Chí Tôn

Chương 410: Vạn Thế Long Vương Giản!





- Đúng vậy.

Lại thêm một Linh Yêu bị rượu kích thích mà đứng ra, biểu diễn cự vật của chính mình, hắn hét lớn:

- Trong tộc, ta được mệnh danh là Thanh Thiên Trụ! Bất quá, cũng chỉ có 41 lão bà, vả lại không thể chịu đựng nổi. Tại sao nhị Đại Vương lại có nhiều lão bà như vậy?

- Thanh Thiên Trụ đã là cái thá gì? Ta có Bàn Long Trụ, gân xanh như rồng. Tính ra cũng chỉ có thể có 51 lão bà!

- Ta có Chiến Thần Thương, đầu thương cứng như sắt, đâm thẳng vào long cung, không có gì chống lại! Nhiều nhất cũng chỉ có 61 lão bà, nhiều hơn sẽ không thể chịu nổi.


Đám hầu tử cấp Linh Yêu say mềm, miệng đầy mùi rượu. Bọn chúng ngẩng cao đầu, vừa biểu diễn cự vật của chính mình, vừa chất vấn Sở Vân.

- Đàn hầu tử này, lại có bộ dạng này!

- Thẹn quá. Bọn chúng không biết xấu hổ sao?

- Quả thực làm lão chủ nhân mất mặt a...

Trong các vị Kiếp Yêu, có người cảm thấy xấu hổ, có người vỗ ngực giậm chân, có người đứng ngây ra, có người than vãn.
Lúc này, lại có hầu tử kêu lớn:

- Chúng ta đâu có thấm vào đâu! Cự vật của Đại Vương, mới thực sự hùng hậu ah. Mỗi khi trông thấy Đại Vương sử dụng thần thương, bọn tiểu nhân đều cảm thấy chính mình quá nhỏ bé, kính phục sát đất, nội tạng bùng cháy, kích động không thể kiềm chế được.

- Ha ha ha... Truyện Tiên Hiệp

Bạo Động Viên ngửa mặt lên trời cười lớn, khí thế hùng hồn, vừa nghe được lời nịnh bợm trong lòng vô cùng sảng khoảng.

- Nếu như Đại Vương có nhiều lão bà như vậy, chúng tiểu nhân đều không nghi ngờ. Thế nhưng nhị Đại Vương...

Đúng lúc này có một hầu tử chất vấn, nói.

- Uhm...

Bạo Động Viên âm trầm đứng dậy, những nghi vấn này rất có đạo lý. Hắn dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Sở Vân.
Tựa hồ trong sân, đã trở nên tĩnh lặng.
Hầu như ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Sở Vân.
Đám người Hoa Mai cũng rất khẩn trương. Trong lòng bọn họ hiểu rằng, nếu như Bạo Động Viên say rượu, cho rằng Sở Vân đang lừa dối chính mình, nhất định sẽ nổi trận nôi đình.
Bạo Động Viên vốn là yêu thú rất dễ bị kích động, nếu như lúc này nổi giận, quả thực không phải chuyện đùa.
Cho dù Sở Vân là người thừa kế cũng khó tránh khỏi chuyện chẳng lành. Những nữ tử này càng không cần phải nói đến.
Sở Vân cũng cảm thấy, thời khắc sống còn đã tới!
Thế nhưng hắn đã uống quá nhiều Tâm Động Tửu, cho nên không còn được tỉnh táo. Lúc này ý nghĩ hỗn loạn, âm thanh không ngừng vang vọng bên tai, mí mắt hắn nặng như hai tòa thành trì, ánh mắt mập mờ không thể nhìn rõ cảnh tượng phía trước. Rượu khí cũng đã sớm bốc hơi thành dòng nhiệt lượng lưu chảy trong cơ thể.
Những dòng nhiệt lượng này, hừng hực thiêu đốt xung quanh. Nhất là phần bụng dưới, bị thiêu cháy toàn bộ.
Sở Vân loạng choạng đứng dậy, muốn mở miệng nói gì đó, thế nhưng lúc này không thể nói thành lời.
Đầu óc hắn hoàn toàn mơ hồ, rượu khí giống như dòng nước lũ, quét sạch lý trí và cảm giác của hắn.
Uống liên tiếp 14 vò Tâm Động Tửu, quả thực có giá phải trả rất lớn!
Thế gian chưa bao giờ có chuyện được mà không phải nỗ lực. Ngay cả kỳ ngộ, cũng phải gánh trên vai mạo hiểm. Hồn phách của Sở Vân tăng mạnh, bây giờ là lúc hắn phải trả giá.
Ầm!
Hắn chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, dường như lý trí đã bị tiêu tan, thoáng chốc xuất hiện thác nước cao tận trời cuốn theo tất cả.

