Chí Tôn

Chương 301: Tinh binh Hải Giao, đắc thắng chiêu hàng (hạ)





- Dĩ vãng ta đục thủng chiến hạm địch nhân, đối phương ai cũng đầy vẻ sở hãi, sĩ khí giảm xuống thảm thương. Nhưng sao binh lính của Thư gia lại như vậy? Chẳng lẽ mỗi một nam nhân Thư gia đều dũng mãnh đến độ như thế này sao?
Nội tâm Vương Trạch Long chấn động, chiếc chiến hạm thứ sáu dưới thủ đoạn của hắn, đã bị đục chìm. Nhưng giờ phút này, trong lòng của hắn không cảm thấy một chút thành tựu nào, ngược lại tinh thần càng thêm sa sút. Kinh nghiệm nhiều năm lãnh đã khiến cho hắn nhìn ra một cách rõ ràng, phần thắng đã hoàn toàn nghiêng về phía Sở Vân. Cho dù mình có đục thủng bao nhiêu chiến hạm đi chăng nữa, cũng không thể nào vãn hồi lại đại cục.
Nhìn một vị tướng lãnh chết ở dưới đao Sở Vân, hắn cảm thấy một loại cảm giác vô cùng bất đắc dĩ.

- Đại Long Văn!
Sở Vân vung Túy Tuyết Đao lên, đao khí sáng như tuyết, hình thành một đầu rồng cực lớn, trong khoảnh khắc đã nuốt trọn một chiếc chiến hạm của quân địch ở gần đó.
Ầm
Chiến hạm lập tức nổ tung. Toàn bộ thân thuyền bị ánh đao đánh tan nát, mảnh vụn bay khắp nơi, thi thể bị chém thành thịt vụn, xương cốt cùng huyết dịch văng tung tóe ra bốn phía. Một đám Trữ gia quân bị hắn bức đến tuyệt cảnh, điên cuồng kêu gào, hướng về phía hắn kêu gào đòi chém giết.

- Tuyết Nha Thiên Trùng!
Sở Vân lại vẩy lên một đao, đao khí tuyết nha cực lớn, xoát một tiếng, mang theo từng cơn gió lạnh gào thét, cày nát boong thuyền của những chiến hạm địch trên đường đi, cuối cùng đánh thẳng vào đám quân sĩ đang xông đến.
Ầm!
Một cơn sóng ánh đao bùng lên, bao trùm tất cả. Tên lính bị đao pháp chính diện đánh trúng lập tức thi cốt vô tồn. Mấy kẻ ở bên canh, đều bị hất bay lên không trung, hàn khí đông lạnh bọn chúng lại tạo thành từng khối băng, cuối cùng rơi xuống phát ra tiếng ầm ầm. Chân tay bị đông cứng ở trong khối băng lập tức vỡ nát tạo thành từng khối huyến nhục đỏ tươi, trông rất sống động. Từ bên ngoài nhìn vào không khác gì thịt bò đông
lạnh. Xương cốt cùng gân thịt đều có thể thấy được rõ ràng. Đọc Truyện Online
Trong lúc nhất thời, không một người nào dám tiến lên. Lấy Sở Vân làm trung tâm, trong phạm vi vài trượng, không có bất cứ một người nào. Dưới chiến trường thảm liệt lại hình thành một loại yên tĩnh quỷ dị.
Sở Vân đi tới chỗ nào, binh lính Trữ gia ở chỗ đó lập tức lùi lại. Thiên Hồ ở dưới, trắng noãn như tuyết, năm cái đuôi lắc lư, không ngờ lại không dính một giọt máu nào. Sở Vân cũng như vậy, một thân bạch y, ngọc thụ lâm phong. Túy Tuyết Đao trong tay, hàn khí lẫm lẫm. Một hồ, một người, một đao, không giống như là đang chém giết trên chiến trường mà là đang du xuân đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh). Giữa cảm giác khoan thai, nhàn nhã lại là một loại cảm giác khủng bố vô cùng.

- Thiếu niên này quả thực chính là ma thần!
Nhìn tướng lĩnh bên ta, nguyên một đám bị Sở Vân chém như thái rau, bổ dưa. Trong nội tâm binh lính Trữ gia đã sớm biến thành một mảnh băng hàn.

- Không ai có thể ngăn cản Tiểu Bá Vương, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ta còn chưa muốn chết!
Có người kinh hoàng kêu to.

- Thiếu chủ thần uy!
Trái lại, sĩ khí binh lính Thư gia cuồng chấn, đã đạt đến đỉnh điểm.

