Chí Tôn

Chương 357: Sở Vân, sao ngươi lại ở đây?




- Thiết Ngao cũng là nhân vật thiên tài trăm năm khó gặp, chính xác là hoàn toàn có thể địch lại địch lại Sở Vân. Bất quá, hiện tại hắn đang tiến quân theo đường khác. Trừ phi công chiếm Thư gia đảo, nếu không hắn không thể nào tới trợ giúp chúng ta.

- Ngoại trừ Thiết Ngao ra, còn một người khác.
Vị mưu sĩ này nói tiếp.
- Người này thâm bất khả trắc, là nhân vật vô cùng nổi tiếng trên Kỳ nhân bảng. Nếu hắn ra tay, hoàn toàn có thể áp chế được Sở Vân, đánh cho hắn không ngóc đầu lên được.

- Là ai?
Mọi người vội vàng hỏi.

- Còn có thể là ai? Chính là Thụy lão nhân!

- Ai, Thụy lão nhân một mực theo phe trung lập, sao có thể giúp chúng ta?

- Lời này nói cũng như không.

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Trong lúc nhất thời mấy người lãnh đạo liên quân đều có chút u ám.

- Đừng nóng vội, ta cũng biết rằng hy vọng là không lớn. Hai người trước không được, nhưng còn có một người hy vọng rất lớn.
Người kia lại nói.
- Ta cũng không dây dưa kéo dài nữa. Người này ngoại hiệu là Cuồng Sư, chính là đệ nhất hải tặc trong Chư Tinh Quần Đảo. Trong tay có sáu đầu Linh Yêu, thực lực hung mãnh đến cực điểm. Tính tình bản thân lại cuồng ngạo, cơ hồ không một ai dám dây vào hắn.
Trong đám hải tặc Chư Tinh Quần Đảo, đứng ở vị trí thứ ba là Tàn Lang, bởi vì khinh thị Sở Vân, bị một đao của Sở Vân chém chết. Đứng ở vị trí thứ hai là Phi Hổ, đang hợp tác cùng Sở Vân. Mà người đứng ở vị trí đầu tiên, chính là Cuồng Sư, tính tình cuồng ngạo, trong tay có được sáu đầu Linh Yêu. Đoàn hải tặc của hắn chỉ có một người. Hắn là thuyền trưởng cũng là thuyền viên. Thậm chí hắn còn không có một chiếc thuyền hải tặc thuộc về bản thân. Bởi vì chỉ có một mình hắn căn bản không điều khiển được một chiến thuyền. Hắn đã từng là đội trưởng đội cận chiến dưới trướng của Vua hải tặc, là một truyền kỳ còn sống. Có rất nhiều người tin rằng, sau khi Hải Long Vương Khương Bác chết đi, đệ nhất, đệ nhị cường giả Chư Tinh Quần Đảo chính là hắn cùng Thụy lão nhân. Trong hai người, ai mạnh hơn ai, căn bản là không thể so sánh được.

- Cuồng Sư, người như vậy căn bản sẽ không thể nghe theo sự xếp đặt của chúng ta. Không đoạt thương thuyền của chúng ta đã là chuyện tốt lắm rồi.

- Trong chúng ta, có ai là chưa từng bị Cuồng Sư cướp bóc? Mời hắn xuất mã đối phó với Sở Vân, đây không phải là nói mộng đêm khuya hay sao?

- Mưu sự tại nhân! Thư gia có thể hợp tác cùng nữ hải tặc Phi Hổ thần bí nhất, vì cái gì chúng ta không thể hợp tác cùng Cuồng Sư? Chỉ cần trả một cái giá thật lớn khiến cho Cuồng Sư thoả mãn, ta tin tưởng sẽ có thể mời hắn ra tay. Hơn nữa đã là hải tặc, hắn tất nhiên sẽ thích nhất cục diện hỗn loạn, chư hầu xuất hiện khắp nơi. Nếu Thư gia chiến thắng chúng ta, chắc chắn sẽ tiến thêm một bước dài trong hành trình nhất thống Chư Tinh Quần Đảo. Đây là điều tất cả hải tặc đều không muốn thấy.
Người kia nói một cách từ từ, rất có trật tự.

- Đó là một biện pháp tốt, có thể thử một lần.

Nhóm người đứng đầu nghe xong, con mắt đều sáng ngời.

- Bất quá nước xa không cứu được lửa gần, chiến đấu kế tiếp, chúng ta phải đối diện với trùng kích của Sở Vân. Nên làm như thế nào bây giờ?
Có người lại đưa ra nghi vấn.
- Biện pháp tốt nhất lúc này chính là chúng ta truyền tin để thế lực riêng mỗi nhà điều động thêm viện quân đến. Đại tướng Phương gia Phương Hồng, không phải là đã có cừu oán từ trước cùng Sở Vân hay sao? Trong tay hắn có kim, ngân đồng tử, hai đầu đại chùy chiến lực cấp Linh Yêu. Chỉ cần hắn đến chúng ta hoàn toàn có thể tạm thời ngăn cản thế tiến công của Sở Vân.

