Chỉ Một Lần Yêu (Love Only Once)

Chương 21:




Reggie ngắm tia mặt trời buổi sớm vừa mới ló vào góc phòng cô. Ngay dưới các ô cửa sổ phía nam là mái vòm tròn của nhà kính. Xa hơn là khu của người hầu, và xa hơn nữa, khuất sau những rặng cây, là khu nuôi ngựa và để xe ngựa.
Cô đang ở phòng ngủ chính ở góc sau bên phải của tòa nhà chính của lâu đài. Điều đó khiến phòng cô có tới hai bức tường đầy cửa sổ được che phủ bở những tấm nhung màu đỏ máu và dải tua vàng. Tất cả màu sắc trong căn phòng đều u tối trừ giấy dán tường màu xanh lam nhạt. Dù vậy, khi trời sáng và tất cả các cửa sổ mở toang, căn phòng vẫn trông đầy vui vẻ.
Các cửa sổ phía bên kia phòng cô nhìn ra một khu vườn cây rộng lớn. Cảnh vật đẹp đến sững người với những tán cây điểm xuyết trên bãi cỏ và một khu rừng bên trái với tán lá mùa thu màu cam vàng. Một cái hồ nhỏ phía bên phải cũng là một sự pha trộn màu sắc tuyệt đẹp với thảm hoa dại nở muộn uốn dọc bờ hồ và làn nước xanh lơ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thật là một khung cảnh yên bình tĩnh lặng buổi ban mai. Nó gần như khiến Reggie quên đi những nỗi buồn của mình, nhưng không.
Cô rung chuông gọi người hầu, lòng hi vọng không phải là bà Oates, bà quản gia, người mà y hêt như Hallie đã miêu tả, một con rồng. Bà ta thật là một sinh vật thô thiển, kiêu căng và khó chịu. Tưởng tượng mà xem, bà ta dám khăng khăng bắt Reggie phải ở trong một phòng ngủ dành cho khách, một phòng ngủ NHỎ XÍU dành cho khách. Reggie đã chỉnh đốn lại bà ta nhanh chóng. Thừa nhận rằng quả là các phòng dành cho nữ chủ nhân của lâu đài đã được Miriam Eden sử dụng, và không thể nghĩ đến việc dựng bà ấy dậy trong đêm để nhượng lại phòng, cô cũng chỉ ra rằng các phòng dành cho chủ nhân lâu đài còn đang trống và rất phù hợp cho cô.
Việc này đã khiến người nữ quản gia kinh hoàng. Chỉ có một phòng khách nhỏ giữa hai phòng ngủ lớn, mỗi phòng có một cách cửa vào phòng khách. Quý bà Miriam đã dùng một phòng ngủ trong số đó.
Reggie thắng cuộc sau khi khéo léo nhắc nhở bà Oates rằng cô là nữ chủ nhân mới của lâu đài. Miriam có thể đã tiếp tục quản lý Silverley sau cái chết của chồng bà ta, nhưng Silverley thật ra vẫn thuộc về Nicholas và Reggie là vợ của anh.
Bà Oates nhắc cô giữ yên lặng khi đi ngang qua phòng khách cạnh phòng ngủ của Miriam. Reggie cũng được báo rằng Miriam không khỏe lắm và đã đi nghỉ sớm, vì vậy Reggie đã không được đón chào một cách nghiêm chỉnh hơn.
Thật lòng mà nói Reggie thở phào vì chuyện đó. Cô đang kiệt sức và bối rối với sự vắng mặt của anh chồng mình vừa cưới được vài tiếng, và đang quá cay đắng với chuyện đó đến nỗi cô không muốn gặp ai cả.
Cô dọn phòng vào phòng ngủ của Nicholas, và thấy nó hoàn toàn không có các vật dụng cá nhân nào. Điều đó khiến mọi việc tệ hơn theo một cách nào đó.
Người hầu gái bước vào theo tiếng chuông gọi của Reggie có mái tóc và làn da sẫm màu và hoàn toàn đối nghịc với cô nàng Hallie hay nói. Chị ta hầu như không nói câu nào khi giúp Reggie mặc áo, bới tóc và rồi chỉ cho cô đường tới phòng ăn sáng.
