Chí Tôn

Chương 353: Đấu tướng




Trên boong thuyền, binh linh san sát như rừng, trong đó đáng chú ý nhất chính là tinh binh Toàn Thuẫn của Phương gia, tinh binh Phi Hầu của Thẩm gia, kỵ binh Nhện Biển của Trương gia.

- Hừ! Xem ra Thư gia chúng ta quật khởi, đã chạm đến rất nhiều người. Bọn chúng không muốn xem một thế lực bá chủ nữa sinh ra. Lần này chịu bỏ ra một cái giá thật lớn, vận dụng cả tinh binh của nhà mình, có thể thấy được quyết tâm của bọn chúng.
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên sắc như đao.
Chỉ cần thoáng quan sát một lúc, Sở Vân đã biết rõ, lần này không hề giống với trước kia, so với đoạn chiến dịch trên Thiết Lung Đảo, thế cục hiện tại lại càng thêm hiểm ác.

- Quy mô hải chiến như thế này, trong gần một trăm năm nay chưa từng diễn ra. Đại quân tác chiến, sĩ khí làm đầu. Không ngại trước tiên đấu tướng, chém giết mấy tướng lãnh của đối phương, tăng sĩ khí bên mình.
Lão Hồng Thương chậm rãi nói.

- Tốt!
Thư Thiên Hào gật đầu, hỏi:
- Ai muốn xuất chiến?

Thoáng chốc, đã có hơn mười vị tướng lãnh đứng lên, trên khuôn mặt mỗi người đều tràn trề chiến ý, đều mong muốn bản thân sẽ là người thứ nhất ra trận.

- Mạt tướng nguyện ý!
Trong số đó, Vũ Đại Đầu hô vang dội nhất.

- Tốt! Như vậy Vũ tướng quân sẽ đánh trận đầu!
Thư Thiên Hào ngước nhìn, sau đó chỉ đích danh Vũ Đại Đầu. Dù sao hắn cũng là dòng chính, tin cậy hơn một chút.
Vũ Đại Đầu liền cưỡi yêu thú Đạp Lãng Mã, cầm trong tay Thiết Tuyến Long Du Thương. Toàn thân hắn được bao bọc bởi chiến giáp, thân hình khôi ngôi, bay đến
trước chiến hạm của địch, đứng ở trên ngọn sóng khiêu chiến.

- Đối phương muốn đấu tướng? Nên làm như thế nào?
Lãnh đạo liên quân nhìn nhau, cảm thấy rất khó xử.

- Có Tiểu Bá Vương Sở Vân tọa trấn, ai dám múa may trước mặt hắn? Nhưng nếu hai quân giao chiến, không dám cùng đối phương đấu tướng, sĩ khí sẽ bị hao tổn rất lớn.

- Đường đường là liên quân hai mươi lăm nhà, ngay cả một chút đảm lượng như vậy cũng không có? Ai dám cùng ta chiến một trận!
Vũ Đại Đầu cưỡi trên Đại Yêu thú Đạp Lãng Mã, hướng về phía quân địch hét lớn.
Thời khắc này khuôn mặt chất phác của hắn lại có chút anh phát, oai hùng, khí vũ hiên ngang. Thân là nam nhi phải tung hoành chốn sa trường, Vũ Đại Đầu cảm thấy bản thân chưa từng có giờ phút nào nhiệt huyết lại sục sôi như lúc này. Thủ lãnh liên quân đều cau mày. Ánh mắt của bọn hắn không hướng về phía Vũ Đại Đầu, mà nhìn về phía xa xa. Tại đó, Sở Vân cùng Thư Thiên Hào đang đứng trên chiến hạm chỉ huy theo dõi.

- Vũ Đại Đầu là tiểu nhân vật, nhưng ta lo lắng kế tiếp Sở Vân sẽ ra tay!
Có người nhăn mặt nhíu mày nói.

- Các ngươi xem, yêu binh trường thương trong tay hắn nhìn cực kỳ quen mắt.
Có người buồn bực nhìn yêu binh trong tay Vũ Đại Đầu.

- Đó là Thiết Tuyến Long Du Thương, đã từng là binh khí của Thiết Ngao. Hắn kỳ tập Thư gia đảo thất bại, yêu binh trong tay cũng bị cướp đi.

- Ai lại có thể mạnh mẽ cướp đi yêu binh trong tay Thiết Ngao?

- Ngoại trừ Tiểu Bá Vương thì còn ai?

Híz-khà-zzz...
Mấy vị thủ lãnh lập tức hít sâu một hơi.