- Những thứ này, là cái gì?

Hai mắt hắn mập mờ khó có thể nhìn rõ, rượu khí kích phát bản năng của hắn. Khiến hắn phát ra hành động kinh người.
Hắn cởi khố, xoạt một tiếng, long đầu to lớn xuất hiện!
Rống!
Trong nháy mắt, mọi người tựa hồ nghe thấy tướng rồng rống bên tai!

- Chuyện này...

Các vị Kiếp Yêu đều hoảng sợ, hai mắt trừng lớn.
Chúng nữ đều phát ra tiếng thét tiếng kêu kinh hãi, vẻ mặt đỏ ửng.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Tiểu Phi Yến không kiềm chế nổi hiếu kỳ, nói. Bẩy ngón tay Dịch Yên, xem chuyện gì xảy ra.

-Hả?

Nàng hét lên một tiếng kinh hô, vẻ mặt đỏ bừng, dường như cảm thấy hai bên tai đang từ từ nóng lên.

- Tại sao có thể như vậy! Rõ ràng thế gian tồn tại thứ kinh khủng như vậy! Thần thương của Đại Vương còn vượt xa Thông Thiên Côn, Thanh Thiên Trụ so với nó chỉ là rác rưởi a!

- Đây chính là Vạn Thế Long Vương Giản duy ngã độc tôn! Từ xưa nghe kể lại, vốn tưởng rằng chỉ là chuyện truyền thuyết, không ngờ lại có thực!

Ba.
Có hầu tử lỡ tay đánh rơi vò rượu trên tay xuống đất, khiến rượu ngon chảy lênh láng.
Cũng có hầu tử cấp Linh Yêu kính phục sát đất, hướng về phía Sở Vân tán thưởng.
Các hầu tử nghi ngờ chất vấn Sở Vân đều xấu hổ cúi đầu.

- Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy! Rốt cục ta đã hiểu được khổ tâm của lão chủ nhân nhân Vạn Thú Vương. Người thừa kế ta phải chờ đợi hơn 10 vạn năm qua, quả thực quá cường hãn. Ta triệt để thua, thua sạch.

Bạo Động Viên khiếp sợ, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Bỗng nhiên ôm quyền hướng về phía Sở Vân, nói:

- Lão đại, người chính là lão đại của ta. Quả thực lão đại người anh minh thần võ, lợi hại hơn người! Ta không phải đối thủ của người, hãy nhận của ta một lạy. Xin mời ngồi. Từ ngày hôm nay, ta chính là nhị Đại Vương, còn lão đại của ta chính là Đại Vương của các người!

- Chúng tiểu nhân xin bái kiến Đại Vương, bái kiến nhị Đại Vương...

Mấy vạn chúng yêu tại Bạo Động Sơn đều tru lên. Thanh âm chấn động
thiên địa, bay xa mấy nghìn dặm.

- Người đâu, mau sắp xếp phòng ngủ, để nhị Đại Vương cùng các thê tử vào nghỉ ngơi!

Bạo Động Viên quát lớn một tiếng.

- Chuyện này...

Các nữ tử có liên quan đều trừng mắt há mồm.
Quả thực Sở Vân cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tựa hồ hắn cảm giác được vị trí của chính mình đã thay đổi, bên tai luôn có âm thanh vù vù. Ngay cả tiếng hô lớn như vậy cũng không nghe rõ.
Sau đó, hắn cảm giác được chính mình đang đứng trên một mảnh không gian ôn hòa, giống như tiến nhập vào đại dương
Hắn cảm thấy chính mình bị kích thích, khiến hắn trở thành dũng sĩ dũng mãnh nhất. Hắn đã ăn rất nhiều Long Tinh Quả, cho nên thân thể hắn rất dẻo
Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ cảm thấy vô số bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy từng bộ phận trên thân thể chính mình. Thế nhưng, so với bàn tay nhỏ bé, còn mềm mại hơn gấp bội lần.
Một luồng sóng khí khó tả, hình thành thủy triều trùng kích bên trong hắn. Loại cảm giác này, vô cùng thoải mái, giống như thấm vào tận xương cốt, hồn phách của hắn.
Cho đến khi tỉnh lại, hắn vẫn còn nhớ kỹ loại cảm giác nuốt hồn thụ cốt này. Quả thực thân thể giống như bay lên trời cao, sau đó lại rơi xuống vực sâu không đáy.
Hắn không còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra với chính mình, bởi rượu khí quá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.