Căn phòng đó nằm phía trước toà nhà và được hưởng trọn làn ánh sáng ban mai. Bàn ăn được dọn cho một mình cô. Một sự qua loa sơ sài chăng? Trên bức tường bên cạnh là một chiếc tủ kiểu Trung quốc khá lớn bằng gỗ hồng với đầy những đồ sứ trung quốc viền vàng trang trí hoa lá hồng và trắng. Giữa những ô cửa sổ trên bức tường phía sau là một chiếc bàn ăn bằng gỗ sồi và gỗ mun được chạm trổ tuyệt đẹp.
Hallie bước vào, mỉm cười rạng rỡ, trong tay là một khay lớn được đậy kín. Chị ta đặt nó lên bàn ăn.
"Chào cô chủ. Hi vọng đêm qua cô có một đêm tốt lành."
"Ừh, ta ngủ khá ngon. Nữ bá tước đã xuống chưa? Reggie chỉ về phía bộ đồ ăn duy nhất trên bàn.
"Bà ấy đã dậy và cưỡi ngựa buổi sáng rồi ạ. Bà ấy không bao giờ ăn sáng sớm thế này thưa cô."
"Ta cũng vậy, thật đấy. Hay là thay vì vậy em đưa ta đi thăm toàn bộ lâu đài nhỉ?"
"Nhưng bao nhiêu là đồ ăn thế này." Hallie ngạc nhiên nói, tay mở nắp khay đồ ăn trên bàn, cho thấy cơ man là trứng luộc, xúc xích, cá trích muối hun khói, giăm bông, mứt, bánh mỳ nướng, bánh cuộn, thậm chí cả hai miếng bánh nhân hoa quả nhìn rất ngon mắt nữa.
"Trời đất!" Reggie há hốc miệng. "Ý là dành cho một mình ta ấy hả?"
Hallie khúc khích cười. "Nhà bếp chỉ cố gây ấn tượng tốt thôi, vì đêm qua bà ấy chỉ có thể mang lên cho cô chủ mấy đĩa đồ ăn lạnh."
"Ừhm, nếu thế ta sẽ chỉ lấy cái này đi cùng, và một cái này nữa." Reggie vừa nói vừa cuốn một cục xúc xích to trong chiếc bánh cuộn và một miếng bánh nhân hoa quả. "Và giờ thì chúng ta có thể đi thăm lâu đài rồi."
"Nhưng đáng ra bà Oates..."
"Ừh," Reggie cắt ngang một cách đồng lõa, "ta đoán là đáng ra bà ấy mới đúng người. Nhưng ta có thể để bà ta đưa ta đi thăm sau. Giờ ta chỉ muốn xem Silverley rộng lớn ra sao, và ta muốn có người đi kèm một cách thoải mái hơn."
Hallie lại cười khúc khích. "Chẳng ai trong chúng em thích bà Oates cả, nhưng bà ấy là người quản lý con tàu chật hẹp này, như bà ấy vẫn thích nhấn mạnh. Vậy thì đi nào thưa cô chủ. Nhưng nếu bà Oates mà có thấy chúng ta..."
"Đừng lo," Reggie trấn an cô nàng. "Ta sẽ nghĩ ra cái gì đó để giải thích vì sao em đi cùng ta. Em sẽ không bị trách phạt đâu."
Tòa lâu đài quả thật rất rộng lớn. Gần lối ra vào họ đi qua một phòng đánh bi a với không phải một mà là ba bàn bi a trong đó. Có nhiều phòng tới mức Reggie chẳng nhớ hết nổi, mỗi phòng đều chất đầy đồ gỗ kiểu chippendale và kiểu Hoàng hậu Anne xinh đẹp. Rất nhiều trần phòng cao được uốn cong và trang trí với những mẫu điêu khắc thạch cao mạ vàng đẹp đẽ. Vài phòng còn có những chùm đèn to lớn, chạm trổ tinh vi.
