1.
Quay trở về ba năm trước, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ đến, bây giờ hai chữ “chia tay” lại là tôi nói với Giang Ngôn.
Khi đó, tôi đã thích anh ấy năm năm rồi, tôi đã đơn phương anh ấy trong một thời gian dài và không có kết quả gì, thời điểm tôi sắp hết hy vọng, Giang Ngôn bất ngờ tỏ tình với tôi.
Thực ra cũng không tính là tỏ tình.
Chỉ là vào một lần tôi đi mua đồ ăn đêm cho anh ấy, rồi anh ấy đột nhiên xoa đầu, sau đó củi xuống hôn tôi.
Tôi đứng yên tại chỗ, toàn thân đông cứng, tim đập loạn xạ.
Giang Ngôn hôn tôi rất lâu, sau đó hỏi tôi: “có muốn thử không?”
Tôi nói: “Được.”
Tôi không có cách nào từ chối anh ấy, anh ấy hẳn là biết rõ điều này.
Sau hai tháng ở bên nhau, tôi mới biết anh ấy làm vậy là vì bạch nguyệt quang của anh ấy là Lạc Giao đã đính hôn với người khác rồi.
Giang Ngôn và tôi là bạn học cấp ba.
Năm thứ hai cấp ba chúng tôi chia lớp học theo khối, anh ấy được chia vào lớp tôi, và chúng tôi được xếp ngồi cùng bàn với nhau.
Lúc anh ấy bước về phía tôi, tôi vẫn đang cúi đầu viết bài.
Cho đến khi tôi nhìn thấy có một bóng hình che đi ánh nắng, tôi mới ngẩng đầu lên và nhìn thấy một khuôn mặt đang mỉm cười nói:
“Hăii, cho tôi đi nhờ qua được không?”
Anh ấy cao quá, đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi.
Thực ra Giang Ngôn rất đẹp trai.
Anh ấy có làn da trắng, lông mày rất đậm, lông mi vừa dài lại vừa dày, năm thứ nhất cấp ba tôi từng nghe nói có rất nhiều đàn chị khóa trên đã gửi thư tỏ tình cho anh ấy.
Tuần thứ 2 anh ấy trở thành bạn cùng bàn với tôi, đã có người nhờ tôi bỏ hộp socola vào trong ngăn bàn của anh ấy.
Lúc đó thành tích của tôi bình thường, ngoại hình cũng bình thường, ưu điểm duy nhất của tôi chính là có năng khiếu thể thao.
Trong đại hội thể thao hằng năm, hạng nhất của hạng mục chạy dài cự ly 3000m chắc chắn thuộc về tôi.
Khi tôi đang luyện tập, Giang Ngôn ngồi trên phía khán đài, cúi đầu vẽ gì đó lên cuốn sổ.
Đợi tôi thở hổn hển chạy xong, anh ấy đi tới chỗ tôi với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Đường Mẫn, sao cậu có thể chạy giỏi như vậy?”
Tôi chống tay lên đầu gối, đợi lúc lâu mới trả lời anh ấy: “ Giảm cân.”
Đúng vậy, là giảm cân.
Vào mùa hè năm đó khi kỳ thi đầu vào cấp ba kết thúc, tôi đã chạy đường dài 5km mỗi ngày dưới cái nắng nóng như lửa đốt, cuối cùng vào ngày đầu tiên đi học cấp ba chỉ số BMI* của tôi đã trở về mức bình thường.
(*: chỉ số về sự mập hay ốm của một người)
Cũng giống như sau khi đi học, tôi phải rất cố gắng nghe giảng và luyện đề, để có thể giữ được thứ hạng của mình trong lớp.
Sống cuộc đời của này, ông trời chưa bao giờ ưu ái tôi.
Nhưng Giang Ngôn thì khác.
Anh ấy chẳng cần nghe giảng nghiêm túc, sách bài tập cũng là chép lại của tôi.
Cho dù là như vậy thì thành tích của anh ấy vẫn tốt hơn tôi.
Còn về khi nào tôi ý thức được bản thân thích Giang Ngôn, chắc là ở buổi họp lớp sau khi kỳ thi đại học kết thúc.
Đèn trong KTV mờ ảo, tôi uống nửa cốc bia thì thấy choáng váng, loạng choạng lên sân thượng hóng gió mới phát hiện Giang Ngôn cũng ở đây hút thuốc.
Anh ấy bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của tôi và cười: “Chúng ta đã tốt nghiệp rồi, Đường Mẫn, bây giờ cậu không quản được tôi nữa rồi.”
Màn đêm mờ mịt, trên sân thượng chỉ có một ngọn đèn mờ ảo.
Anh ấy dưới ánh đèn nhếch khóe môi, trong mắt đem theo vẻ trẻ con và xảo quyệt đặc trưng của một thiếu niên.
Tôi phát hiện ra tim mình đang đập loạn xạ, có một hạt giống không biết từ lúc nào ở trong tim tôi ngay lúc này đã bắt đầu nảy mầm.
Thành tích thi đại học rất nhanh đã có, thành tích của tôi rất tốt và đã lọt top 100, tôi đăng ký vào một trường đại học về khoa học và kỹ thuật ở cùng thành phố với Giang Ngôn, và đã thuận lợi trúng tuyển.
Đó là một quyết định bốc đồng nhất trong đời tôi.
Việc huấn luyện quân sự ở trường đại học rất nghiêm khắc, sau khi kết thúc huấn luyện tôi không những gầy đi, người cũng đen đi rất nhiều.
