Chí Tôn

Chương 205: Song Tử Hạp phục kích chiến





Vệ gia đảo chủ nhìn vào khe sâu một lúc, liếc vào bãi chiến trường trong cốc nhưng hắn vẫn không thấy rõ tình hình chiến cuộc. Hắn một đời là gia chủ, đâu dễ bị kích động như vậy. Lẽ nào lại nghe lời xúi giục của Phương Trúc? Lúc này hắn nhẹ nhàng chống chế lại, trong lời nói có nhiều lần nhắc tới tên Phương Toái Không.
Phương Thiên Thương nghe vậy bị tình nghĩa huynh đệ kích động, tức giận nói:
- Đại ca, nhất định tam đệ ở bên trong đó. Còn chờ cái gì? Để ta dùng Mãnh Nha Hào làm tiên phong, đi trước vào cứu tam đệ!

Phương Trúc nhìn Vệ gia đảo chủ thật lâu, thầm mắng một tiếng cáo già. Suy nghĩ một chút, tiện thể nói:
- Vậy thỉnh nhị đệ làm tiên phong, Vệ gia đảo chủ tiếp ứng phía sau. Còn ta thống lĩnh hạm đội còn lại hậu thuẫn cho hai người các ngươi.

Vệ gia đảo chủ vẫn muốn khước từ, hắn thực sự không muốn hao tổn quân lực của hắn thêm nữa. Chỉ là lúc này đây, Phương Trúc thái độ cường nghạnh, hắn không làm gì khác được chỉ biết gật đầu.

- Để hạm đội Vệ gia ta kẹt ở chính giữa, sợ ta lâm trận khoanh tay đứng nhìn?
Trong lòng Vệ gia chủ biết rõ ý đồ của Phương Trúc.
Thế nhưng thực lực của chính mình không bằng người, Sở Vân dùng một trận đại hỏa thiêu đốt hạm đội tinh nhuệ nhất của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Sóng sau đè sóng trước a...
Vệ gia đảo chủ vừa mất đi một cánh tay, lại mất đi Đại
Yêu Thanh Đồng Câu làm bạn với hắn. Dù chính hắn cũng biết phải tỉnh táo trở lại nhưng nỗi u buồn trong lòng không sao tan biến hết.

- Mãnh Nha Hào, xông lên!
Phương Thiên Thương vì sự an nguy của Phương Toái Không, ngồi trên ghế chỉ huy đầu tàu gương mẫu sát nhập vào trong cốc.

- Nhị đệ đi thong thả. Đệ tính tình nóng nảy, từ trước tới nay không có để ý tới bất cứ cái gì. Đây là cẩm nang diệu kế của ta, khi nào ngươi gặp khốn cảnh hãy mở ra mà đọc.
Trước khi đi, Phương Trúc lại ngăn cản hắn đưa cho hắn một túi gấm.

- Đại ca thật gàn dở! Quá coi thương Phương Thiên Thương ta rồi đó, diệu kế gì trong cẩm nang ta mở ra xem trước thì hơn.
Vừa mới xuất phát, Phương Thiên Thương không nén được lòng liền mở túi gấm ra xem.
Chỉ thấy trên thư có viết:
- Nhi đệ, ta biết đệ nhất định sẽ mở ra xem. Tất Sở Vân sẽ bố trí mai phục tại Song Tử Hạp, chỉ là hắn quá ít binh, không đáng lo ngại. Đệ dẫn phục binh xuất hiện, tiếp đến san bằng tất cả. Sau khi hội hợp cùng tam đệ, chém giết trở về. Cùng ta trước sau giáp công hạm đội Vệ gia. Bên ta nếu có thể ngầm chiếm Vệ gia chủ đảo, bản đồ sẽ tăng thêm một phần tư. Đây chính là cơ hội tốt ông trời cho ta, hy vọng đệ sẽ nỗ lực hết sức!

- Đại ca biết ta sẽ...
Phương Thiên Thương bùi ngùi thở dài một tiếng, sắc mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ âm ngoan hiểm độc, nắm chặt song chưởng thần tình phấn chấn.

- Tốt! Không ác không phải trượng phu, minh ước cái thá gì, chẳng qua cũng chỉ là văn vẻ mà thôi. Đại trượng phu hành sự, phải như vậy, hoành hành không cố kỵ. Trước khi hội hợp cùng tam đệ, phải chém đầu chó của tên Sở Vân, tiếp đến lấy tính mệnh của Vệ gia
lão đầu! Ha ha ha!
Nghĩ đến điều tuyệt vời này, Phương Thiên Thương ngửa mặt lên trời cười to, vung tay lên trời. Mãnh Nha Hào tiếp tục tăng tốc, như tiễn rời khỏi dây cung phi vào trong cốc.
Vậy mà thuyền của hắn vào trong đoạn hạp cốc cũng không thấy phục binh xuất hiện.

