Chí Tôn

Chương 209: Tinh Hải Long Cung





- Cho dù không tìm thấy Tinh Hải Long Cung nhưng trông thấy cảnh sắc tuyệt vời như vậy, chuyến đi này cũng không tệ. Thật ra phải cảm tạ Sở huynh.
Kim Bích Hàm cũng không có mong chờ gì, cho rằng Tinh Hải Long Cung thật quá mờ ảo. Đã bắt đầu an ủi Sở Vân.
Thư Thiên Hào lại có một quan điểm khác:
- Sở nhi, sao con lại suy luận như vậy?

Sở Vân mỉm cười, đưa ra tư liệu kiếp trước hắn bắt được và những biểu hiện của Khương Bác lúc về già cùng với tính cách của hắn, cùng với kinh nghiệm lấy từ thất bại của người khác. Trình tự trình bày suy đoán của chính mình.
Ban đầu mọi người cũng chỉ nghĩ là trò đùa, thế nhưng dần dần sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi.
Nghe Sở Vân giải thích một hồi, đôi mắt chợt lóe lên một đạo thần quang.

- Tư liệu lớn nhỏ không bỏ sót, suy đoán hợp tình hợp lý!
Trong ánh mắt của Thư Thiên Hào tràn đầy vẻ tán thưởng và vui mừng, vỗ vai Sở Vân cười nói:
- Hảo tiểu tử! Khiến ta thất kinh. Từ khi nào con bắt đầu thu thập nhưng tư liệu này?

- Ách, khi còn ở Thiên Ca Thư Viện. Trong lòng nảy sinh hứng thú về Tinh Hải Long Cung, bởi vậy hài nhi có tìm chút tư liệu để đọc.
Sở Vân lau mồ hôi trên trán. Hắn quả thực không phải là người biết nói dối.
Nhãn thần Kim Bích Hàm chuyển về phía Sở Vân, càng thêm kinh ngạc:
"Ta và Sở Vân ở chung một chỗ, luôn ở bên cạnh. Hắn lại có thể có lợi dụng thời gian nhàn rỗi đến như vậy, đi tới tàng kinh các xem thêm loại tư liệu này. Xem ra lý giải của ta đối với hắn còn chưa đủ a!"
Vốn tưởng rằng như vậy là đủ giải thích về Sở Vân. Thế nhưng xem ra Kim Bích Hàm hiện tại vẫn cảm thấy bản thân nàng không phát giác bất cứ điều gì trên người Sở Vân.
Cùng chung sống với Sở Vân, khiến cho nàng có cảm giác kinh ngạc tới cực điểm. Loại thể nghiệm này, có phần khiến nàng mê muội.
"Thiếu chủ có thể phá giải truyền thừa tam đại viện chủ, lúc này đây có thể tìm được Tinh Hải Long Cung hay không?"
Lúc trong lòng Nhan Khuyết cũng tràn đầy hi vọng.

- Nếu ta đoán không nhầm, các ngươi hãy nhìn lên đỉnh đầu các ngươi.
Sở Vân sờ sờ lên mũi, cảm thấy có chút giật mình. Liền chỉ ngón tay lên đỉnh đầu.

- A, tinh quang rực rỡ, trong đó tinh huy liên tiếp nổi lên giống như một con đường!
Đôi mắt Kim Bích Hàm nhất mở to, phát ra tiếng kinh hô.

- Thế nhân chuyên tâm để ý tới mỹ cảnh trong rừng rậm san hô, bởi vậy khu hải vực do Vệ gia bảo vệ có rất ít người đi sâu vào hải lý. Hoặc là có người lặn xuống biển sâu đi nữa, ánh mắt cũng sẽ bị rừng rậm san hô cuốn hút. Cho dù có người ban đêm trông thấy ngoài
biển khơi có những tinh quang rực rỡ, cũng sẽ không ngờ tới những tinh quang này có liên quan tới Tinh Hải Long Cung!
Nhan Khuyết thở dài, lúc này không thể nhận ra điểm này. Một khi chỉ cho hắn, hắn cũng có thể biết được điểm kỳ hoặc trong đó.
Theo phương hướng tinh quang chỉ dẫn, ẩn chứa một đường mờ ảo. Cuốn trọn rừng rậm san hô đồ sộ, chui vào khe bí ẩn, đầy dẫy những thứ lộn xộn gây nhiễu, nếu như không có tinh quang chỉ dẫn e là đã sớm bị lạc trong đó.
Chỉ sau một khác, Mật Tiềm Chu phỏng chế bỗng nhiên vượt qua rừng rậm san hô. Một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người!

