Chí Tôn

Chương 449: Đại thắng





- Ngươi muốn tìm đến cái chết!
Hai mắt Sở Vân nheo lại giống như đang ngủ, giọng nói như sấm, làm ra vẻ khinh thường.
Võ tướng kia giận tím mặt, chỉ thương thẳng vào Sở Vân, gào thét:
- Tiểu tử kiêu ngạo kia, đừng có coi thường ta. Ta chính là đại tướng Thủy gia Võ Bi Cự... A!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh!
Bỗng nhiên hai mắt Sở vừa mở ra, đồng thời thúc dục Tật Phong Kính Thảo Hài, Hồng Yêu không màu, thân hình giống như tia lửa điện! Túy Tuyết Đao giống như cầu vồng giữa trời, nhanh như thiểm địa, quét qua một cái đánh trúng vào võ tướng kia.
Nhất thời võ tướng kia kêu lên thảm thiết, tiếp đến thân thể đứt thành hai mảnh bay lên không trung, máu thịt bắn tung tóe. Sau đó phịch một tiếng, từ trên cao rơi xuống đập vào mặt biển.
Nhanh!
Quá nhanh.
Từ lúc Sở Vân chọc tức đối phương, cho đến khi bất ngờ trảm tướng địch, toàn bộ quá trình chỉ trong ba lần hít vào thở ra.
Trong chốc lát, võ tướng có chiến lực cấp Linh Yêu lần đầu tiên xuất hiện trên chiến đã bỏ mạng. Mà Sở Vân lại đột nhiên biết mất giữa không trung, khi hắn xuất hiện đã tới sau lưng Phương Hồng.

- Phương Hồng!
Hắn bất ngờ hét lớn một tiếng, giống như sấm nổ bên tai đối phương.
Rốt cục Phương Hồng là đại tướng thành danh đã lâu, đang đánh cùng Hoa Anh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Sở Vân ở phía sau lưng hét lớn, nhất thời toàn thân rung lên. Cảm nhận được nguy hiểm bao phủ toàn thân hắn.
Kinh nghiệm chiến đấu phong phú đã cứu mạng hắn. Bấy giờ trước sự sống và cái chết, hắn không cần suy nghĩ, lập tức vung tay lại phía sau, Kim Đồng Oanh Thiên Chùy hung hăng đánh trúng Túy Tuyết Đao.
Ầm!
Một tiếng nổ mãnh liệt rung chuyển trời đất, một thanh Oanh Thiên Chùy văng ra, Phương Hồng vội vã nắm lấy thanh còn lại, thúc dục một môn đạo pháp, thân thể xoay tròn điên cuồng vùng vẫy, chuy ảnh bay lượn, công thủ vẹn toàn.
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, Sở Vân cũng tương tự như vậy. Một kích không trúng liền lui về phía sau, tránh né Phương Hồng phản kích điên cuồng.

- Hãy đón một đao nữa của ta!
Sở Vân lại lần nữa quát lớn, thúc dục đạo pháp Tăng Quang Thiểm Thải và đạo pháp tăng phúc Tuyết Nha. Túy Tuyết Đao bành trướng lớn như ván tấm, mãnh liệt đánh vào chùy ảnh u ám.
Phịch một tiếng trầm mặc, Phương Hồng giống như đạn pháo từ trên cao rơi xuống. Tiếp đến đập xuống khoang thuyền địch ầm một tiếng, sống chết không rõ.
Hoa Anh tận mắt trông thấy cảnh tượng này, khóe mắt liền co rúm lại.
Đây không phải là bổ chém mà là chụp. Trực tiếp chụp lấy Phương Hồng.
Từ trận đánh thất tinh tuyệt sát trận, Sở Vân đã thu hoạch được lượng yêu tinh rất lớn. Sau khi tiêu hóa, ba đầu yêu vật Túy Tuyết Đao, Thiên Hồ, Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi đã tăng tới hơn 1900 năm tu vi. Chỉ kém một bước nữa, đạt tới cảnh giới Kiếp Yêu.
Đồng thời năm đầu Linh Yêu Tật Phong Kính Thảo Hài, Mệnh Tuyền Ngọc Tỷ, Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, Hồng Yêu không màu, Cụ Phong Cung trung bình cũng đạt khoảng chừng 1800 năm tu vi.
Hiện tại chiến lực của hắn đã được đề thăng tới mức vô tiền khoáng hậu. Lúc này nếu như thất tinh tuyệt sát trận xuất hiện thêm một lần nữa, thậm chí hắn cũng không phải dùng đến Bát Quái Trận, mà chỉ cần dựa vào 8 yêu vật trong tay là có thể trực tiếp chém địch phá trận.
Tăng Quang Thiểm Thải Đại Long Văn!
Sở Vân từ trên cao nhìn xuống, huy đao mạnh mẽ chém tới. Trong tiếng long rống, đao khí sáng như tuyết tạo thành đầu long, trực tiếp đánh xuống. Ầm một tiếng, Chiến hạm phía dưới liền vỡ vụn.
Phương Hồn vống đã hôn mê, cho nên đao khí Đại Long Văn từ trên trời giáng xuống, lập tức xé rách thân thể hắn thành từng mảnh.
Ngay cả khi Sở Vân chém hai tướng, cũng không hề buông xuôi. Hắn hiên ngang đứng trên không trung, mắt như điện xạ, lại nhắm về phía người chỉ huy kỵ binh Tiễn Ngư. Chính là võ tướng quân địch Dạ Phong đang chiến đấu cùng Vương Trạch Long.

