Chí Tôn

Chương 279: Lực bức Kiếp Yêu, trước nay chưa từng có (hạ)





Đột nhiên, tiếng cười im bặt, vẻ mặt lão vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Lão chứng kiến Sở Vân cũng không nhắm mũi tên vào bản thân, mà là nhắm thẳng vào Bất Tận Mộc!

- Có gan thì đến gần thử xem. Ta chọc giận đầu Kiếp Yêu này, hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng ngươi cũng không chạy thoát được đâu, hơn nữa điểm mấu chốt chính là, bảo vật Thổ Hành Thần Sưu, ngươi đừng mơ chiếm được một món nào.
Sở Vân cười lạnh không ngớt, con mắt nhìn thẳng vào Lão Tổ Viêm Gia, không chút nào sợ hãi.

- Ngươi lại dám uy hiếp lão phu!
Lão Tổ Viêm Gia tức giận đến mức ***g ngực phập phồng kịch liệt, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng cót kẹt, gắt gao nhìn Sở Vân. Trong ánh mắt tràn đầy hổ thẹn cùng đằng đằng sát khí. Cảm thụ của Sở Vân cũng không có tốt như bề ngoài. Lão Tổ Viêm Gia thì có thể bỏ qua, nhưng mũi tên của hắn lại chỉ vào gốc Bất Tận Mộc, Nộ Hỏa Minh Vương đã hơi hé mắt, ánh mắt giống như là cửu u ma hỏa, bao phủ toàn thân của hắn. Khiến cho hắn có một cảm giác giống như là rơi vào ngục A Tỳ, trong nội tâm vạn phần sợ hãi.
Sở Vân cố tự trấn định, nhìn Lão Tổ Viêm Gia quát:
- Ta đang uy hiếp ngươi thì sao! Lùi lại phía sau năm mươi bước cho ta, nếu tiến thêm một bước, ta lập tức đồng quy vu tận! Để cho ngươi không chiếm được bất cứ thứ gì!

Lão Tổ Viêm Gia tức giận đến mức mặt mũi co rúm lại, trong mắt lão hung quang bùng lên.
Nhưng cuối cùng vẫn bị chấn nhiếp bởi khí thế của Sở Vân, chậm rãi lùi lại phía sau năm mươi bước.
Rầm rầm rầm. Truyện Sắc Hiệp
Sở Vân bỗng nhiên bắn ra ba mũi Lưu Tinh tiễn, lập tức đánh sập thông đạo. Thông đạo sụp đổ, nham thạch rơi xuống, ngăn cách tầm mắt của hắn cùng Lão Tổ Viêm Gia.

- Ngươi không cho rằng mấy tảng đá vứt đi này có thể ngăn cản được lão phu?
Lão Tổ Viêm Gia nghiến răng nói:
- Ngoan ngoãn nghe lời, đầu hàng sau đó đó nộp ra tất cả bảo vật, lão phu còn có thể tha cho ngươi một mạng.

Sở Vân lại không đáp lời.
Lão Tổ Viêm Gia tiếp tục chiêu hàng, nửa đấm nửa xoa, khi thì uy hiếp, đe dọa, lúc lại mềm giọng khuyên bảo.
Lão tốn nước bọt hơn nửa ngày, nói đến mức môi khô miệng đắng, vẫn không thấy Sở Vân có chút động tĩnh nào.

- Thẳng ranh con này, tâm tính thực con mẹ nó kiên định. Nếu như là đổi lại người khác, chỉ sợ là đã sớm quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi. Bất quá xương càng khó gặm, lão phu lại càng ra sức nhai. Con mồi càng khó chơi, sau khi lão phu săn được, lại càng có cảm giác thành tựu.
Lão Tổ Viêm Gia lại tiếp tục chiêu hàng, uốn ba tấc lưỡi, thao thao liên miên bất tuyệt. Lão từng là đảo chủ Viêm Gia đảo, bản thân đã từng là chính trị gia, tự nhiên là vô cùng có tài ăn nói.

- Sao vẫn không chút động tĩnh nào?

- Chẳng lẽ thằng ranh con này gian trá, đào thông đạo chạy mất rồi! Không, tuyệt đối không phải! Nếu như vậy, động tĩnh phải rất lớn, ta sao lại không nghe thấy được?
Lão Tổ Viêm Gia càng ngày càng chần chờ, rốt cuộc nhịn không nổi, đánh nát đám đá vụn đang che kín tầm mắt.

- Ha ha ha! Lão già mắc dịch, ngươi trúng kế rồi!
Trong bụi mù, Sở Vân cười ha hả, tay phải nắm một con ấu thú mới sinh, tay trái cầm Cụ Phong Cung, đi thẳng về phía Bất Tận Mộc.

