Chí Tôn

Chương 16: Tuổi nhỏ, tâm già, máu không lạnh (Thượng)!





Tiếng gió gào thét bên tai, cổ họng nóng như lửa đốt, sợ hãi và kinh hãi tràn ngập trong nội tâm, ánh mắt nhìn vào trong rừng rậm đang run lên kịch liệt.
Cái miệng mở lớn, bộ ngực phập phồng, thở dốc kịch liệt. Chòm râu dài thở hồng hộc, lúc này hận không thể sinh ra cái chân thứ ba để chạy trốn!
Thật không ngờ, trong rừng rậm này không ngờ lại có một con Mị Ảnh U Hạt Bức.
Tu vi mười chín năm, đạo pháp U Ảnh kịch độc bá đạo mãnh liệt, vừa thấy mặt, liền dùng độc giết chết Tửu Tao Cẩu.
Không có Tửu Tao Cẩu phối hợp tác chiến, chỉ lấy tu vi của Lục Đạo Đường Lang, không thể ngăn cản nổi đầu Mị Ảnh U Hạt Bức.
Sau khi Lục Đạo Đường Lang biến thành vong hồn dưới cái đuôi bò cạp của Mị Ảnh U Hạt Bức, sĩ khí đám người chòm râu dài xuống thấp đến cực điểm, không còn ý chí chiến đấu, quay người chạy trốn.
Đương nhiên Mị Ảnh U Hạt Bức không bỏ qua những kẻ to gan lớn mật này, dám xâm nhập vào sâu bên trong lãnh địa của nó, chẳng khác nào đưa thức ăn tới miệng.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, mỗi tiếng hét thảm có ý nghĩa là một người bị giết.
Bọn người chòm râu dài chạy phía trước, hàn ý tràn ngập trong nội tâm, biến thành một tòa băng sơn, đè nặng trong lòng. Sợ hãi cứ như thủy triều dâng lên, bao phủ tất cả ý niệm trong đầu bọn họ.
Chạy chạy chạy!
Trong đầu trống rỗng, không có bất kỳ suy nghĩ gì, giờ phút này, bọn họ chỉ muốn chạy trốn khỏi chết.

- A!

Đang chạy trốn, chỉ còn lại có ba người.
Chòm râu dài, mắt tam giác và tên nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị.
Mị Ảnh U Hạt Bức vẫn đang ở sau lưng, bám sát như hình với bóng. Thân thể của nó màu xanh da trời sáng bóng như vỏ sò, thân thể to lớn lắc lư. Hai bên sinh ra hai cánh, phía sau có cái đuôi dựng đứng, đầu châm của cái đuôi màu đỏ tươi, tản ra khí tức tử vong làm cho người ta sợ hãi.
Nó lẳng lặng phi hành, bay rất yên tĩnh, không phát ra một chút âm thanh, không phụ danh tiếng U Ảnh của nó. Bỗng nhiên hai cánh chấn động, nhanh chóng tiếp cận ba người đang chạy trốn.
Đuôi bò cạp vung lên, một đạo hào quang đỏ tươi, giống như phi đao, giống như đom đóm, đâm vào sau lưng mắt tam giác.
Bịch!
Không có bất kỳ phản kháng và giãy dụa nào, mắt tam giác ngã nhào xuống đất, theo lực quán tính, thân thể của hắn lăn mình quay cuồng, đụng vào một gốc cây, lúc này mới dừng lại.
Miệng hắn mấp máy, trong đồng tử vốn có thần thái, lúc này tán loạn vô quang.
Chỉ trong nháy mắt, Mị Ảnh U Hạt Bức đã nhào tới khuôn mặt của hắn.
Đây là cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn thấy.

- Mẹ ơi!

Yết hầu tên nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị giật giật, kêu to, phát tiết cảm xúc sợ hãi cực đoan trong lòng. Tố chất thân thể của ngự yêu sư, cao hơn thường nhân rất nhiều. Nhưng lúc này không cần đến chiêu thứ hai đã bị giết, rốt cuộc Nguyễn Nhị cảm thấy mình đã tới cực hạn, tốc độ giảm xuống, cách chòm râu dài càng ngày càng xa.

- Xin ngươi, đừng bỏ ta lại!

Hắn đưa tay kéo chòm râu dài nói.

- Cút ngay!

Chòm râu dài phất tay, đẩy tên nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị kia ra khỏi người mình. Nguyễn Nhị mất cân đối, phát ra một tiếng thét kinh hãi. Hoảng sợ nhìn mặt đất dưới chân, trong ánh mặt hiện ra một tia khẩn trương và hoảng sợ.
Nhưng sau một khắc, vang lên tiếng hai thân thể đụng nhau, đồng thời vang lên cùng một lúc.
Nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị thống khổ té trên mặt đất, đồng thời chòm râu dài cũng bị sở thiết hạ bán mã tác (giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương) của Sở Vân làm trượt chân, té xuống đất, con đường trơn trượt bởi rêu xanh, vết máu cũng kéo dài thành một đường thẳng.