- Cái này mới chính là phong thái của một vị đại tướng...
Kim Bích Hàm nhìn thoáng qua chiến trường chồng chất nội tạng, chân gãy, tay cụt.
Sở Vân cưỡi Thiên Hồ, cầm trong tay Túy Tuyết Đao, thân ảnh không chút tỳ vết, thầm thở dài một tiếng. Tự nhiên trong nội tâm nàng sinh ra một cảm giác an toàn.
Thế nào mới là tướng?
Chính là binh hồn, quân trụ!
Chỉ cần tướng không ngã, thì trong quân vẫn sẽ còn trụ cột. Binh lính cho dù bị đánh tan tác đến thế nào, quay đầu nhìn lại Đại tướng phe mình vẫn sẽ sinh ra hy vọng. Trái lại, một khi tướng lãnh đã bại, cho dù là đại quân hung mãnh đến như thế nào, cũng sẽ chỉ có con đường bại vong. Đại quân Trữ gia đại bại rồi, bọn hắn không nhìn thấy chủ tướng, mà chỉ thấy nguyên một đám tướng lãnh phe mình đều đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của Sở Vân. Bởi vậy, cho dù nhân mã đông đúc, thậm chí gấp vài lần bên phía Sở Vân, nhưng đã không còn ý chí chiến đấu, chỉ chạy tán loạn khắp bốn phía.

- Đáng giận...
Trong lòng biển, Vương Trạch Long cưỡi Thâm Hải Điện Giao, nhìn tình cảnh trên mặt biển, nghiến răng nghiến lợi. Vừa phẫn nộ lại vừa không cam lòng, lại vừa cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

- Chúng ta rút lui!
Hắn trầm mặc một lúc, rốt cục cũng hạ quyết tâm.

- Bây giờ mới chạy, không cảm thấy quá muộn rồi sao?
Trên mặt biển truyền ra tiếng cười lạnh của Kim Bích Hàm:
- Phỉ Thúy Mộng Cảnh!

- Hoa Chi Chiêu Triển!
Đồng thời, Hoa Anh cũng thúc dục đạo pháp, bắn ra một tên.
Hồn phách Vương Trạch Long đã bị Phỉ Thúy Mộng Cảnh câu dẫn, vất vả lắm mới có thể dãy dụa thoát ra, đã cảm thấy bản thân trúng tên. Mũi tên găm trên người lập tức sinh trưởng ra vô số nhánh đằng mạn (cây mây) bò khắp thân hắn, trói gô hắn lại.
Sau nửa canh giờ, trận chiến trên biển cũng đã kết thúc. Sở Vân đại thắng, bắt được hơn sáu ngàn tù binh, thu hơn ba mươi chiếc chiến hạm, quân địch bị giết nhiều vô số kể.

- Quỳ xuống!
Vương Trạch Long trúng phải Liễu Hoa Tiễn, bị trói gô lại, giải đến trước mặt Sở Vân.
Sở Vân ngồi trên bảo tọa, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Vương Trạch Long hỏi:
- Chính là ngươi đục chìm một bảo thuyền, chín chiến hạm của ta?

- Vâng!
Vương Trạch Long cúi đầu, nhìn xuống boong tàu, ngữ khí cứng ngắc, dường như là đã buông xuôi.

- Có nguyện ý quy hàng?
Sở Vân đột nhiên mở miệng hỏi.
Vương Trạch Long sững sờ, nhìn về phía Sở Vân với ánh mắt đầy kinh dị. Hắn thực không ngờ, bản thân đã tạo thành tổn thất lớn cho Sở Vân đến như vậy. Nhưng Sở Vân rõ ràng không tính toán hiềm khích lúc trước, còn muốn chiêu hàng mình.

- Nhưng ta là lính đánh thuê...
Hắn mở miệng nói.
Thế nhân đều biết, lính đánh thuê cho tới bây giờ đều dùng tiền để nói chuyện, không có bất cứ chút trung thành nào. Sở Vân cao giọng cười:
- Thì sao? Trên thế gian này vốn đã không có trung thành tuyệt đối, cũng không có trung tâm tuyệt đối. Mấu chốt chính là thực lực của chủ gia, chỉ cần thực lực chủ gia cường thịnh, quét ngang bốn phương, tung hoành tám hướng, cho dù là một hai kẻ phản loạn thì
đã tính là cái gì?
Trong ngôn ngữ hắn tràn đầy tự tin. Chính là biểu hiện ra tâm ý của bản thân: đã muốn chiêu hàng ngươi, thì sẽ không sợ ngươi đâm ở phía sau lưng.

- Khí lượng như thế...
Thân hình Vương Trạch Long chấn động, trong nội tâm kinh thán. Hắn nhìn về phía Sở Vân, chỉ thấy thân hình Sở Vân thẳng tắp, tựa như một ngọn núi. Mắt như ánh sao, thần quang nội uẩn, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Một thân bạch y, huyết chiến lâu như vậy mà không nhiễm một giọt máu nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.