Vào buổi chiều sau khi kết thúc buổi tổng kết, tôi ngồi tàu điện ngầm tới trường của Giang Ngôn và muốn cùng cậu ấy đi ăn tối, nhưng khi đến cổng phía Nam của trường, tôi đã nhìn thấy cậu ấy hôn một cô gái.
Cô gái đó mặc một chiếc váy hoa ngắn, cột tóc đuôi ngựa, da trắng phát sáng, dường như không bị ảnh hưởng bởi ánh nắng mặt trời trong quá trình huấn luyện quân sự.
Ánh sáng chói lóa đến bao nhiêu thì cô ấy cũng vậy.
Tôi đã hoảng loạn chạy trốn khỏi nơi đó và cô gái đó tên là Lạc Giao.
2.
Có khi, sự thiên vị của ông trời cũng chẳng hề có ý nghĩa.
Ví dụ như rõ ràng là tôi quen biết với Giang Ngôn trước, nhưng Lạc Giao chỉ trong hai mươi ngày đã trở thành bạch nguyệt quang quan trọng nhất trong lòng anh ấy, vẫn luôn là như thế suốt nhiều năm sau đó.
Ví dụ trên thế giới có những cô gái như Lạc Giao, cô gái có xuất thân, ngoại hình, tính cách đều nổi bật, thì cũng có tô, những cô gái bình thường, nếu ném tôi vào đám đông thì chắc chắn không thể tìm được.
Thực tế tôi vẫn luôn không hiểu được vướng mắc giữa Giang Ngôn và Lạc Giao, bọn họ hình như đã chia tay rồi lại tái hợp rất nhiều lần, mỗi một lần như vậy tôi tưởng rằng cuối cùng tôi cũng đã có chút hy vọng, nhưng họ lại tái hợp.
Năm thứ hai đại học, tôi bắt đầu học trang điểm, dựa vào việc làm thêm mua được một bộ đồ trang điểm, phải mất thời gian rất lâu tôi mới học được cách che đi những khuyết điểm trên khuôn mặt.
Tôi đã hẹn trước với Giang Ngôn, muốn cùng anh ấy đi chơi Disneyland.
Ngày hôm đó tôi đã dậy rất sớm, đứng trước gương cẩn thận tỉ mỉ trang điểm rất lâu, muốn bản thân mình đẹp hơn một chút.
Đợi tới khi bắt xe tới trạm tàu điện ngầm mới phát hiện có hai người đứng ở đó.
Giang Ngôn và Lạc Giao.
Lạc Giao mỉm cười nói:
“Đừng để ý nhé, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường. Vừa hay tôi cũng muốn đi Disneyland lâu rồi nên cùng hai người đi luôn, cậu sẽ không để ý đúng không?”
Tôi chỉ đành uể oải lắc đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô ấy đang tiến lại gần tôi, lấy thứ gì đó trên mặt tôi:
“Cậu ơi, đá nhũ kim tuyến rơi trên mặt nè.”
Nguyên một ngày, tôi đi sau bọn họ, giúp Lạc Giao xách hết thứ này đến thứ kia.
Cô ấy là một gái rất hoạt bát, cô ấy đã mua rất nhiều phụ kiện Disney trong cửa hàng, đội chiếc băng đô Stardew trên đầu, kéo Giang Ngôn đi khắp nơi chụp hình cho cô ấy.
Từ khi ở trên tàu siêu tốc xuống, Lạc Giao đã mua một cây kem Mickey rất đắt, hỏi tôi có muốn mua một cái không.
“Không cần, tôi không thích đồ ngọt cho lắm.”
Thực ra là vì nó quá đắt.
Số tiền một tuần tôi làm thêm chỉ đủ mua vé vào cổng mà thôi, một cây kem mấy chục tệ đối với tôi mà nói là đã quá khả năng.
Lạc Giao không để tâm gật đầu, rồi rời đi.
Cuộc diễu hành sắp bắt đầu, cô ấy phải đến đó trước để kiếm chỗ.
Tôi cụp mắt xuống, một lúc sau cũng đi theo qua đó, đột nhiên có một cây kem ốc quế Mickey xuất hiện trước mặt tôi.
Nhìn theo cánh tay đẹp đó, tôi nhìn thấy ánh mắt trong veo của Giang Ngôn.
Anh ấy dùng tay còn lại xoa xoa lên đầu tôi:
“Cậu cầm đi. Ra ngoài chơi thì phải vui vẻ chứ.”
Cây kem ốc quế đó tôi đã ăn rất lâu, cho tới khi nó chảy cả ra tay tôi.
Màn bắn pháo hoa vào buổi tối, khi âm nhạc lên tới cao trào, Lạc Giao bỗng nhiên choàng tay qua đầu, ôm cổ của Giang Ngôn và hôn anh ấy.
Giang Ngôn không đẩy cô ấy ra.
Tôi đứng ở bên cạnh, thấy bản thân mình hít thở rất khó khăn không thể nói chuyện nữa.
Không biết qua bao lâu, hai người họ cũng két thúc nụ hôn đó.
Lạc Giao quay đầu lại, có chút ngại ngùng nhìn tôi, nói: “Xin lỗi, tôi không kiềm chế được.”
Tôi học trang điểm, học chơi game, tìm hiểu các nhãn hiệu nước hoa và tai nghe lạ, lấy hết can đảm để hẹn Giang Ngôn đi Disneyland, thử bước vào thế giới đầy màu sắc của anh ấy, lại gần anh ấy một chút.
Mà cô ấy chỉ dùng bốn từ để đánh bại tôi.
Không thể kiềm chế.