vẫn quan tâm tới tình hình của Chư Tinh Quần Đảo, nên Bạch Toa Toa cũng theo đó mà biết rất nhiều chuyện.
"Thật không ngờ tên tiểu tử thối này lại dám quyến rũ gái đã có chồng. Hai người kia thực sự là chẳng biết xấu hổ!"
Thoáng cái, hiểu lầm của nàng càng thêm sâu.

- Các ngươi là không thể cùng một chỗ. Người tuổi trẻ không nên bị kích thích. Thân phận của các ngươi đã xác định chuyện của các ngươi không có kết quả tốt. Sớm xa nhau ra thì hơn.
Bạch Toa Toa lạnh lùng khuyên bảo.
Trong lòng Sở Vân và Thiên Cầm tiên tử đều cảm thấy chấn động. Lời này nghe vào trong tai bọn họ, lại mang một loại hàm nghĩa khác.
Cái gì gọi là thân phận, đã định trước không thể cùng một chỗ?
Hoàn toàn chính xác, một người, một yêu binh. Thân phận khác biệt như vậy, khó có thể kết hợp.

- Các hạ dựa vào cái gì mà cho rằng chúng ta sẽ không thể ở cùng một chỗ? Các hạ chắc là có chút hiểu lầm, ta và Sở Vân ca ca nhất định sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.
Thiên Cầm tiên tử ôm chặt cánh tay Sở Vân, muốn mượn cách này để bác bỏ suy đoán của đối phương.

- Gian phu dâm phụ!
Trong lòng Bạch Toa Toa hung hăng chửi một tiếng. Bộ ngực nàng phập phồng, hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới kiềm nén được kích động muốn ra tay.

- Tên tiểu tử Sở Vân kia. Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?
Giọng điệu của nàng hạ thấp xuống, gần như là rít qua hàm răng một câu này.
Sở Vân thoáng nhìn về phía Thiên Cầm tiên tử. Hai tròng mắt như nước đang chăm chú nhìn hắn đầy chờ đợi. Lúc này, nàng rất căng thẳng, bàn tay nắm chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Sở Vân nhìn nàng, ôn nhu cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay nàng, để nàng yên tâm. Sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Toa Toa, giọng điệu cực kỳ kiên định nói:
- Mặc kệ các hạ dùng ánh mắt thế nào để nhìn chúng ta. Nhưng ta dám khẳng định, các hạ hẳn là có chút hiểu lầm. Ta biết ta yêu nàng, tương lai chắc chắn sẽ sống cùng nhau. Đến già đầu bạc sẽ cùng dắt tay làm bạn, cho đến hơi thở cuối cùng.

Toàn thân Thiên Cầm tiên tử run lên. Mặc dù biết đây chỉ là diễn trò. Thế nhưng, những lời nói này của Sở Vân vẫn có lực sát thương rất lớn đối với nữ. Nhất là với nàng, gặp phải số phận bất hạnh, ở trong hắc ám, đã từng vô số lần chờ đợi một vị bạch mã vương tử có thể từ trên trời giáng xuống, cứu vớt nàng trong biển lửa, thật tình yêu nàng, dù cho thân phận của nàng chỉ là một yêu binh.

- Nếu như tất cả những điều này đều là thực sự, thì tốt biết mấy?
Ánh mắt của nàng mơ màng. Trong nháy mắt chợt tỉnh liền sợ hãi. Suy nghĩ này của nàng, cũng khiến cho nàng mặt đỏ tới mang tai.
Bạch Toa Toa thu tất cả những điều này vào trong mắt.

- Ôi.
Nàng ngửa đầu thở dài một tiếng, dáng vẻ vô cùng cô đơn.

- Xem ra chỉ còn có một cách để giải quyết chuyện này, chỉ có một cách. Chiến đấu đi!
Để ta xem thực lực của Tiểu Bá Vương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nàng tập trung nhìn về phía Sở Vân, ánh mắt vốn có áp lực vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù bản thân nàng chưa bao giờ trải qua chuyện tình ái, nhưng nàng cũng biết, những lời lẽ này chỉ dùng cho một đôi vợ chồng "nồng tình mật ý". Đây là một chuyện so với lên trời còn khó hơn. Nàng cố trấn tĩnh. Lúc trước nàng nghĩ đơn giản, quẳng lời căn dặn của Kim Bích Hàm ra sau đầu, quyết định phải dùng sở trường của mình, dao sắc chặt tay rối giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng.
- Xem ra các hạ còn chưa từ bỏ ý định. Được, ta đang muốn lĩnh giáo bản lĩnh của các hạ đây!

Sở Vân lập tức đáp ứng. Ý chí chiến đấu trong lòng như lửa cháy hừng hực.
Hắn phải thể hiện thực lực hung mạnh của mình, để đối phương kiêng kỵ cũng tốt, đối phương bỏ đi suy đoán cũng tốt. Nói tóm lại, một trận này nhất định phải xuất toàn lực!

- Nếu ngươi thắng, ta coi như chưa hề nói gì. Nếu ngươi bị thua, phải đáp ứng ta một việc.
Bạch Toa Toa lại nói tiếp.

- Được. Chẳng qua, cho dù ta thua, ta cũng sẽ không bỏ nàng.
Sở Vân theo hiểu biết của mình, thái độ trả lời rất mạnh mẽ, ngang ngạnh.

- Ngươi sẽ bỏ.
Bạch Toa Toa nói xong, còn sợ giọng điệu của mình không đủ kiên định, lại thêm một câu.
- Ngươi phải bỏ!

Hai bên đều đưa ra lời ước định mạnh mẽ vang dội, bay cao tận trời, bay khỏi Thành Bất Dạ, đi tới sâu trong sa mạc.
Vì vậy, một lúc sau, khi hai bên hiểu rõ, đều cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Cuộc chiến đấu hung hãn được phát sinh hoàn toàn chỉ vì hiểu lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.