- Ha ha. Báo cho chư vị một tin mừng, kỳ thực đại tướng Phương Hồng nhà ta đã trên đường tiến đến nơi này!
Đúng lúc này, người của Phương gia bỗng nhiên cười rộ lên.

- Tốt! đại tướng Phương Hồng đã trên đường tiến đến đây, ít nhất cũng không để cho Sở Vân uy phong như ngày hôm nay.

- Nếu phía Thiết Ngao đột phá được công chiếm Thư gia đảo chủ, đánh úp hậu phương Thư gia quân, khiến cho bọn chúng không thể không quay lại cứu viện. Bên này chúng ta đuổi giết, chắc chắn sẽ bên ta sẽ đại thắng!

Lúc này, Hoàng Hiếu đánh tan tác đại quân của Thiết Ngao mới vừa chấm dứt lúc xế chiều. Tin tức còn chưa truyền tới bên này. Bất kể là Thư gia, hay là liên quân, hoàn toàn chưa biết được tin tức này. Nhưng mấy người này càng nói càng hăng, kẻ nào hai mắt cũng đều tỏa sáng.

- Chúng ta đánh bại Thư gia quân chắc chắn không thể nương tay, đồ diệt Thư gia đảo, chấm dứt hậu hoạn.

- Thư gia thâu tóm Viêm gia, cướp sạch Vệ gia chủ đảo, Trữ gia chủ đảo, còn mở ra được mật tàng của Tinh Hải Long Cung. Khố tàng trên chủ đảo nhất định sẽ cất chứa đầy kỳ trân dị bảo.

- Không chỉ có như thế, Thư gia chủ đạo còn một vị luyện binh đại sư tên là Du Nha vô cùng lợi hại. Bên ta chỉ cần cầm tù hắn, ta chỉ cần hắn cùng một ít chiến lợi phẩm.

- Hừ! Ngươi nghĩ hay thật. Du Nha nhất định phải thuộc về ta. Bất quá ta đề nghị không đồ diệt Thư gia đảo. Nguồn binh nguyên (cung cấp binh lính) của nó rất sung túc, hoàn toàn có thể đô hộ nó. Biến nam nhân Thư gia thành lính đánh thuê. Ngày sau nếu xảy ra
đại chiến, ngạnh chiến, khổ chiến, cũng có thể phải bọn chúng đi đầu!

- Chủ ý hay! Quả là một chủ ý hay!
Đúng lúc này một thanh âm lạ lẫm vang lên trong khoang thuyền.

- Ha ha! Đương nhiên là chủ ý hay rồi!
Đám người này vẫn còn chưa kịp phản ứng, đều ngửa đầu cười to, tràn đầy thoải mái.

- Khoan! Sao thanh âm này lại quen tai vậy?
Đại tướng Nghi Tinh là người phản ứng lại trước tiên. Âm thanh phát ra từ phía bên tay trái của hắn, nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, lại không phát hiện ra người nào. Trong mắt hắn tràn đầy nghi hoặc, nhưng chỉ một giây sau, đồng tử hắn co rút lại, nhớ ra được chủ nhân của thanh âm. Khuôn mặt hắn lập tức biến thành tái nhợt, trên mặt tràn đầy biểu lộ hoảng sợ.

- Sở Vân!
Hắn kinh hãi hét lên một tiếng.

- Muộn rồi!
Sở Vân cười lạnh một tiếng, thân ảnh hiện ra. Đồng thời xuất đao như thiểm điện, ánh đao lóe lên tức thì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Phốc!
Đầu lâu đại tướng Nghi Tinh lập tức bay vọt lên trên, máu tươi từ trên cổ phun cao bắn đầy lên nóc thuyền. Trùng hợp cái thủ cấp lại rơi trúng vào ngực vị mưu sĩ. Người này này vô thức đưa tay ra đỡ lấy, ánh mắt nhìn xuống, chỉ thấy thủ cấp của Nghi Tinh đang trợn trừng mắt nhìn mình, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

- A…
Hắn lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết tới cực điểm, biến hóa này quá đột ngột, khiến cho hắn không thể nào tiếp thu nổi.
Hắn ngây người trong phút chốc, sau đó bịch một tiếng, trực tiếp té xỉu. Lúc này chấn, kinh chính là chúa tể trong tâm thần mỗi người có mặt ở nơi này.

