Chí Tôn

Chương 433: Dụng binh (thượng)




Trước ánh mắt của mọi người, Sở Vân trầm ngâm suy nghĩ một chút, lúc này mới chậm rãi gật đầu nói:
- Lời Hoàng Tướng Quân rất có đạo lý. cần phải dụng binh.
Hắn mở miệng thốt ra lời này, thoáng chốc bầu không khí trầm xuống.
Miệng Hoàng Hiếu nhếch lên, mặt lộ rõ vẻ tươi cười. Vừa rồi hắn khẩn trương cãng thẳng chằng qua chỉ là giả bộ. Ánh mắt hắn sắc bén nhạy cảm sớm đã nhìn thấu sự tình, nắm bắt được thời cơ chiến đấu.
Nếu như Sở Vân cự tuyệt, đánh mất thời cơ chính đấu, vậy thật đáng tiếc và tổn thất rất nhiều.
Lúc này Thư Thiên Hào cũng gật đầu, phụ họa:
- Thư gia đảo muốn phát triển nhanh hơn, cần một lượng tài nguyên rất lớn. Những thứ này chỉ có thông qua chiến tranh, tiến hành cướp đoạt mới là cách nhanh nhất. Những thế lực hải đảo sớm muộn gì cũng có ngày liên hợp vây công, trở thành cường địch của chúng ta. Chúng ta ra tay trước chiếm lợi thế cũng là cách làm sáng suốt.
Chuyện xuất binh lần này đều được cả hai phụ tử gật đầu tán thành, coi như đã được quyết định.
- Bất quá, vấn đề tài chính cần phải làm thế nào? Thực sự ta nghe nói rất cãnạthẳng?
Lúc này Sở Vân mở miệng dò hỏi.
Nhan Khuyết đứng lên bẩm báo:
- Trên thực tế, chúng ta một mực tiến hành trang bị quân sự. Tuy rằng phương diện tài chính căng thẳng, thế nhưng chống đỡ một vài chiến dịch nhỏ có lẽ cũng không thành vấn đề. Cho đến khi công chiếm được hải đảo khác, lấy tài nguyên của bọn chúng là có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Giống như quả cầu tuyết, từ từ lớn lên.
- Được, có ngươi phụ giúp làm ta yên tâm. Chỉ là tại đây ta còn có một chút kiến nghị. Hỏa Đức Văn Thư nằm trong tay chúng ta, đây là một ưu thế rất lớn, có thể linh hoạt vận dụng.
Sở Vân gật đầu nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều có tiếu ý.
- Thực sự anh hùng cùng cái nhìn. Ha ha ha.
Du Nha Đại Sư cười lớn.
- Chúng ta cũng đang vạch kế hoạch, lợi dụng văn thư này.
Năm vương giả chính thống thời thượng cổ trên Chư Tinh Quần Đảo có Hỏa Đức Văn Thư trong tay, giống như Thiên Tử có thể sai khiến các chư hầu, tạo ra ưu thế rất lớn trong ngoại giao. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sau khi bàn thảo hai canh giờ, lúc này mới kết thúc. Đương nhiên việc này cũng chưa tính hết, đại sự dụng binh, các loại vật tư điều phối, điều động quân đội, che đậy ý đồ... Đều cần vạch ra kế hoạch.
Chính xác còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu xuất binh.
Lúc này, Sở Vân vừa chăm chú luyện chế Tạo Hóa Đan, đồng thời cũng tiếp tục tu luyện, vận dụng mọi khả năng của Thư gia thu thập hồn tinh.
Sẩm tối ngày hôm sau tiểu vương tử Mông Phi mới tỉnh rượu. Trận rượu này, khiến hắn ngủ tròn một ngày một đêm.
- Thật không ngờ, ta chiến đấu không phải đối thủ của Tiểu Bá Vương, ngay cả uống rượu cũng không đấu lại hắn!
Tiểu vương tử Mông Phi nằm ở trên giường, sững sờ một hồi lâu.
uể oải một lúc, nhưng cũng cảm thấy kinh hỉ.
- Vì sao hồn phách ta cô đọng, bỗng nhiên tăng lên nhanh như vậy?
Hắn chợt hiểu được Sở Vân mời hắn uống rượu ngon.
- Chẳng lẽ đây chính là Tâm Động Tửu của Tinh Châu trong truyền thuyết? Thế nhưng nhường tửu sư chế tạo loại rượu này không phải đã bạt vô âm tín từ rất lâu rồi sao?