- Ngươi, cũng đến nếm thử lợi hại Túy Tuyết Đao của ta chứ!
Hắn mở miệng khiêu chiến.
Ngay tức khắc, toàn thân Dạ Phong run lên lẩy bẩy, một luồng khí lạnh thấu xương từ sâu trong đáy lòng hắn bốc lên. Hắn ấm ức không đáp lại, binh khí trong tay nhoáng lên, lập tức buống tha Vương Trạch Long thay đổi phương hướng, thúc ngựa chạy đi.
Sở Vân đang định truy sát, bỗng nhiên từ phía sau lưng gầm lên hai tiếng.

- Tiểu Bá Vương chớ có càn rỡ. Có Trương Ẩn ta ở đây!

- Oa nha nha, giết hai viên đại tướng, ngươi chắc chắn sẽ phải chết là điều không phải bàn cãi!

Người tới không phải ai khác, chính là hai đại tướng Trương Ẩn và Lỗ Khải Kim

- E là các ngươi không đủ sức?
Trong mắt Sở Vân chợt lóe ra quang mang, không chút sợ hãi, lấy một địch hai, liều chết xông tới.
Ba người đại chiến giữa không trung, đao kiếm tấn công, rung động trời đất. Thân ảnh truy đuổi lẫn nhau, khiến cho ngươi ta cảm thấy hoa mắt chóng mày. Các loại đạo pháp được thôi động, phát ra vô số tia sáng kỳ dị.
Hai vị đại tướng này và một số người khác chính là võ tướng do Giang Hán Quốc đào tạo mà thành. Rất am hiểu tác chiến, bốn yêu vật trong tay cũng đều đạt cấp Linh Yêu. Trong lúc này Sở Vân cũng không chiếm được thế thượng phong.

- Nhìn chung cũng tạm thời ngăn cản được Tiểu Bá Vương.
Dương Vạn Toàn thở dài một hơi, đưa mắt từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Toàn bộ chiến trường, quân Thư gia đã nắm giữ quyền chủ động. Chiến hạm của Thủy gia đã bị phân tách thành nhiều mảnh, lọt vào vòng vây.
Dương Vạn Toàn lập tức điều chỉnh, thế nhưng mỗi lần điều chính, quân Thư gia cũng đều phản ứng kịp thời.
Sau mỗi lần điều chính, quân Thủy gia càng tổn thất nghiêm trọng. Mồ hôi lạnh bao phủ toàn thân Dương Vạn Toàn, thần tình hắn xen lẫn sự hoảng sợ và chấn động.
Nếu như không tận mắt trông thấy, sẽ chẳng ai biết được Hoàng Hiếu chỉ huy kinh khủng đến vậy. Dương Vạn Toàn cảm giác được, hạm đội Thủy gia nguyên bản dễ dàng làm theo ý muốn, hình như đã rơi vào vũng bùn, càng giãy dụa lại càm chìm sâu.
Càm làm cho hắn vạn phần đau đớn. Chính là lúc trước dùng xích sắt nối liền 20 chiến hạm lại với nhau, vẫn còn lưu lại trong trận địa của chính mình, trong nháy mắt chính mình khó lòng có thể điều khiển.
Trách cũng bằng thừa, khí thế của Sở Vân quá mạnh, cho nên hai vị đại tướng chỉ kịp dỡ bỏ một bộ phân, đã phải buộc lòng lui về.

- Từng bước từng bước sai lầm, vừa mới bắt đầu nhằm vào, sau đó lại gặp trở ngại chết tiệt này. Cuối cùng bên ta đều phải bị động chịu đòn, chẳng bao giờ nắm giữ được quyền chủ động!
Sắc mặt Dương Vạn Toàn tối sầm, đấm mạnh vào mạn thuyền.
Hắn càng đánh càng mất lòng tin, trong lòng nảy sinh ý nghĩ thoái lui.
Thực ra bàn về việc thoái lui, hai vị đại tướng Trương Ẩn và Lỗ Khải Kim còn mong muốn hơn hắn nhiều.
Trong trận giao chiến, Sở Vân lần lượt xuất ra 8 đầu Linh Yêu, đã khiến hai người rơi vào thế hạ phong. Sở Vân càng đánh càng mạnh, khí thế như lửa, bọn họ chỉ có thể liều mạng chống đỡ mà thôi.