- Hắn điên rồi! Rõ ràng lại muốn đi chịu chết! Những tài bảo kia làm sao bây giờ?
Lão Tổ Viêm Gia thấy một màn như vậy, lập tức giật thót mình, rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Nhưng chỉ sau một khắc, lão mạnh mẽ bừng tỉnh, phát giác được mục đích thực sự của Sở Vân.

- Thằng ranh con này! Lại có thể nghĩ ra một phương pháp xử lý khó tin đến như vậy!
Lão khiếp sợ cực độ, thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt.
Nguyệt Thỏ bé nhỏ lung linh, giống như là một món đồ chơi, núp ở trên bàn tay của Sở Vân. Bên cạnh nó, Sở Vân bày ra rất nhiều Thiên Cương Thạch, linh khí hóa thành vòng xoáy, để cho nó hấp thu. Nó là yêu thú tuyệt phẩm, giống như là Thiên Hồ, tu vi tăng tiến cực nhanh, trong nháy mắt đã có tu vi mười năm. Lập tức dẫn động tiểu yêu kiếp.
Một đóa Kiếp Vân nhanh chóng tạo thành trên đỉnh đầu Sở Vân. Sở Vân cười ha hả, sải bước tiến về phía Nộ Hỏa Minh Vương.
Nguyệt Thỏ vừa vặn mới mơ hồ mở mắt. Bề ngoài của nó trắng như tuyết, con mắt xanh biếc, vừa to vừa tròn, vô cùng đáng yêu. Bất quá lá gan của nó, không lớn giống như Thiên Hồ. Lúc này, thân hình nhỏ nhắn mảnh mai không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm vào kiếp vân, cảm thấy không biết nên làm như thế nào.
Nộ Hỏa Minh Vương nguyên bản đang nằm ở dưới tán cây, thần sắc tràn đầy tự nhiên đã hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó là vẻ mặt đầy hoảng sợ. Đầu yêu thú tồn tại đỉnh phong, tu vi khủng bố này không ngờ lại kinh hoàng thất thố, đứng thẳng dậy, theo từng bước tiến của Sở Vân, nó lại từng bước từng bước lui về phía sau.
Nguyệt Thỏ bị động tĩnh bên này hấp dẫn, xù lông vểnh lỗ tai, quay cái đầu nhỏ nhìn sang bên.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân nó lông dựng đứng cả lên. Nó hiện tại vẫn chưa vượt qua Tiểu Yêu kiếp, chỉ là ấu thú, là yêu thú ở dưới tầng chót nhất. Mà Nộ Hỏa Minh Vương, lại là Kiếp Yêu, là tồn tại đỉnh phong trên kim tự tháp thực lực. Áp chế giai vị quá mức rõ ràng, Nguyệt Thỏ lập tức sợ hãi đến run rẩy, dùng xu thế sét đánh không kịp buông tay, xoát một tiếng lập tức chui vào trong ***g ngực Sở Vân.
Nó thất kinh, kết quả không biết như thế nào lại biến thành, chiếc đầu nhỏ của nó thì kẹt tại bên ngoài cổ áo, thân thể ngược lại ẩn ở dưới y phục của Sở Vân. Bộ dáng nó phi thường đáng thương, con mắt xanh như ngọc trừng lớn, hoảng sợ nhìn Sở Vân từng bước một tiếp cận Nộ Hỏa Minh Vương. Phía trước có Kiếp Yêu, bên trên có yêu kiếp. Khiến cho Tiểu Nguyệt Thỏ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Ầm!
Một đạo tia chớp loại nhỏ đánh xuống.
Sở Vân giơ Cụ Phong Cung lên, thúc dục Hóa Lôi đạo pháp, hóa giải thành công.
Thiên Địa cảm ứng được dị biến này, kiếp vân của Tiểu Yêu kiếplập tức xảy ra dị biến, khuyếch trương lớn gấp ba lần. Chuyện này khiến Nộ Hỏa Minh Vương càng thêm sợ hãi. Ánh mắt nó đầy hoảng sợ, thậm chí không dám nhìn đóa kiếp vân trên không trung nữa, trợn mắt nhìn Sở Vân.
Thân hình của nó khá khổng lồ, cao đến hai trượng, thân thể hùng vĩ, là một cự nhân hàng thật giá thật. Sở Vân so với nó, chỉ giống như là một con mèo nhỏ so với một con voi. Nhưng con voi này lại bị con mèo nhỏ từng bước từng bước bức lui, mà con voi lại kinh hoàng, không dám làm gì lỗ mãng.
Vốn Nguyệt Thỏ đang vô cùng sợ hãi, cũng chậm rãi bình tâm trở lại. Một đôi mắt to tràn ngập linh tính, thần thái đầy vẻ khó có thể tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.