- Hết rồi!

Ý niệm trong đầu giống nhau, như tiếng sấm nổ vang, đồng thời nổ vang trong đầu hai người. Bọn họ như bị điện giật, nhanh chóng xoay người, đôi mắt mở to, nhìn về phía sau.
Mị Ảnh U Hạt Bức bay chầm chậm từ phía sau lên, lưu một thây khô của mắt tam giác.
Nước mắt Nguyễn Nhị chảy xuống, hai chân đạp đạp, thân thể co rúm trên mặt đất, lui về phía sau, tận lực kéo giãn khoảng cách ra xa một tí.
Xong rồi, xong thật rồi!
Mị Ảnh U Hạt Bức ở giữa không trung xoay người một cái, giống như cảm thấy mỹ mãn nên thay đổi phương hướng, bay vào sâu trong lãnh địa của nó.
Vù vù vù...
Chỉ còn lại hai người, vẻ kinh hãi vẫn đang ngưng kết trên khuôn mặt, trợn mắt há mồm nhìn bầu trời hắc ám đang dần dần cắn nuốt thân ảnh của Mị Ảnh U Hạt Bức. Truyện Sắc Hiệp
Trong lòng Sở Vân trầm xuống:

- Mị Ảnh U Hạt Bức dựa vào hút máu mà sống, thích nhất là hút máu còn tươi, bởi vậy sau khi ăn xong, nó không có thói quen tích trữ thức ăn. Xem ra việc kế tiếp, ta phải tự mình động thủ thôi.

Trong nội tâm thở dài, chiến ý lại tăng lên.
Tuổi nhỏ, tâm già, máu không lạnh!
Trong lồng ngực giống như có lửa, đang bốc cháy phừng phừng. Huyết dịch trong mạch máu đang nóng lên, trái tim đập liên hồi.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi. Khí trời lạnh lẽ giống như đang tẩy rửa linh hồn của hắn, làm cho toàn thân của hắn run lên.
Dù địch nhân mệt mỏi không chịu nổi, nhưng sức lực vẫn còn. Dùng thực lực của hắn, nếu lần này mà thất bại, cửu tử nhất sinh. Nhưng chính là người sát phạt quyết đoán, trong nội tâm định ra mục tiêu, dù có long trời lỡ đất, trời long đất lỡ cũng không thể nào ngăn cản được quyết định của hắn.
Đột nhiên hắn mở hai mắt ra, ánh mắt lóe lên, giống như điện quang lóe lên trong đem tối.
Chiến!
Tay phải của hắn nắm chặt Khảm Sơn Đao, bỗng nhiên hắn quay người. Thân hình hắn như linh miêu, chỉ phát ra động tĩnh rất nhỏ, tiềm hành trong đêm tối, lẳng lặng tiếp cận chòm râu dài.

- Ha ha, ha ha, ha ha ha ha! Nó đi, nó đi rồi! Chúng ta được cứu rồi! Ngươi nhìn thấy không? Chúng ta sống rồi!

Sau khi ngu ngơ cả nửa ngày, đột nhiên tên nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị bộc phát ra một tiếng cười to, thân thể của hắn run run, vui đến phát khóc.
Tuyệt xử phùng sanh, chòm râu dài cũng nhổ ra một ngụm trọc khí. Vui sướng dâng lên, nhưng sau đó hắn liền hối hận, phẫn hận thay thế cho vui sướng.

- Ta quá hối hận! Nếu ta sớm cho Tửu Tao Cẩu dùng đan dược, nhất định có thể liên thủ với Lục Đạo Đường Lang giết chết Mị Ảnh U Hạt Bức! Đáng giận, đáng giận! Đều là tại tiểu tử kia, đều là tại tiểu tử kia! Tiểu tử kia dẫn chúng ta đến nơi đây, hãm hại chúng ta!

Chòm râu dài giống như bị bệnh tâm thần, điên cuồng gào thét. Hai mắt của hắn đỏ bừng, hơi thở ồ ồ, hận ý liên tục dâng cao, làm cho tên nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị ở bên cạnh cả kinh trong lòng.
Vừa nghĩ tới Sở Vân, nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị liền âm thầm lắc đầu, thở dài không ngớt. Đối phương quá xảo trá khôn khéo, hắn đã biết từ sớm, cũng đã nhắc nhở. Nếu không phải bọn chòm râu dài khinh địch, làm thế nào rơi vào tình cảnh hiện giờ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.