- Tinh Hải Long Cung!
Toàn thân Thư Thiên Hào chấn động mạnh.

- Ông trời của ta!
Nhan Khuyết cảm thấy chính mình như đang nằm trong mộng.
Thần tình Kim Bích Hàm cũng ngây dại ra, nhìn chằm chằm vào cửa Long Cung trên biển. Trên cánh cửa, bốn chữ phong cách cổ xưa, cứng cáp chính là "Tinh Hải Long Cung"!
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây đích thực là Tinh Hải Long Cung!
Tinh Hải Long Cung!
Trong lòng ba người nhấc lên một con sóng gió động trời. Không thể tin nổi, vô số người tìm kiếm mật tàng không được, hôm nay rốt cuộc lại trông thấy ánh mặt trời. Mà tất cả điều này đều là công của một vị thiếu niên, trong lúc nhàn rỗi xem thêm tư liệu cùng suy đoán của bản thân tìm ra.

- Thiên tài là cái gì?
Kim Bích Hàm thân là công chúa Đôn Hoàng, tài năng trời phú dị bẩm, kiến thức hiểu biết rộng rãi.
Thư Thiên Hào là người từng trải, suốt đời ẩn mình, bản thân cũng là thiên tài, tầm mắt rộng rãi.
Nhan Khuyết vẫn luôn được gọi là thiên tài áo vải, trong Thiên Ca Thư Viện hắn là người đứng đầu các thư sinh áo vải.
Thế nhưng giờ khắc này, ba người bọn họ đều nghĩ bản thân mình đối với từ "Thiên tài" vẫn chưa thể lý giải hết.
Ban đầu ba người bọn họ vốn cảm thấy kinh ngạc sau đó trấn tỉnh lại, cặp mắt trừng to nhìn thẳng về phía Sở Vân. Muốn nhìn thấu thiếu niên trước mắt này.
Thế nhưng không thể nhìn thấu.
Dù như thế nào đi nữa cũng không thể nhìn thấu.
Chỉ trong gang tấc, thế nhưng Sở Vân hết lần này đến lần khác làm cho người ta cảm thấy xung quanh hắn bao phủ một lớp sương mù dày đặc, ẩn chứa huyền bí nồng đậm trong đó.

- Hảo tiểu tử, Thư Thiên Hào ta vì con mà quang vinh!
Thư Thiên Hào bùi ngùi thốt lên.

- Thiếu chủ, người thực sự là...
Nhan Khuyết không tìm được từ nào để diễn tả, không thể làm gì khác hơn là giơ ngón tay cái lên.

- Ngươi luôn luôn khiến người ta nhìn với ánh mắt khác.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Kim Bích Hàm lộ ra dáng vẻ tươi cười như ánh nguyệt.
Ba ánh mắt rực cháy, khiến Sở Vân có phần xấu hổ, mỉm cười nói:
- Mật tàng gần trong gang tấc, cùng đi xem sao.

Xung quanh Tinh Hải Long Cung khoảng mười trượng không hề có nước biển.
Trong không gian hình thành một lực lượng vô hình, hình thành một vòng bảo vệ chống đỡ nước biển.
Đoàn người tập kết tại cửa Long cung, tất cả mọi người hưng phấn dị thường. Nhìn Tinh Hải Long Cung, thân thể run lên.
Ngữ khí của Thư Thiên Hào rất tự hào, cho rằng toàn bộ công lao thuộc về Sở Vân.
Lúc này trong nhóm người liền phát ra âm thanh thật lớn.

- Thiếu đảo chủ đúng là một thiên tài tuyệt thế a!

- Thư gia đảo chúng ta sau này đã có người thừa kế rồi, quật khởi trước mắt.

- Có mật tàng Long Cung, còn sợ gì quân địch liên minh?

Mọi người thán phục tán thưởng, thậm chí có rất nhiều người đứng ngây ra nước mắt chảy dòng dòng. Tất thảy bọn đều một lòng trung thành tận tâm tận lực vì Thư gia đảo, trên mặt không thể giấu nổi niềm vui trong lòng.
Vẻ mặt Sở Vân rất bình tĩnh, tình cảm trong lòng cũng rất phức tạp khó hiểu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Kiếp trước khi chính mình tìm được Tinh Hải Long Cung, cũng đã là một người tàn phế.
Hôm nay, sớm hơn hai mươi năm gặp được Thương Lam Hải Long, chắc chắn viết lên một câu chuyện lý thú!
Bên cạnh hắn vẫn chính là nghĩa phụ Thư Thiên Hào. Kim Bích Hàm, Nhan Khuyết đắc lực trợ giúp, và còn có hơn mười vị nhân sĩ trung thành đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.