Chí Tôn

Chương 183: Ý nghĩa sâu xa của Lưu Tinh, mọi người hợp nhau (hạ)




Tiến bộ cực lớn, đổi là kiếp trước, hầu như tương đương với gần mười năm dốc sức luyện tập. Không thể không khen ngợi một tiếng. Hoàn cảnh ở Thiên Ca Thư Viện vô cùng tốt, thích hợp để trưởng thành.
Điều đáng tiếc duy nhất là, thời gian quá ngắn. Chỉ có một năm.

- Một năm, nếu ta có thể được bồi dưỡng đủ ba năm. Không, cho dù có thêm một năm... Đọc Truyện Online
Sở Vân không cam lòng thở dài một hơi, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.

- Hẹn gặp lại, Thiên Ca Thư Viện.
Đợi một lát sau, vẫn không thấy Nhan Khuyết và Kim Bích Hàm trở về. Sở Vân không thể đợi thêm được nữa. Hắn khoác bọc hành lý trên lưng, đi ra khỏi phòng riêng.
Lúc này, đã tối muộn, nửa vầng trăng đang treo nghiêng trên bầu trời đêm, gió núi thổi nhẹ, dường như cũng muốn giữ hắn ở lại.
Đám thư sinh đứng tốp năm tốp ba bên đường, phần lớn đều nói chuyện với nhau về đại xạ lễ. Tất nhiên, chuyện Sở Vân nghịch chuyển thần kỳ, cùng với Lưu Tinh Tiễn thuật trong truyền thuyết là vấn đề thảo luận chính.
Ánh mắt Sở Vân nhìn bọn họ, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ:
- Cuộc sống trong học viện mới tốt đẹp làm sao. Đáng tiếc, chung quy ta cũng không thuộc về nơi này.

Theo sơn đạo, Sở Vân đi qua Hạ Môn Lâu. Trong lòng không khỏi cảm thấy thổn thức. Hắn dường như còn nhớ rõ, một năm trước khi mình lần đầu tiên bước vào chỗ này.
Cảnh còn người mất.
Xuyên qua Hạ Môn Lâu lâu, Sở Vân tới bến tàu. Không rõ từ lúc nào, Thư Viện đã đặc biệt sớm chuẩn bị Bảo thuyền.

- Thiếu chủ thật sự không suy nghĩ lại sao, tự nhiên muốn vứt bỏ thuộc hạ đi kiến công lập nghiệp sao?
Bỗng nhiên, từ mép thuyền truyền đến một giọng nói, phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm.
Sở Vân đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Nhan Khuyết mặt áo bào thư sinh mộc mạc, giống như lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn vậy. Hắn chống khuỷu tay vào mép thuyền, khuôn mặt kiên nghị nghiêm trang, lúc này lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Nước biển va vào thân thuyền, phát ra tiếng ào ào. Gió biển thổi khiến áo bào của Nhan Khuyết tung bay nhẹ nhàng trong làn gió.
Ánh mắt hắn tỏa sáng dưới đôi mày rậm, yên lặng nhìn Sở Vân. Lúc này, nhìn hắn tràn ngập vẻ quyết tâm, muốn đi khiêu chiến thế giới, khai sáng hào hùng nhân sinh.
Sở Vân ngây người ra một lúc. Hắn thật không ngờ Nhan Khuyết đã sớm chờ ở trên thuyền.
Nếu vậy, chắc hắn và Giang Hán quốc nói chuyện không bao lâu.
Rất có thể, vừa thấy mặt đã cự tuyệt lời mời của Giang Hán quốc chủ.

- Nhan Khuyết, ta cũng không giống Hoa Anh, cung ta bắn ra chính là Lưu Tinh Tiễn. Một khi đã bắn ra, lại không thể có thể quay đầu lại.
Sở Vân nói.
Nhan Khuyết nhún vai:
- Từ sau khi bại trong tay thiếu chủ, ta đã không thể quay đầu lại nữa. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Thiếu chủ đừng xem thường Nhan Khuyết ta. Mặt khác, ta sẽ giới thiệu một vài người cho Thiếu chủ.

- Bọn thuộc hạ bái kiến Thiếu chủ.
Nói xong, một đám thư sinh từ phía sau lưng Nhan Khuyết tiến đến.

- Ơ? Các ngươi không phải...
Sở Vân lại sửng sốt, hắn nhận ra những người này đều là thư sinh năm cuối xuất thân bình dân. Ước chừng hơn hai mươi người. Trong đó có một phần là thành viên trong đội hắn ở đại xạ lễ lần này.
Ngay sau đó, trong lòng hắn liền cảm thấy vui vẻ.
Những người này đều là nhân tài. Tuy rằng không thể so sánh với Nhan Khuyết.
Nhưng hàng ngày, những người này đều rèn luyện rất nhiều. Nếu lần này Thư gia đảo có thể bảo sống sót, những người này nhất định sẽ trở thành những thành viên chính trong chính quyền và trong quân đội trung tầng.

