Chí Tôn

Chương 163: Mã Hữu Tài kêu gào, Kim Bích Hàm rời khỏi (thượng)





Thấy thời cơ chín muồi, cuối cùng Hoa Anh đồ cùng chủy gặp, mở miệng nói ra mục đích lần này:
- Ta là thư sinh ba năm, trước bước ngoặt cuối cùng này, nguyện ý đưa mọi người bước lên đỉnh cao. Muốn cùng đội với ta, mời theo ta qua đây.

Nói xong, Hoa Anh mỉm cười, nhìn về phía Sở Vân. Trong đôi mắt lộ vẻ trào phúng trêu tức. Đúng là muốn làm Sở Vân phải mất mặt, hủy đi đội ngũ của Sở Vân, giành người của Sở Vân!

- Tiễn thuật đại thành của Hoa Anh ngươi thực sự làm cho người khác cảm thấy tin cậy. Hội trưởng, thật ngại quá. Ta cũng là thư sinh ba năm, phải vạch kế hoạch cho tiền đồ của mình.
Thư sinh thứ nhất đi ra, tạ lỗi trước mặt Sở Vân, sau đó đi tới bên cạnh Hoa Anh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Thực xin lỗi, có tiễn thuật đại thành, tin tưởng cơ hội giành được vị trí đứng đầu cũng có thể lớn hơn một chút.

- Ta cũng quyết định cùng đội với Hoa Anh.

- Có người thứ nhất, còn có người thứ hai, người thứ ba. Rất nhanh, bên cạnh Hoa Anh đã có gần mười vị thư sinh, phần lớn đều là thư sinh năm ba, Tiễn thuật của họ cũng vững vàng hơn so với tân sinh rất nhiều.

- Đáng giận! Tên Hoa Anh này tự nhiên làm trò cướp người trước mặt chúng ta.
Nhan Khuyết mắng một tiếng, lại tìm không ra sơ hở của đối phương. Xét khả năng thấu hiểu lòng người, hắn không bằng Hoa Anh. Luận về phân tích tình thế, Hoa Anh lại không được như hắn.
Sở Vân thoáng mỉm cười, đứng dậy:
- Hoa Anh, ba ngày không thấy đã phải nhìn với con mắt khác. Chúc mừng ngươi đã đạt được Tiễn thuật đại thành. Luận Tiễn thuật, ngươi thật sự là người đứng đầu Thiên Ca Thư Viện. Đến lúc đó ở đại xạ lễ, tất nhiên sẽ phát sáng. Chẳng qua đáng tiếc, ngươi là Thiếu đảo chủ Hoa gia. Thật sự là đáng tiếc. Hoa gia có cơ nghiệp, mặc dù được quốc chủ xem trọng, đối với ngươi mà nói cũng không quan trọng.
Vẻ mặt Hoa Anh cứng đờ, nét trào phúng trong mắt biến mất.
Sắc mặt đám thư sinh đứng ở bên cạnh Hoa Anh, cũng thay đổi. Một vài thư sinh còn ở lại đang dao động bất an, bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Sở Vân nói rất có trình độ.
Ngoài mặt, Sở Vân khen Tiễn thuật của Hoa Anh rất cao. Trên thực tế là chỉ ra, đội của Hoa Anh sẽ bị hào quang tiễn thuật đại thành của hắn che lấp. Sao có thể thể hiện được giá trị của bản thân?
Ngược lại, trong đội ngũ của mình, các vị đều có thể biểu diễn điều kiện thể hiện chính mình.
Nhan Khuyết nghe thấy, không nhịn được thiếu một chút reo hò ngay tại chỗ. Sở Vân nói xong, khác nào một đòn đánh trả, khiến ưu thế của Hoa Anh ngược lại chuyển thành một tình thế không thuận lợi.

- Ha hả, lời nói của ngươi còn lợi hại hơn cả Tiễn thuật của ngươi. Chờ xem đi, Sở Vân.
Hoa Anh cười lạnh hai tiếng, thấy thu hoạch không đáng nói, không muốn dây dưa tiếp, xoay người rời đi.
Rất nhanh, Hoa Anh lại rời núi một lần nữa. Tin tức tiễn thuật đại thành đã được truyền khắp Thư Viện.
Không hề nghi ngờ, lập tức thành người có khả năng đoạt giải quán quân lớn nhất. Ngay cả uy tín của Sở Vân cũng giảm xuống, nhưng Tinh Thánh đại xạ lễ cũng không chỉ đơn thuần là thi đấu. Nó là kỳ thi Tiễn kỹ.
Hoa Anh có được tiễn kỹ đại thành, Sở Vân chẳng qua chỉ có chút thành tựu về Tiễn kỹ. Hơn nữa Hoa Anh có biểu hiện kinh diễm ở bãi bắn bia, cũng được người có tâm trợ giúp, truyền khắp Thư Viện.

