Chí Tôn

Chương 420: Ấp trứng yêu thú (hạ)




6 bước đã thành công, rốt cục bước thứ 7 then chốt cũng đã tới.
Phá xác trúc cơ!
Rắc rắc...
Thân trứng càng lúc càng lay động mạnh, mặt ngoài vỏ trứng xuất hiện nhiều vết rạn nứt nhỏ. Vệt nứt dần dần mở rộng ra, sau cùng vỏ trứng bị nghiền nát.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong lúc này, hai mắt Sở Vân trừng lớn.
Hắn chỉ nhìn đến vỏ trứng đã bị nghiền nát, lại không nhìn thấy dáng dấp yêu thú và hắn đã mong chờ từ lâu. Nhưng dựa vào cảm ứng của linh quang, hắn lại biết yêu thú tân sinh đang ở chô này.
Lúc này, nó đang mở to đôi mắt dịu dàng, hiếu kỳ nhưng rất khẩn trương quan sát thế giới xa lạ.
Nó nhìn tới Sở Vân. Nhất thời, trong lòng truyền đến một cảm giác vui mừng không xiết.
- Đây là loại yêu thú gì? Vì sao giống như là Hồng Yêu vô hình, ta không nhìn thấy nó, nhưng nó lại có thể thấy ta.
Sở Vân cười khổ, lại vô cùng kinh ngạc.
Loại yêu thú vô hình này, rõ ràng khác với Hồng Yêu vô hình. Hồng Yêu vô hình là một đám hồng quang. Bất quá, đoàn hồng quang này dựa theo cảnh vật xung quanh mà biến hóa. Bới vậy, thoáng nhìn qua trông giống như ẩn hình.
Thế nhưng đầu yêu thú tân sinh này lại vô hình vô lượng. Khiến Sở Vân không khỏi liên tưởng tới kiện yêu binh thượng cổ Tâm Ý Tiên.
- Nó bắt đầu hấp thụ nguyên khí rồi!
Sở Vân không thể nhìn rõ tình hình cụ thể, thế nhưng dựa vào khế ước chủ tớ mà cảm ứng được.
Nhất thời, trong Tiên Nang không ngừng bốc lên nguyên khí, chuyển hóa thiên cương thạch tệ thành một luồng nguyên khí mà Sở Vân chưa bao giờ gặp phải.
Luồng nguyên khí này dường như vô hình. Thiên cương thạch tệ tiêu hao càng lúc càng nhanh, hù dọa khiến tim Sở Vân đập thình thịch.
- Yêu thú thần bí, hấp thu nguyên khí thần bí. Hơn nữa chuyển hóa thành một lượng nguyên khí kỳ diệu, thiên cương thạch tệ tiêu hao lại càng nhiều.
Hai mắt Sở Vân nheo lại, lấp tức lấy ra một bó thạch tê Thiên Cương rất lớn, ném vào trong Tiên Nang.
1 năm tu vi, 2 năm tu vi, 3 năm tu vi...
Tu vi yêu thú tân sinh nhanh chóng tăng vọt. Khi nó đạt tới 5 năm tu vi, thiên cương thạch tệ đã ngang bằng địa sát thạch tệ mà Thiên Hồ đã tiêu hao.
Khi nó vọt tới 10 năm tu vi, thạch tệ tổn hao gấp hơn 2 lần Thiên Hồ đã dùng.
Rắc rắc!
Đột nhiên một tiếng sấm nổ vang, nhất thời trong lòng Sở Vân cảm thấy một cổ áp lực. Dê nhận thấy đây chính là Tiểu Yêu kiếp đã tới.
- Đây là yêu kiếp gì vậy?
Sở Vân trừng mắt há mồm, ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Trời xanh cao vời vời, không một gợn mây, chiếu xuống một mảnh nắng ấm.
- Yêu thú quái dị, ngay cả yêu kiếp cũng quái dị như vậy!
Sở Vân hoảng sợ, hắn có thể cảm thấy được áp lực của yêu kiếp, thế nhưng lại không nhìn thấy yêu kiếp trên bầu trời.
Yêu kiếp còn không nhìn thấy, vậy làm sao có thể phòng bị?
Hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp, đột nhiên thân thể chấn động. Tâm tính thiện lương của hắn giống như rơi vào vách núi sâu vạn trượng, trong nháy mắt rơi vào một còi mộng.
Hắn quay về kiếp trước!
Nghĩa phụ chết, bản thân bị trục xuất khỏi Thư gia đảo, lưu lạc khắp thiên hạ... Đau đớn chôn sâu trong lòng, từng chuyện từng chuyện không tốt đều
trải qua.