Có một phòng nhạc được trang trí màu xanh lá và trăng, và ngay bên phải phòng khách lớn là một phòng ngoài với những ô cửa sổ kính màu cao từ trần chạm sàn khiến căn phòng được nhuốm một màu nổi bật so với sàn cẩm thạch trắng. Những băng ghế nhung đỏ dựa sát vào tường làm chúng như to hơn. Reggie hoàn toàn sững sờ bởi vẻ đẹp của nơi này.
Ở phía sau ngôi nhà, trong phòng ăn chính rộng lớn là nhà kính. Dọc theo một lối mòn vòng quanh nhà kính là những chiếc ghế dựa, ghế bành hay những bức tượng đặt trên bệ cao. Hai bên con đường lát đá dẫn đến bồn phun nước ở trung tâm nhà kính là những chậu cây to nhỏ. Khắp nơi là cây cối và hoa mùa thu. Reggie tiếc là cô đã để lỡ không được nhìn thấy căn phòng vào mùa hè khi khu vườn trong nhà này nở hoa rực rỡ nhất.
Trên gác, toàn bộ chiều dài của phần sau ngôi nhà là khu vực phòng ở của chủ nhân. Từ phải sang trái là phòng ngủ của chủ nhân, phòng khách, phòng ngủ nữ chủ nhân, và rồi một phòng trẻ con. Có cả phòng cho một bà vú và người hầu gái riêng của nữ chủ nhân lâu đài.
Cuộc đi dạo này chỉ mất gần một giờ đồng hồ nên Hallie có thể chuồn êm về khu vực dành cho người hầu ở trung tâm lâu đài và bên phải sảnh chính trước khi ai đó phát hiện ra họ vừa làm gì. Reggie vào ngồi trong thư viện để chờ Quý bà Miriam.
Cô không phải chờ lâu. Nữ bá tước đến ngay sau khi cưỡi ngựa xong, bà mặc một bộ đồ màu tím và vẫn còn cầm chiếc roi da cưỡi ngựa. Bà chỉ ngạc nhiên một thoáng khi thấy căn phòng có người trong đó. Rồi bà tiếp tục không thèm để ý đến Reggie khi tháo mũ và găng tay.
Vậy ra đây là cách mọi chuyện xảy ra sao? Dù sao nó cũng giúp giải thích thiên hướng thô lỗ của Nicholas.
Reggie có một lúc để ngắm nhìn Miriam Eden khi cô bị phớt lờ. Với một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, bà ta trông vẫn khá là ổn. Bà trang phục gọn gàng và trẻ trung, dáng đi thẳng và cứng. Mái tóc vàng được búi chặt đang dần nhạt màu nhưng không hề có tí xám nào trong đó. Đôi mắt bà ta xám lạnh như mùa đông. Một đôi mắt cứng rắn, lạnh lẽo, nhưng có khi nào đôi mắt đó có lúc mỉm cười không nhỉ? Reggie không nghĩ thế.
Chỉ có chút xíu giống nhau giữa Miriam và em gái bà, Eleanor, nhưng sự giống nhau về hình thức đó chỉ ở chỗ nó bắt đầu và kết thúc. Người em gái tỏa đầy sự ấm áp và dịu dàng, trong khi không có chút nào điều đó ở nữ Bá tước. Làm sao họ có thể sống với nhau được nhỉ?
"Tôi có nên gọi bà là mẹ không nhỉ?" Cô thình lình hỏi và nhận thấy nữ Bá tước hơi giật mình. Bà ta quay lại và nhìn Reggie kiên quyết. Đôi mắt xám đầy lạnh nhạt và đôi môi mím lại. Bà ta có vẻ không quen việc được bắt chuyện trước khi bà ta hạ cố mở miệng nói, Reggie đoán thế.
Miriam trả lời với một giọng giòn và mỏng. "Không nên thế. Ta không phải là mẹ của cô cũng như là mẹ của..."
"Ôi trời," Reggie cắt ngang, "Tôi đã biết là có sự thể gì đó giữa bà và Nicholas khi bà không tới đám cưới của chúng tôi, nhưng tôi..."
"Mọi việc cần ta ở đây." Miriam nói cứng rắn.