Đương nhiên tiểu vương tử Mông Phi không biết, hiện tại nhường tửu sư này ở ngay Bạo Động Sơn được mọi người yêu mến gọi là nhân sủng của Bạo Động Viên Vương.
- Nội tình Thư gia đảo vượt quá sức tưởng tượng của ta, ngay cả Tâm Động Tửu cũng có...
Mông Phi cảm thán rất nhiều, cảm nhận Thư gia đảo tăng thêm một bậc.
- Sở huynh quả thực danh bất hư truyền. Lần này huynh tốt bụng cho ta uống rượu quý. Khối hồn tinh theo ta thời gian dài, cũng có tác dụng tẩm bổ hồn phách. Chúng ta có đi có lại, cái này tặng cho Sở huynh.
Hắn tìm tới Sở Vân, lúc này hàn huyên đã lấy ra một khối hồn tinh nhỏ như lòng bàn tay tặng cho Sở Vân.
Hình dáng hồn tinh một nửa trong suốt, lóe ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, giống như một cái nghiên mực hình vuông bẹt. Sờ trong lòng bàn tay, nhất thời trong tận đáy lòng cảm thấy mát mẻ.
Sở Vân cũng không ngờ đối phương chủ động tặng cho mình khối hồn tinh này. Lúc này không có khách khí liền nhận lấy.
Mông Phi thấy hắn vô cùng thẳng thắn nhận lấy, càng thêm vui vẻ. Trong lòng người Mông Nguyên, khi bằng hữu tặng lễ vật, đối phương không thu nhận còn làm bộ khách sáo chính là giả dối, coi thường bằng hữu.
Sở Vân làm như vậy, hiển nhiên đã coi hắn là bằng hữu.
- Không khí thật trong lành!
Hắn tán thưởng một tiếng, vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt. Hắn nói trong quốc khố Mông Nguyên vẫn còn, vậy khối hồn tinh đưa tặng rất giá trị.
- Không hổ là Tiểu Bá Vương, ta rất hứng thú! Chúc mừng huynh lần này chiến thấng ta, đã trở thành đệ nhất thiếu niên.
Tuy rằng trong lòng hắn cảm thấy mất mát, nhưng vẫn chân thành chúc mừng.
- Đệ nhất? Không phải còn có Ngọc Thư Sinh sao?
Bỗng nhiên nhàn thần Sở Vân lóe sáng, nói.
- Hắn là cái thá gì? Còn không phải là đối thủ của ta.
Mông Phi vung tay, không quá coi trọng Ngọc Thư Sinh nói.
- Tuy rằng hắn là hoàng tử, nhưng là do cung nữ sinh ra, cũng chẳng ai để ý tới. Điều kiện còn kém xa ta, yêu thú tuyệt phẩm Giang Hán Quốc, hắn cũng không có đến một đầu. Thực lực cũng không bằng ta, huynh cứ yên tâm trở thành đệ nhất thiếu niên.
Trong lòng Sở Vân, nói về thiên văn học vẫn còn mơ hồ sao? Trong lịch sử Chư Tinh Quần Đảo, cũng có không ít thế lực hải đảo có cơ hội thống nhất. Thế nhưng mỗi lần tới thời khắc quan trọng, các hải đảo khác đều liên hợp lại, tạo thành một vòng bao vây cường đại, cùng tấn công, lúc bấy giờ mới bị bóp nghẹn.
- Chuyện này đương nhiên ta biết. Hơn nữa ta còn biết, trước kia bốn mặt bị vây hãm đều có hình bóng của các đại quốc.
Sở Vân thẳng thắn nói.
Từ khi năm vương giả thời thượng cổ lần lượt ngã xuống, lập tức Chư Tinh Quần Đảo rơi vào nội chiến. Mấy vạn năm nay, chẳng bao giờ thống nhất. Tự nhiên trong chuyện này có rất nhiều nguyên nhân. Trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là do các quốc đảo khác không muốn Chư Tinh Quần Đảo thống nhất.
Tuy rằng năm vương giả trên Chư Tinh Quần Đảo đều có yêu vật định đoạt số mệnh, bất luận quân đội lớn như thế nào, đều vì các tác động ngoài ý muốn mà thất bại.
Thế nhưng ngoại nhân tiến vào Chư Tinh Quần Đảo cũng không gây trở gại. Tựa như trận đánh giữa Sở Vân và Mông Phi, có rất nhiều người ngoài đảo nhưng chỉ tới Thiên Sơn xem chiến.
Phần lớn những người này đều tới kinh doanh buôn bán. Còn bộ phận nhỏ cũng là gián điệp của các thế lực khác phái tới đây kiềm chế sự phát triển của Chư Tinh Quần Đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.