- Ngươi, ngươi!
Ngón tay đại tướng Chiểu Tạ run rẩy chỉ về phía Sở Vân, bộ dáng giống như là đang bị người nào đó bóp chặt yết hầu.

- Đừng nóng! Kế tiếp sẽ đến phiên ngươi!
Sở Vân nhếch miệng cười, ánh mắt sắc như đao quét về phía Chiểu Tạ. Toàn thân Chiểu Tạ lập tức run lên, một luồng hơi lạnh thấu xương bao phủ toàn thân hắn.
Trốn!
Giờ phút này, đây là ý niệm duy nhất trong đầu của hắn. Hắn không hề có chiến ý mà chỉ dốc lòng chạy trốn!

- Vệ binh, vệ binh!

- Người đâu, tới mau!

Ầm, toàn bộ phòng họp vỡ òa. Đám người lãnh đạo bình thường cực kỳ chú trọng đến dáng vẻ lúc này không khác gì một đám cá đang sa vào lưới, chạy tứ tán hướng đến cửa khoang. Trong đó thân ảnh nhanh nhất chính là Đại tướng Chiểu Tạ. Sở Vân bị tốc độ chạy trốn của hắn dọa cho ngây người, không ngờ kẻ này cũng có độn pháp, chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ!

- Ha ha!
Sở Vân cười đầy sảng khoái, không ngờ rằng Hồng Yêu không màu lại có hiệu quả tốt đến như vậy. Khí vận của hắn quả nhiên là cực kỳ không tệ, vựa vặn trong một thời gian đặc biệt, địa điểm đặc biệt, đụng trúng nhóm người lãnh đạo liên quân đang triển khai hội nghị tác chiến. Sở Vân vỗ tiên nang , triệu ra Thiên Hồ, hóa thân thành Thủy Đức chân thân. Thân hình cao lớn lập tức phá bỏ nóc tàu.
Binh doanh vốn đang yên tĩnh, chợt biến thành hỗn loạn!

- Không phải các ngươi muốn đồ diệt Thư gia đảo ta sao? Tuyết nguyệt thiên trùng!
Sở Vân vung đao một cái, tuyết quang bạo trướng, trong bóng đêm cực kỳ chói mắt.
Gần mười người lãnh đạo liên quân kêu thảm, sau đó bị đao mang chém thành cặn bã.

- Không phải các ngươi muốn vơ vét khố tàng của Thư gia sao?
Sở Vân đạp xuống một cước, trực tiếp đạp chết hai người. Sau khi bàn chân nhấc lên, boong thuyền bị lún xuống thành một cái lỗ lớn, bên trong đó là hai thi thể đã bị đạp nát, não người, nội tạng đan xen vào nhau thành một đống bầy nhầy, mùi máu tanh xộc lên gay mũi.

- Đến đây Sở Vân ta đang ở chỗ này. Không phải các ngươi muốn đối phó ta sao?
Hắn vung tay, hô lớn, thân hình cường tráng tràn ngập màu xanh lam của cự nhân bằng nước, trong lúc này trở thành chúa tể trong tầm mắt tất cả mọi người!
Liên quân đại loạn!
Ai cũng không ngờ rằng Sở Vân lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Túy Tuyết Đao loạn vũ, Tuyết Nguyệt Thiên Trùng, Đại Long Văn… Đủ loại đạo pháp liên tục được tung ra. Đao mang sáng như tuyết, mang theo thế công lăng lệ, ác liệt, giống như cuồng phong bạo tuyết, cuốn theo tất cả mọi thứ xung quanh. Nhóm người đứng đầu liên quân, cơ hồ một mẻ đã bị hốt gọn. Mấy người may mắn trốn thoát, người nào người nấy mặt vàng như nghệ, một bên chạy trốn, một bên hô to cứu mạng. Bọn hắn gấp gáp như chó nhà có tang, một chút uy nghiêm ngày xưa cũng không còn.
Ầm!
Sở Vân như thiên thần hạ phàm, thân hình giống như cự nhân, mà liên quân bởi vì quá bất ngờ mà trở nên cực độ bối rối.
Chân phải của hắn đạp mạnh một cái, lực trùng kích khủng bố lập tức khiến cho boong tàu sụp đổ, bảo thuyền bị cự lực mạnh mẽ ép cho mũi tàu chúi xuống, đầu nặng đuôi nhẹ, giống như mà một món đồ chơi, đuôi tàu chếch lên trời. Sở Vân nhất phi trùng thiên,
lăng không hư độ, Túy Tuyết Đao trong tay hung hăng chém xuống một nhát, lập tức ánh đao như thực chất ầm ầm hướng xuống tàu chiến chỉ huy phía liên quân. Chỉ thoáng chốc, hàn khí tỏa ra bốn phía, mảnh gỗ vụn bay tứ tung. Một chiếc chiến hạm sừng sững, dài tầm ba mươi bảy trượng, rộng tầm mười lăm trượng, bị một đao chém thành hai đoạn. Mũi tàu trực tiếp chìm xuống đáy biển, đuôi tàu bởi vì còn ở trên không trung, ầm một tiếng, rơi xuống mặt biển, nhấc lên sóng gió ngập trời.
Phanh!
Sở Vân đạp vào một tàu chiến hạm khác. Boong tàu lập tức bị giẫm lún xuống, một đám binh sĩ gào thét xông lên. Bọn chúng hung hãn không sợ chết, cho thấy tố chất chiến đầu rất không bình thường.