- Xem ra liên quân các ngươi đều là một đám rùa rụt cổ mà thôi. Không ngờ lại không có một người nào dám cùng ta đối chiến!
Vũ Đại Đầu cười ha hả, cưỡi Đạp Lãng Mã, tùy ý bôn tẩu trước mặt địch nhân.

- Tên gia hỏa cáo mượn oai hùm này...

- Thực là khó chịu, các vị tướng quân sao còn chưa hạ lệnh?

Trong tướng lãnh liên quân đã có rất nhiều người dần dần cảm thấy bực tức. Cả đám hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Đại Đầu, nắm đấm xiết chặt phát ra tiếng răng rắc, đều đang đợi lệnh xuất chiến.

- Quân tâm...

- Nếu cứ kéo dài, chỉ sợ sĩ khí sẽ giảm xuống.

Thủ lãnh liên quân cũng không phải đều là một đám phế vật, rất nhiều người đều có kinh nghiệm lãnh binh dày dạn, hiểu rõ nếu còn do dự, chỉ sợ sĩ khí phe mình sĩ bị đả kích, ảnh hưởng rất lớn tới chiến lực.

- Sở Vân cũng không phải là tồn tại vô địch, không cần phải chưa đánh đã e sợ như vậy. Nếu Sở Vân hạ tràng, để bản đại tướng nghênh chiến.
Nói chuyện là một trong ba vị đai tướng bên liên quân tên là Trần Bác. Hắn cao tám thước, thân hình cực kỳ cường tráng, diện hồng xích nhĩ (mặt hồng tai đỏ), hình dáng như một đầu man hùng. Lời hắn nói khiến cho tinh thần mấy người đứng đầu chấn động.

- Đại tướng Trần Bác nói không sai.

- Sở Vân cũng chỉ là người không phải là thần!

- Xuất chiến, đấu tướng!

Thủ lãnh liên quân vừa ra lệnh, một vị tướng sớm đã không chờ đợi được, lập tức khống chế tọa kỵ, thúc ngựa tiến lên.

- Tiểu tướng chớ có càn rỡ. Có Diệp Hiểu ta đến lấy cái đầu chó của ngươi!
Nói xong hắn liền hiu động yêu binh đại đao trong tay, chiến đấu cùng Vũ Đại Đầu. Song phương ngươi tiến ta lui, kẻ tám lạng người nửa cân, trình độ tương đương, cho nên rời vào tình thế rằng co.

- Ha ha, Diệp Hiểu này là một vị thượng tướng nổi danh đã lâu. Vũ Đại Đầu rõ ràng có thể đánh bất phất thắng bại cùng hắn, xem ra mấy ngày này được Vân nhi chỉ dạy, quả nhiên là không uổng phí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhìn cục diện như vậy, Thư Thiên Hào phát ra tiếng cười phóng khoáng, tràn đầy tin tưởng tất thắng. Đây chính là phong thái của Chư Tinh Mãnh Hổ. Mặc dù thế của quân địch lớn, vẫn không cảm thấy chút nào sợ hãi. Càng là thế cục nghiêm trọng, lại càng đàm tiếu phong sinh. Tướng lãnh đứng xung quanh, nghe được tràng cười này, cảm giác khẩn trương trong lòng lập tức tiêu tán hơn phân nửa. Một luồng hào khí dâng lên trong ***g ngực. Vũ Đại Đầu có Đại Yêu thú, Đại Yêu binh, tính cách bản thân lại chân chất, tính tình cẩn thận. Hôm nay đã đạt đến đẳng cấp thượng tướng, lại là một thành viên trung thành và tận tâm, đã có thể gánh vác trách nhiệm của một vị lương tướng rồi.

- Hừ! Ta chính là thượng tướng Đông Dã Tường, kẻ nào đi lên làm vong hồn dưới đao của ta?
Đúng lúc này, trong liên quân bay ra một vị thượng tướng, cưỡi Tật Phong Lang, cầm yêu đao Trảm Mã trong tay, khí thế lẫm liệt.

- Đông Dã Tường, hắn cũng là một vị thượng tướng thành danh đã lâu. Ai dám xuất chiến?
Thư Thiên Hào hỏi.

- Đảo chủ, để lão phu xuất chiến lấy cái đầu chó của hắn xuống, lập hạ công đầu!
Lão Hồng Thương vô cùng hăng hái, chòm râu trắng phất phơ, chiến ý lẫm liệt, tiến lên chờ lệnh.
Thư Thiên Hào thở dài.
- Lão tướng quân càng già càng dẻo dai, hùng tâm không dứt. Chỉ là đối phương đang lúc tráng niên, lần nãy lão tướng quân xuất trận, nên bảo trọng đến thân thể.