- Lui! Không thể tiếp tục đánh nữa. Nếu tiếp tục đánh, toàn bộ hạm đội sẽ bị tiêu diệt!
Sau nửa khắc, rốt cục Dương Vạn Toàn đau đớn hạ quyết tâm, truyền lệnh thoái lui.
Phía trước Trương Ẩn và Lỗ Kim Khải hung hăng giao chiến, lúc này nghe được lệnh rút lui, nhất thời như được đại xá, hăng hái hưởng ứng.
Tất nhiên Sở Vân không bỏ cơ hội tốt này, truy đuổi đến cùng. Bất quá trên đường truy kích lại xuất hiện sát thủ Ám Các. Dựa vào những sát thủ này cản đường, phần lớn hạm đội còn sót lại của Thủy gia đều thoát ra khỏi chiến trường.
Sau trận chiến, quân Thư gia thương vong hơn 3000 người, không thể tiếp tục chiến đấu. Tổn hại hơn 70 chiến thuyền, trong đó có 1 lâu thuyền, 2 bảo thuyền và 7 chiến thuyền đại thuyền.
Bất quá, so sánh với chiến quả huy hoàng, những tổn thất này cũng không đáng gì.
Trận chiến này, quân Thư gia bắt được hơn 50 chiến hạm, bao gồm 2 lâu thuyền, 11 chiến thuyền đại phúc, 7 bảo thuyền. Đồng thời bắt được hơn 2000 sĩ tốt Thủy gia, 3 tiểu tướng và 1 thượng tướng.
Mà quân Thủy gia, trong trận chiến này mất đi 2 viên đại tướng, lưu lại hơn 6000 nghìn thi thể sĩ tốt. Còn lại hơn 1 phần 3 quân lực, hoảng sợ trốn vào hải vực Thủy gia, co đầu rút cổ phòng thủ trên đảo.

- Cái gì? Trong trận chiến với hạm đội Thư gia, quân bản bộ của Dương Vạn Toàn thương vong nghiêm trọng, đã lui về phòng thủ trên đảo?
Khi quân tình truyền tới tay Cuồng Nho Tướng Quân, hầu như vị đại tướng Giang Hán Quốc này không thể tin được vào mắt mình.
Hắn đắn đo suy nghĩ cầm tín thư trong tay, không kiềm chế được toàn thân khẽ run lên:
- Dương Vạn Toàn này, nổi tiếng là người cẩn trọng tại sao lại có thể cầu viện binh của ta nhanh như vậy? Thoáng chốc binh lực đã tổn thất 1 phần 3, thật là buồn cười! Buồn cười!

Sau một hồi trầm mặc, Cuồng Nho Tướng Quân từ từ phun ra một ngụm khí bẩn:
- Đông Lưu Tướng Quân thống lĩnh một vạn binh sĩ, tới trợ giúp. Không cần giết địch, nhưng phải ngăn cản địch. Chỉ cần một giờ là ta có thể công chiếm Thiết gia chủ đảo!

Tháng 10 năm 754 Tinh Lịch.
Trong khi trên chiến trường Thư gia thất bại, Thủy gia hung hãn chia làm 6 đường, đột kích Thiết gia. Thiết gia chống đỡ vô cùng gian khổ, cho dù Thiết Ngao đã có nhiều biểu hiện nổi bật, nhưng vẫn không thể thay đổi được cục diện. Giữa tháng 10, quân tiên phong của Thủy gia đã chiếm được một phần lãnh thổ Thiết gia.
Trông thấy cục diện nguy cấp như vậy, Thiết Ngao đành phải cúi đầu, hướng về phía Thư gia xin cầu viện.
Đối với việc Thiết gia cầu viện, Thư gia cũng không hề để ý tới.
Hiện nay Thủy gia quá mạnh, cho nên lấy nhược kháng cường mới là chiến lược đúng đắn. Vì muốn bày tỏ thành ý, ngày 18 tháng 10, Thiết Ngao lấy thân phận Thiết gia đảo chủ, đích thân bí mật tới Thư gia đảo.
Màn đêm bao phủ, bầu trời lốm đốm vài ngôi sao, lần thứ hai Thiết Ngao bước chân lên Thư gia đảo, trong lòng hắn có rất nhiều tâm tình phức tạp.