- Tốt! Nhiều người dệt hoa trên gấm, ít người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nếu lần này có thể vượt qua cửa ải khó khăn, Sở Vân chắc chắn sẽ không phụ các ngươi!
Lúc này Sở Vân biểu lộ thái độ của mình.
Đừng nhìn họ chỉ có hơn hai mươi người, nhưng bọn họ đều là hảo thủ. Kết hợp với nhau có thể so đấu với quân đoàn mấy trăm người.
Nghe Sở Vân nói như vậy, trên mặt những người này ít nhiều đều lộ vẻ vui mừng.
Sở dĩ bọn họ đi theo Sở Vân, thứ nhất vì Nhan Khuyết là người đứng đầu thế lực bình dân năm ba, tất nhiên có uy tín. Thứ hai Sở Vân liên tiếp sáng tạo ra kỳ tích, tiền đồ sáng lạng rộng lớn, đáng tin cậy. Thứ ba, họ đều là bình dân, xuất thân thấp hèn, lần này thất bại trong đại xạ lễ, trong lòng đều cảm thấy mạo hiểm, bởi vậy đến đầu Sở Vân.
Loại tình huống này cũng là chuyện rất bình thường trong Thư Viện. Trong cùng trường đi theo nhau, kiến công lập nghiệp, là sự bắt đầu của vô số truyền kỳ trong lịch sử.
Nếu không phải tình trạng hiện tại của Thư gia đảo như thế, số người đi theo Sở Vân sẽ càng nhiều.

- Mở thuyền đi.
Sở Vân đi lên thuyền.

- Không đợi Thạch Gia Minh sao?
Nhan Khuyết khó hiểu hỏi.

- Không đợi nữa, thời gian quan trọng hơn. Chúng ta cần mau chóng chạy về Thư gia đảo.
Sở Vân thở dài một tiếng nói.
Hắn còn chưa có nói xong, đã thấy một bóng người, xông ra từ bóng đêm, xuất hiện trong tầm nhìn của mình.
Đúng là Kim Bích Hàm.

- Chờ ta một chút!
Kim Bích Hàm vẫy tay, lớn giọng gọi.
- Sao không chờ ta, Sở huynh, sao huynh có thể đi trước chứ?

Đi lên thuyền, Kim Bích Hàm oán hận nhìn Sở Vân.
Sở Vân sờ sờ mũi:
- Ngàn dặm tiễn đưa, cuối cùng vẫn từ biệt. Lưu luyến mãi làm gì?

Bỗng nhiên Kim Bích Hàm lại cười rộ lên, mắt ngọc mày ngài, thịnh nhan tiên tử, ngay cả ánh trăng đều trở nên ảm đạm:
- Ai nói ta muốn tiễn đưa huynh? Nhan Khuyết hắn có thể đầu nhập vào chỗ huynh, ta lại không có thể đầu nhập vào chỗ huynh sao?

Sở Vân kinh ngạc nhìn Kim Bích Hàm.
Nàng lấy ra một đống tiên nang lớn, đưa cho Sở Vân:
- Cho huynh. Không phải gần đây huynh thường nói, hải quân Thư gia thiếu yêu thú làm hỏa lực viễn trình sao?

Từ sau khi đánh thắng đoàn hải tặc Tàn Lang, Thư Gia vốn không còn mấy con yêu thú Hỏa Sơn quy. Nếu hết lần này tới lần khác chiến tranh tài nguyên, Bất luận thế lực nào không e ngại ít, sẽ e ngại nhiều. Bởi vậy không thể mua loại này trên thị trường. Chỉ có thể tiêu tốn thời gian, tiến hành tích lũy.
Nhưng trong tiên nang Kim Bích Hàm đưa qua, có chừng hơn năm mươi con. Sở Vân mở ra đã thấy, toàn bộ là Hỏa Sơn quy, hơn nữa đều là cấp số Tiểu yêu, đào tạo tương đối tốt.

- Huynh dùng học phần của mình, đổi lấy đám yêu thú này. Đây là đại lễ mà huynh đã nói muốn tặng cho ta?
Sở Vân rất kinh ngạc, vừa cảm động lại vừa vui mừng.
Kim Bích Hàm nhún vai, lấy một giọng điệu rất tùy ý nói:
- Dù sao cũng không đủ một ngàn học phân. Hơn nữa huynh vội vàng như vậy, thẳng thắn dùng toàn bộ đổi cũng tốt. Yên tâm, học phần chờ khi nào ta trở lại Thư Viện, tiếp tục tích lại là được.

- Tên tiểu tử này...
Trong lúc nhất thời, Sở Vân cũng không biết nói cái gì cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.