- Gì? Đây là tinh binh Phi Hầu!
Ánh mắt Sở Vân ngưng tụ, chỉ thấy đám tinh binh trước mặt, mỗi người đều có một thanh yêu binh phi trảo. Trên đầu có gắn một cái tay khỉ. Động tác của bọn chúng rất linh hoạt, trên chiến hạm đang lay động kịch liệt vẫn nhảy lên một cách tự nhiên.

- Cuối cùng thì vẫn là tinh binh!
Sở Vân thở dài.
- Liên quân có vô số chủng tinh binh. Loại tinh binh Phi Hầu này am hiểu nhất chiến đấu trong địa hình núi non. Nhưng hải chiến cũng không yếu. Nếu quân ta gặp phải, chỉ sợ sẽ chịu tổn thất rất lớn. Rất tốt nếu các ngươi đã đưa thân tới cửa, ta sẽ thu nhận!

Trước mắt, trong Thư gia quân, có ba đại binh chủng tinh binh. Phổ thông nhất chính là tinh binh Chuông Đồng, có thể huấn luyện. Loại thứ hai là tinh binh Hải Giao, am hiểu thủy chiến. Còn loại thứ ba chính là tinh binh Thạch Hỏa đến từ Viêm gia, hôm nay bị Thư Thiên Hào chưởng khống. Đây là một chi tinh binh tác chiến viễn trình, mỗi người được phân phối một đầu Hỏa Sơn Quy. Có thể phát ra hỏa diễm phi thạch với cự ly tấn
công rất xa. Trong liên quân, binh chủng tinh binh rất đa dạng. Mỗi đạo tinh binh đều là một vương bài trong chiến tranh, nếu vận dụng tốt, hoàn toàn có thể tạo ra đột phá mấu chốt. Đạo tinh binh Phi Hầu ở trước mắt này, trong trận hải chiến ban ngày đã mang đến cho Thư gia quân sát thương cực lớn.

- Tăng Quang Thiêm Thải, Ngân Quang Tuyết!
Sở Vân khẽ quát một tiếng. Ngân Quang Tuyết là đạo pháp trung đẳng, được "Tăng Quang Thêm Thải" tăng phúc, cấp độ lập tức tăng lên, đạt đến tiêu chuẩn của đạo pháp thượng đẳng, uy lưng gia tăng trong một phạm vi lớn. Đêm đen như mực, đại quân bị Sở Vân quấy nhiễu, giống như cự thú từ trong giấc ngủ say thức tính. Vô số binh sĩ từ bốn phương tám hướng xông tới. Đám thiếu tướng, thượng tướng phân tán trong liên quân cũng gấp đỏ mắt, liều mạng đuổi theo.
Trời về đêm, tuyết chợt rơi.
Tuyết trắng.
Loại tuyết này mang theo một loại im lặng. Rất nhanh những bông tuyết đã giăng kín bầu trời. Đêm đen thê lương cô tịch, tuyết trắng an bình du dương, chiến trường đèn đuốc sáng trưng, tướng địch đồng tử tràn đầy tơ máu, thần sắc tràn đầy dữ tợn xông đến, tất cả giao hòa tạo thành một bức tranh hải chiến trong dạ tuyết.

- Sao trời lại đổ tuyết?

- Đây là đạo pháp của Tiểu Bá Vương!

- Đáng chết, hàn khí thấu xương, ta có cảm giác bị đông cứng rồi!

Trên mặt mỗi một tinh binh Phi Hầu tràn đầy hoảng sợ. Toàn thân khẽ rung lên một cái, động tác nhanh nhẹn bắt đầu chậm chạp dần. Đạo pháp trung đẳng Ngân Quang Tuyết này là do Sở Vân khi còn ở Thiên Ca Thư Viện học được, bởi vì đây là đạo pháp phụ trợ, thích hợp sử dụng trong thi đấu lôi đai, trận địa chiến. Hôm nay Sở Vân sử dụng ở trong hoàn cảnh này lại càng thêm thích hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.