"... không nhận ra là bà đã từ bỏ con trai mình." Reggie nói nốt.
"Thế cô làm gì ở đây mà không có Nicholas?" Miriam hỏi.
"Nicholas và tôi không hợp nhau, đơn giản thế thôi, và do đó chúng tôi khó mà sống chung được," Reggie trả lời.
Bà sững lại ngạc nhiên. "Vậy sao còn kết hôn?"
Reggie nhún vai và nở với bà ta một nụ cười lấp lánh. "Có vẻ đó là ý hay, ít ra là cho tôi. Tôi mệt mỏi với những buổi tiệc tùng không ngớt rồi. Tôi thích cuộc sống thôn dã hơn."
"Nhưng điều đó không giải thích vì sao Nicholas lại kết hôn."
Reggie nhướng mày. "Chắc hẳn bà phải biết chứ. Tôi không ở đó khi Nicholas đồng ý lấy tôi, nhưng em gái và mẹ chồng bà ở đó kia mà."
Miriam sựng mặt. Tất nhiên bà sẽ không hỏi lại câu đó nữa. Cũng như bà sẽ không thừa nhận là mình không liên lạc với Eleanor hay Rebecca. Bà bị ở vào thế tự hỏi về đám cưới, đúng như Reggie định làm thế.
"Chúng ta khá là cô lập ở đây." Miriam cảnh báo.
Reggie mỉm cười. "Nghe hay đấy. Tôi chỉ tiếc là sẽ phải yêu cầu bà chọn phòng ngủ khác cho mình thôi."
Miriam cứng người lại. "Ta tưởng cô đã lấy phòng của Nicholas rồi mà."
"Nhưng không thể lâu dài được, bà cũng biết mà. Tôi phải ở gần phòng trẻ." Cô vỗ nhẹ lên bụng đầy yêu mến.
Nữ Bá tước trông sắp bị sốc tới nơi. "Vô lý, không thể thế được. Hai người vừa cưới hôm qua, và kể cả hai người có dừng lại ở quán trọ nào đó sau đám cưới, cô cũng không thể biết được..."
"Bà quên tai tiếng của con trai mình rồi sao thưa Quý bà Miriam? Nicholas nổi tiếng là bậc thầy quyến rũ. Tôi thật bất lực trước sự hấp dẫn của anh ta. Giờ tôi có mang bốn tháng rồi."
Nữ bá tước nhìn chằm chằm vào bụng Reggie, và cô nói, "Thật may là trông không rõ lắm, phải không?"
"Ta không thể hiểu sao cô có thể nghĩ chuyện này may mắn," Miriam đứng thẳng dậy, cứng đờ. "Ai cũng biết đếm đấy thưa quý cô. Thật xấu hổ là cô thậm chí còn không đỏ mặt khi cô... thật xấu hổ."
"Tôi không đỏ mặt, thưa bà, vì tôi không hề thấy xấu hổ," Reggie lạnh lùng trả lời. "Không xấu hổ cũng không tội lỗi. Và nếu con tôi được sinh ra năm tháng sau khi cưới thì đã sao, những đứa khác cũng nhiều đứa sinh non mà. Ít nhất tôi có một người chồng, kể cả khi anh ta không ở quanh đây nhiều. Và con tôi có một cái họ. Cứ theo tai tiếng của con trai bà, chẳng ai ngạc nhiên khi thấy Nicholas không chịu nổi bốn tháng đính hôn đằng đẵng đâu."
"Ừhm, ta không bao giờ thế cả!"
"Phải không thế?"
Miriam Eden đỏ tím mặt trước ý tứ ngầm trong đó và rảo bước ra khỏi căn phòng. Reggie thở dài, ừhm, cô tự vạch rõ địa giới của mình rồi nếu có thể nói thế. Đáng ra cô không nên xa lánh bà già chua chát đó nhưng... Reggie mỉm cười. Cái vẻ bị xúc phạm trên mặt nữ Bá tước lúc cuối cùng xứng đáng với tất cả những gì khó chịu nhất cô có thể trông chờ ở bà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.