Lão Hồng Thương lập tức trừng mắt, cái tâm tranh cường háo thắng nổi lên nói.
- Đảo chủ chớ khinh thường ta! Ta không trảm được kẻ này, từ nay về sau ta không phải họ Hồng!

Nói xong liền cưỡi lên Đại Yêu thú, cầm Hồng Anh Thương trong tay, xông về phía Đông Dã Tường.

- Ah! Ah! Ah!.
Lão Hồng Thương chiêu chiêu cuồng mãnh, Hồng Anh Thương như giao long trở mình. Mỗi một lần phát ra đạo pháp công kích, Lão Hồng Thương đều hét lớn một
tiếng, khí thế mười phần mãnh liệt. Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai bên đều tập trung về phía này.

- Lão già Hồng Thương này được uống thuốc gì à? Sao lại mạnh mẽ đến như vậy? Đông Dã Tường không trụ nổi rồi!
Trong quân địch, không ít tướng sĩ đều trợn mắt. Biểu hiện của Lão Hồng Thương quả thực hoàn toàn vượt qua dự liệu của bọn hắn. Mấy năm gần đây, Thư gia cướp sạch Vệ gia, Trữ gia, thâu tóm Viêm gia, lại đạt được mật tàng của Tinh Hải Long Cung. Yêu vật tốt thực sự rất nhiều, ngay cả nhân vật như Lão Hồng Thương cũng đã được trang bị một Đại Yêu thú, một kiện Đại Yêu binh. Cũng khó trách Đông Dã Tường bất ngờ không kịp đề phòng, lại đánh giá thấp đối thủ, khiến cho cục diện trở nên như thế này. Có người thở dài.

- Lão Hồng Thương vốn đã giải ngũ, ta đã tưởng rằng lão sẽ chết già ở trong một xó xỉnh nào đó. Không thể tưởng tượng được lại xuất hiện ở đây. Ai, mấu chốt là trong tay Tiểu Bá Vương có một cây Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi, có thể gia tăng tố chất thân thể. Bằng không mà nói, lão già này sao có thể biểu hiện được như ngày hôm nay?

- Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Mới chỉ hơn một năm thôi, theo việc Sở Vân mạnh mẽ quật khởi, ngay sau đó cả thế lực Thư gia đảo đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Càng ngẫm nghĩ, mấy người lãnh đạo liên quân lại càng cảm thấy trầm trọng. Sở Vân cái tên này giống như một ngọn núi lớn, đè nặng trong lòng bọn hắn.

- Dám tổn thương đại ca ta!
Mắt thấy Đông Dã Tường bị chém giết, đệ đệ của hắn Đông Dã Không rốt cục cũng không kìm lén được, hét lớn một tiếng, cưỡi Đại Yêu thú, xông vào chiến tràng.

- Hừ! Muốn giáp công Hồng Thương lão ca!
Lão Ngư Vương hai mắt nộ trừng, cười Đại Yêu thú Hải Tri Chu, xông lên ngăn cản Đông Dã Không.

- Không được! Không thể để cho hắn chém tướng quân Đông Dã Tường, nếu không sĩ khí đại quân sẽ đại giảm!

- Tướng lãnh đối phương không nhiều bằng chúng ta! Chúng ta chiếm được ưu thế về số lượng!

Thủ lãnh liên quân tức giận, lập tức phái ra tám vị thượng tướng.
Thư Thiên Hào nhíu mày, lập tức phản ứng, cũng điểm ra tám vị tướng tiếp chiến. Thoáng cái, tướng lãnh còn lại trên tàu chiến chỉ huy đã trở nên rất thưa thớt.
Lúc này trên mặt biển mênh mông, hai quân đang lâm vào giằng co, vô số chiến hạm bập bềnh dưới từng cơn sóng lớn. Bầu trời xanh thẳm, tiếng hò hét trợ uy vang vọng trong phạm vi ngàn dặm. Hai mươi hai vị thượng tướng chia thành từng đôi chém giết. Đủ loại đạo pháp rực rỡ chói lọi, khiến cho người xem hỏa cả mắt, nhiệt huyết sôi trào.

- Chết đi!
Đột nhiên, Lão Hồng Thương hét lớn một tiếng, chợt sử dụng đạo pháp Long thương phi đằng. Hồng thương lập tức hóa thành một đầu xích long, đầu rồng xuyên thủng ***g ngực Đông Dã Tường. Đông Dã Tường kêu thảm một tiếng, sau đó ngã cắm đầu xuống mất biển, ầm một tiếng, bọt nước cùng huyết dịch văng tung tóe ra tứ phía.
Ầm!
Sĩ khí Thư gia quân lập tức đại trướng, âm thanh hò hét trợ uy đột nhiên tăng lên gấp đôi. Thoáng cái đã át chế được liên quân có nhân số đông hơn. Tất cả binh tốt đều hưng phấn hò hét, đến mức cả khuôn mặt biến thành đỏ bừng. Trái lại âm thanh trợ uy của liên quân đã nhỏ hơn rất nhiều, không tránh khỏi bị hạ thấp sĩ khí. Trong mắt mỗi người đều toát ra thần sắc ngưng trọng.