- Lẽ nào đại ca đã tính toán sai?
Còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên Phương Thiên Thương nhìn chằm chằm vào chiến trường.
Chỗ này chính là bảo thuyền Ưng Tường Hào bị chiến hạm của Sở Vân bao vây. Hạm đội của Phương gia thương vong vô kể, binh sĩ còn lại không nhiều.
Nhìn lên phía trên bảo thuyền, Phương Toái Không dùng bàn tay trần độc đấu cùng Sở Vân bị ép vào thế hạ phong.

- Vì sao lại như vậy?
Phương Thiên Thương vừa giận vừa sợ. Lúc này liền rút ra hai thanh yêu đao, đang muốn xung phong liều chết tới cứu viện. Bỗng nhiên có tin báo bên phía đối phương có người tài ba, am hiểu đạo pháp ngụy trang.
Liền hét lớn một tiếng, thăm dò:
- Tam đệ không lên kinh hoàng! Nhị ca tới cứu ngươi đây!

Kim Bích Hàm đang muốn trả lời, bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của Sở Vân, chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Thiên Thương. Lập tức quay đầu lại, thế tấn công càng thêm mãnh liệt, tàn bạo "chém giết" về phía Sở Vân.

- Đúng là tính cách của tam đệ.
Ngờ vực trong lòng Phương Thiên Thương biến mất hơn phân nửa. Nhìn tới bên người Phương Toái Không cũng thấy rất quen thuộc, lập tức không còn chút nghi ngờ.

- Sở Vân, ta muốn cắt đầu chó của ngươi để nhắm rượu! Mãnh Nha Hào, cùng ta xung phong liều chết!
Phương Thiên Thương gào thét thúc dục đạo pháp, bỗng nhiên chiến thuyền tăng tốc. Hai ngà voi to lớn dễ dàng cắt chiến chiến thuyền chặn ngang thành hai hai đoạn.
Mãnh Nha Hào xông vào giữa chiến trường, Phương Thiên Thương cầm hai thanh yêu đao trong tay, nhún người một cái, dẫn đầu xông vào chiến trường.
Sở Vân xuất đao, buông tha Phương Toái Không, chuyển sang chiến đấu cùng Phương Thiên Thương. Đánh không tới ba hiệp, nhảy khỏi bảo thuyền giả vờ bại trận trở ra.

- Đúng là kẻ nhát gan!
"Phương Toái Không" nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp tục truy sát Sở Vân. Phương Thiên Thương sợ có điều uẩn khúc, vốn không muốn truy kích. Thế nhưng lại sợ mất tiểu đệ của mình, đành phải cắn răng đuổi theo.
Mãnh Nha Hào có đạo pháp xung đột, Ưng Tường Hào có tốc độ lại càng nhanh hơn. Ngược lại bảo thuyền lấy từ Thiên Ca Thư Viện chỉ đạt cấp số Tiểu Yêu, đạo pháp cũng rất tầm thường. Rất nhanh bị hai bảo thuyền kia đuổi kịp. Ưng Tường Hào cản lại, Mãnh Nha Hào dùng sừng đâm thẳng vào đuôi thuyền của Sở Vân.
Sở Vân cảm thấy dưới chân bị chấn động mạnh, lúc này có người báo:
- Bánh lái bị phá hủy, không thể chuyển hướng.

- Các vị giờ đã hết đường lui, lúc này không liều chết xông lên chiến đấu, vậy còn chờ tới khi nào nữa?
Sở Vân rống lớn, quay lại chém giết, tất cả mọi người cùng đều hăng hái chiến đấu.
Ba chiến thuyền kẹt vào nhau đứng cùng một chỗ. Sở Vân cùng đường quay lại phản kích, khí thế hung mãnh tới cực điểm. Trong lúc này, nhất thời chiếm thế thượng phong, quân địch trên Ưng Tường Hào và Mãnh Nha Hào rơi vào thế hạ phong.

- Hãn dũng của Thư gia quả thực danh bất hư truyền!
Phương Thiên Thương biến sắc, cảm nhận được khí thế của Sở Vân hung mãnh tới cực điểm.
Thế lực trên đảo rất tầm thường, quân tốt được thu thập phần lớn đều là tạp binh, sau đó trải qua huấn luyện trở thành chính quân. Cộng thêm kinh nghiệm nơi sa trường, mạnh sống yếu chết liền trở thành hãn tốt. Sau cùng hãn tốt được thu về, phối hợp với huấn luận đặc biệt mới hình thành tinh binh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.