- Đáng giận, hôm nay trong đội ngũ lại có thêm hai người rời đi rồi.
Sáng sớm khi tập hợp huấn luyện, Nhan Khuyết cắn răng, nhìn Sở Vân báo cáo.
Thần sắc Sở Vân thản nhiên. Hắn cũng đã đoán được tình huống này. Bất đắc dĩ lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Hoa Anh, người này rất giởi lợi dụng lòng người. Huống hồ cũng có thực lực thực sự, những thư sinh năm cuối sắp phải rời khỏi Thư Viện, phải mưu đồ cho tiền đồ sau này.
Ta với thân phận là hội trưởng, tất nhiên cũng sẽ không bận tâm.
Ngừng lại một chút, hắn lại nói:
- Triệu tập thành viên, bổ sung đội ngũ đi. Từng đội phải có hai mươi người, nếu không sẽ không được tham gia.

Nhan Khuyết bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Cũng chỉ có thể làm như thế.

- Sở dĩ Hoa Anh làm được điều đó, xét đến cùng vẫn do thực lực của chính mình không đủ.
Nếu mình có được Tiễn thuật đại thành, sao phải sợ hắn?
Ngoài mặt, Sở Vân không tỏ thái độ gì, trên thực tế trong lòng đã ngầm thở dài.
Chẳng qua trong thời gian ngắn muốn đạt tới tiễn kỹ đại thành thực sự không có khả năng.
Cái này cần tới thiên phú, càng cần tích lũy thực tiễn nữa. Đại thành đao pháp của Sở Vân chủ yếu có được là nhờ hơn hai mươi năm trăn trở rèn luyện trong kiếp trước.

- Không đạt được tiễn thuật đại thành, nhưng mình cũng có thể tăng Tiễn kỹ của bản thân mình. Nếu luyện thành Lưu Tinh Tiễn Thuật, có thể san bằng chênh lệch thật lớn với Hoa Anh!

Bị Hoa Anh kích động, sau đó Sở Vân luyện tập càng thêm khắc khổ. Chỉ có điều muốn nắm giữ Lưu Tinh Tiễn Thuật trong truyền thuyết, xem ra còn khó hơn cả đạt tới tiễn thuật đại thành.
Chiều tới, khi Sở Vân trở lại phòng riêng, hai tay đều thâm lại. Đây là do hắn liên tiếp dùng Định Tinh Cung, bị hàn khí trên dây cung khiến ngón tay bị ướt đến thâm lại.

- Tội gì huynh phải làm như vậy?
Kim Bích Hàm nhìn hai tay Sở Vân, đôi mắt đẹp u buồn.
- Dù thế nào ta cũng rời khỏi đội. Ta không muốn tiếp xúc với Cung Tiễn, không muốn tham gia Tinh Thánh đại xạ lễ.

Sở Vân cười:
- Danh sách cũng đã báo tên huynh. Huynh tham gia một lần xem sao? Cảm thụ không khí một lần cũng tốt.

Gió đêm gào thét, lay động cả cửa sổ. Kim Bích Hàm khe khẽ thở dài. Thân thể yếu đuối mềm mại co vào trong chăn mỏng, trong giọng nói lộ ra vẻ yếu đuối bất lực:
- Ta không làm được, thật sự không muốn liên lụy tới các ngươi.

- Được hay không sau khi cố gắng mới biết được đáp án.
Sở Vân nói.
Kim Bích Hàm không nói gì nữa. Một đêm bình tĩnh trôi qua.

- Ôi, hôm nay lại có thêm ba người nữa rời đi. Trữ Y Y, Mã Hữu Tài, Vệ Khiếp cũng đều tuyên bố gia nhập đội ngũ của Hoa Anh. Đội của đối phương đã đủ rồi. Phần lớn đều là thư sinh năm cuối. Thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Sáng sớm, vẻ mặt Nhan Khuyết trầm trọng nhìn Sở Vân nói.
Sở Vân cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Đội ngũ đối phương đủ hai mươi người. Điều này không phải vừa đúng lúc sao? Chúng ta gióng trống khua chiêng tuyển người.

Nhan Khuyết gật đầu, vẫn còn khá nhiều người khác. Ngày hôm sau, họ đã tập trung đủ hai mươi người.
Chẳng qua trình độ tổng thể có sự chênh lệch nhất định so với lúc trước.

- Mục tiêu của ta chính là vị trí đứng đầu, chưa từng thay đổi. Cho dù Hoa Anh ngăn cản, cũng sẽ không giảm được quyết tâm của ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.