- Không ổn, bị đối phương chém giết tướng tiên phong rồi!

Sự tình lo lắng đã trở thành sự thực. Sắc mặt đám thủ lãnh liên quân lập tức trầm xuống. Ốc lậu thiên tao liên dạ vũ (Phòng dột lại gặp phải đêm mưa dầm), Đông Dã Tường vừa chết, tâm thần của đệ đệ hắn Đông Dã Không lập tức trở nên bấn loạn, cực kỳ bi thương. Bị Lão Ngư Vương lão nhi di kiên (già nhưng vẫn dẻo dai) bắt được sơ hở, đồng dạng một xoa đâm chết.
Thoáng cái, liên quân đã có hai tướng lĩnh mất mạng. Thư gia chiếm cứ thế thượng phong, sĩ khí lại càng tăng thêm.

- Rất tốt!
Sở Vân tràn đầy vui mừng, so với chính mình chiến thắng còn cao hứng hơn nhiều.
Chuyện này chứng minh thực lực Thư gia đã tăng trưởng, về sau hắn ra ngoài thám hiểm, cũng có thể càng thêm yên tâm.

- Không ngờ lại bị hai lão già kia chém giết, huynh đệ Đông Dã đúng là một đôi phế vật!
Đại tướng Trần Bác đã không ngồi yên nổi. Vốn hắn còn muốn đợi Sở Vân đăng tràng sẽ ra tay ngăn cản. Nhưng thế cục ngày hôm nay quá mức không ổn, cần phải có một vị Đại tướng tham chiến.

- Ta không ra tay, chẳng qua là để cho các ngươi đắc ý một cái. Hai vị lão tướng quân, không ở nhà dưỡng lão còn chạy đến chiến trường làm gì. Làm vong hồn dưới
côn của ta, cũng không thể trách được người khác.
Trần Bác cưỡi Đại Yêu thú Xích Luyện Lưỡng Dực Xà, cầm trong tay một cây Linh Yêu binh Liệt Thiên Côn, hung hãn đăng tràng.
Lão Hồng Thương hừ lạnh một tiếng, mặc dù đối phương là đại tướng, có trong tay Linh Yêu, nhưng lão cũng không sợ. Huy động Hồng Anh Thương xông lên. Đồng thời, Hải Tri Chu phía dưới Lão Ngư Vương đạp trên sóng biển, huy vũ cương xoa, khí thế dũng mãnh cương liệt, tiến lên trợ giúp Lão Hồng Thương.

- Thiên quân nhất kích!
Cánh tay Trần Bác chấn động, quét ngang Liệt Thiên Côn ra.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, yêu binh va chạm, hai vị lão tướng quân bại lui, thiếu chút nữa bị đánh bay khỏi tọa kỵ.

- Khí lực thật lớn!
Hổ khẩu hai người đều bị đánh rách tả tơi, máu tươi chảy ra đầm đìa. Thậm chí bên tai cảm thấy một hồi ong ong, tư duy trở nên mê muội.

- Đây chính là chênh lệch thực lực tuyệt đối. Ha ha…
Trần Bác cười to đầy càn rỡ, lập tức xông lên, Liệt Thiên Côn trong tay huy vũ như gió. Lão Hồng Thương cùng Lão Ngư Vương kiệt lực ngăn cản, nhưng vẫn không tránh khỏi liên tiếp bại lui. Trần Bác là Đại tướng thủ tịch của Trần gia đảo, vốn là một vị thư sinh mặt trắng yếu ớt. Sau này may mắn nhận được yêu côn. Được linh khí mà Liệt Thiên Côn phản hồi tẩm bổ, cải tạo, biến thành một vị tráng hán làn da hồng hào,
thân thể cao lớn, khí lực như man hùng. Liệt Thiên Côn trong tay hắn cũng làm từ xích kim, Xích Luyện Lưỡng Dực Xà dưới háng cũng là màu huyết hồng, phối hợp với áo giáp màu kim hồng, cả người quả thực giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực. Mang đến
cảm giác nóng rực, hung mãnh, không thể ngăn cản.

- Trần Tướng quân uy vũ!

- Trần Tướng quân thần uy!

Liên quân thấy được tràng cảnh, lập tức sĩ khí đại tăng trở lại, tiếng hò hét trợ uy rung trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.