- Thư gia thật đáng ghét! Thật quá khinh người. Đảo chủ đích thân tới, lại có thể để một người tới nghênh đón!
Thiết Ngao chỉ dẫn theo ba tùy tùng thân tín. Trong bóng đêm gió biển thổi vù vù, khi bọn chúng đặt chân lên bãi cát, chỉ trông thấy một bóng người cách đó không xa đang đứng yên tại chỗ đợi bọn chúng.

- Bí mật bàn bạc, đương nhiên không có lễ nghi rầm rộ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngữ khí của Thiết Ngao rất thản nhiên, chặn lại lời phàn làn của các tùy tùng thân tín.
Các tùy tùng đang định muốn nói gì đó, đến khi thấy rõ người kia, đột nhiên không nói được thành lời.

- Lại là ngươi.
Người nghênh đón hắn không phải ai khác mà chính là Sở Vân. Thần sắc của hắn rất thản nhiên, không hề bận tâm, trong ánh mắt tựa hồ ẩn chứa áp lực của cả dãy núi, bất quá chỉ nhẹ nhàng liếc qua, ba tên tùy tùng vừa nãy còn phàn nàn tới bây giờ cũng câm như hến.
Trước kia Thiết Ngao đã từng lĩnh quân, đánh úp thư gia đảo. Lúc đó cũng là lúc đêm khuya, giống như ngày hôm nay. Cho nên Sở Vân dùng một từ lại, vừa nói về Thiết Ngao. Trong đó còn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, cảm thán về số phận luôn thay đổi.
Ngay cả hai người cũng không ngờ tới, khi bọn họ gặp lại nhau vẫn trong tình cảnh như vậy.

- Thế sự vẫn liên tục thảy đổi. Ai có thể ngờ Giang Hán Quốc lại có danh tác như vậy? Chỉ cần suy nghĩ một chút, chiến tranh bùng nổ ắt sẽ sinh lợi ích chiến tranh, Giang Hán Quốc làm như vậy cũng là chuyện bình thường.
Thiết Ngao gật đầu nói với Sở Vân.
Con người dần dần sẽ trưởng thành.
Càng đau khổ, trưởng thành càng nhanh.
Đổi lại, nếu như đây là lần đầu tiên gặp mặt, hành động này của Sở Vân đã sớm làm tổn thương lòng tự trọng của Thiết Ngao, khiến hắn giận tím mặt là điều không cần phải bàn cãi.
Thế nhưng hiện tại, ngạo khí của hắn đã biết mất, tính ngang ngược ngưng tụ lại. Mọi cử chỉ hành động đều rất bình tĩnh thong thả, khiến cho người ta cảm thấy rất tao nhã.
Mặc dù là hiện tại hắn chủ động cúi đầu, qua đây cầu viện nhưng cũng không có bất cứ cảm giác nịnh bợ. Thế cục nghiêm trọng giống như bóng đêm dày đặc, mặc kệ áp lực lớn tới mức nào, hắn vẫn đứng hiên ngang.
Đối mặt với một Thiết Ngao như vậy, trong lòng Sở Vân mơ hồ nảy sinh ý tán thưởng.
Trong thiên hạ, chẳng bao giờ có địch nhân nào là mãi mãi, chỉ có lợi ích là mãi mãi. Huống chi, Sở Vân đã trải qua hai kiếp người, lòng dạ trống trải tới cực điểm, đối với địch nhân cường đại có thể vứt bỏ đi tư lợi, thưởng thức đối thủ của chính mình.
Liên hợp cùng Thiết gia, đúng là sách lược tốt đối với Thư gia. Người đầu tiên đưa ra sách lược này, không phải ai khác mà chính là Sở Vân.

- Đi theo ta.
Sở Vân không hề nói nhiều lời, đi trước dẫn đường cho Thiết Ngao.
Đi khỏi bãi cát, liền tiến vào rừng rậm.
Ở đây mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ có một ít thú hoang hoạt động ban đêm, phát ra một loại âm thanh cổ quái. Cây cối tươi tốt, cành lá lay động trong gió, phát sinh ra âm thanh xào xạc giống như người ta nói trong mơ.

- Đảo chủ, tình hình có điểm đáng ngờ. Thư gia thành rõ ràng là ở ven biển, phía đông bắc. Tại sao Tiểu Bá Vương lại dẫn chúng ta tới nơi này?

- Đảo chủ, ở đây vô cùng hẻo lánh. Hãy cẩn thận một chút, dù sao trước kia chúng ta cũng từng đánh úp Thư gia đảo.

Các tùy tùng càng lúc càng căng thẳng, nhỏ giọng nói với Thiết Ngao.

- Ha ha.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Sở Vân cười rộ lên, dừng bước, chỉ ngón tay vào cây bên cạnh nói.
- Ở đây vốn là rừng rầm hoang hã, nửa năm nay được khai phá mạnh mẽ, Thiết Ngao ngươi xem thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.