Mới đầu hắn còn có thể chống đỡ, thế nhưng ngay sau đó, cảnh tượng xung quanh dường như biến đổi, rất nhanh truyền phát đến, khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
Trong lòng hiện lên đủ các loại tâm tình. Thống khổ, phẫn nộ, đau thương, than thở, tuyệt vọng...
- Tại sao có thể như vậy? độ kiếp yêu thú, vì sao giống như đòn công kích của Mộng Thân Loa Văn Bối, mọc lên từng đám ảo cảnh. May mà, mấy ngày này ta khổ tu trên núi, đã từng bước bước trên con đường tu hành của Vạn Thu Vương. Có thể giác ngộ tự nhiên, cảm ngộ thiên địa. Tình tự nhiều như vậy, cũng không khiến lòng ta dao động!
Tâm tư Sở Vân vững như bàn thạch, ý chí như thép, trời long đất nở cũng không thể lay động. Hầu như cùng lúc đó, không gian bị chấn động mạnh, lại lần nữa hắn trở lại hiện thực.
Yêu kiếp cổ quái này cũng nhanh chóng bay đi.
Yên thú thần bí kia, thực tế cùng truyền đến vẻ vui mừng. Hiển nhiên cùng đã vượt qua kiếp nạn này.
- Đây rốt cục là yêu thú gì? Trứng yêu thú ta không nhận ra, sau khi ấp trứng ta cùng không thể nhìn thấu.
Sở Vân im lậng không nói gì, quả thực truyền thừa của Vạn Thú Vương quá thần bí, vượt qua sức tưởng tượng của hắn.
- Chờ chút, trời sinh nó đã lĩnh ngộ được một loại đạo pháp.
Sắc mặt Sở Vân chợt biến, lại mới có phát hiện.
- Thông linh? Đây là loại đạo pháp gì?
Hắn đang chăm chú nghiên cứu. bỗng nhiên từ phía sau ngọn núi truyền đến một tiếng cười dài.
- Huyễn Tâm Kiếp? Tiểu tử, rốt cục ngươi có số mệnh chó má gì! Rõ ràng có thể đạt được Thông Linh Xà đã bị diệt vong từ thời thượng cổ? Ha ha, ngươi mau trình lên đây, Ngọc Thư Sinh ta có thể cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý.
Theo thanh âm này, 3 đạo thân ảnh từ phía xa xa bay tới.
Trong đó, có một người cầm quạt lông đầu vấn khăn, môi đỏ răng trắng. mặt trấng khỏi ngô tuấn tú. Hắn khoác trên mình một bộ đồ thư sinh màu đen trấng. vạt áo tung bay đón gió.
Hắn vừa phe phẩy quạt lông. vừa cười mây mà đến, thần tình dâng trào, hãng hái tới cực điểm.
Nhưng điều khiến người ta phải bất ngờ chính là, dưới chân hắn là một đôi giầy cổ rách nát. Không hề phù hợp với bộ trang phục của hắn.
Trông thấy ánh mắt Sở Vân nhìn về phía đôi chân của hắn, dáng vẻ tươi cười của vị Ngọc Thư Sinh này liền ngưng lại, cảm thấy có chút lúng túng.
- Tiểu tử, không nghe ta nói gì sao? Ngẩng đầu lên, nhìn ta. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắn từ trên cao nhìn về phía Sở Vân. Bên cạnh là hai nữ tử, trang điểm lộng lẫy, một người ôm bên eo, một người ôm cánh tay như chim nhỏ nép vào người hắn.
Ánh mắt Sở Vân đảo qua. liền biết hai nàng này không phải loài người, mà là yêu vật biến thành. Nói cách khác, đây chính là 2 đầu Linh Yêu. Bất quá, ánh mắt hắn càng tập trung tới đôi chân của Ngọc Thư Sinh.
Ngọc Thư Sinh không quan tâm tới hình tượng. đi đôi giầy cỏ, tự nhiên không giống người bình thường.
- Đây chính là Tật Phong Kính Thảo Hài. Cùng với Đạp Tuyết Vô Ngân Ngoa của Hoa Mai môn chủ Yên Chi Môn, đều là đôi hài nổi danh tại Tinh Châu.
Sở Vân thầm nghĩ trong lòng. nhận ra lai lịch của đôi hài này.
Hắn không hề hoang mang. liền ngẩng đầu trầm giọng nói:
- Ngọc Thư Sinh, ngươi biết được lai lịch yêu thú này của ta? Thông Linh Xà... Đây là tên của nó sao?
- Hừ!
Ngọc Thư Sinh nhướng mày, sắc mặt trầm xuống nói.
- Tiểu tử, ngươi đừng nhiều lời vô ích. Ta không có nhiệm vụ nói bí mật này cho ngươi, ngươi còn không mau dâng tặng yêu thú này cho ta? Ta chính là hoàng tử Giang Hán Quốc, có thể cho ngươi rất nhiều tài phú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.