Chi Hương Như Tô

Chương 15: Tâm nguyện chưa thành




Hương Tô dậy sớm, nghe thấy Văn Thăng ở ngoài Lưu Tô Điện gọi nàng, mở cửa nhìn thấy gương mặt mỉm cười của hắn, Hương Tô khẽ run rẩy, điểm tâm sẽ không lại là cháo hoa dưa muối nữa chứ?
Cũng may Văn Thăng nói: “Quân Thượng mời người đi Thắng Vân Điện dùng bữa sáng.”
Hương Tô mặt mày hớn hở, bước chân nhẹ nhàng theo hắn đi Thắng Vân Điện, mỗi khi Quân Thượng cho nàng ăn thức ngon, nàng liền cảm thấy có thể tạm thời không oán hận hắn.
Hương Tô vừa mới leo hết bậc thềm ngọc liền nhìn thấy một bàn điểm tâm thịnh soạn, Quân Thượng không ăn, đương nhiên là chuẩn bị cho nàng rồi. Nàng chẳng thèm nhìn Quân Thượng, đi thẳng đến bên bàn chuẩn bị cầm đũa.
“Chậm đã.” Đông Thiên Vân lạnh nhạt nói.
Đây là lần đầu tiên Quân Thượng ngăn cản nàng ăn, Hương Tô cảm thấy kì lạ ngẩng đầu nhìn hắn, ngón tay không cam chịu lén lút mò đũa.
“Sau này trước khi ăn bữa sáng phải luyện tập pháp thuật, sáng sớm là thời gian tu tập tốt nhất.” Đông Thiên Vân không hề thay đổi sắc mặt nhìn nàng.
Hương Tô bị hắn nhìn đến toàn thân rét run, sợ nhất giọng điệu không lên không xuống như vậy của hắn. “Ừ.” Nàng quyết định giả vờ ngoan ngoãn, từ hôm qua khi trở về Quân Thượng liền có bộ mặt lạnh này, hắn vui buồn thất thường, nàng cũng nhìn thành thói quen, chỉ cần hắn đừng phát hỏa trên người nàng là được. Nhìn điểm tâm tinh xảo đầy bàn, Hương Tô bất mãn nuốt ngụm nước bọt, lúc Quân Thượng không vui, ăn thức ăn của hắn cũng phải lao lực như vậy!
“Quân Thượng.” Tiếng vấn an của Côn Bằng vang lên từ dưới bậc thềm, Đông Thiên Vân nói một tiếng ‘đến’, hắn mới dùng thuật chuyển dời trong nháy mắt xuất hiện khấu kiến trên đài ngọc.
Hương Tô đứng sau chiếc giường nhỏ của Đông Thiên Vân mắt liếc nhìn Côn Bằng, con chim này quả thật là kẻ thù của nàng! Phá hủy rất nhiều ước mơ tốt đẹp của nàng, còn mua đồ ăn kém chất lượng lừa gạt nàng, lừa gạt nàng nhiều như vậy! Côn Bằng một thân hắc y, chân sau làm tư thế hành lễ rất có khí chất, tuy là kẻ đáng ghét, nhưng bộ dạng cũng không tệ , Hiền Tể thích hắn cũng không phải không có đạo lý.
Côn Bằng thoáng nhìn thấy khiêu khích của nàng, mặt lạnh không thèm để ý, chỉ từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp Càn Khôn, đôi tay dâng cho Đông Thiên Vân, đã mang than băng cực về phục mệnh.
Hương Tô có chút cẩn trọng, tuy rằng Quân Thượng nói cho nàng quạt lông chim, Côn Bằng sẽ không đòi lại, nhưng nàng vẫn không thả lỏng tâm trạng, người phủ Thắng Hoàn đều rất âm hiểm. Nàng ra vẻ đắc ý rút Hạc Vũ Trâm trên mái tóc xuống, dùng linh lực nhanh chóng biến thành cây quạt, cáo mượn oai hùm lắc qua lắc lại, xem đi xem đi, đây là Quân Thượng đưa cho nàng.
Côn Bằng quả nhiên lộ ra thần sắc phẫn hận, lại không thể nổi giận trước mặt Quân Thượng, ánh mắt nhẫn nhịn nhìn Hương Tô đến sống lưng phát run.
“Hương Tô.” Đông Thiên Vân lười nhác nói, giống như không nhìn thấy nét mặt tranh chấp giữa Hương Tô và Côn Bằng,“Học dùng quạt lông khống chế gió.” Nét mặt Hương Tô hớn hở, liên tục gật đầu, đây là Quân Thượng tự mình mở miệng chứng minh quạt lông là của nàng à! Đông Thiên Vân nhắc lại từng chữ một khẩu quyết Ngự Phong, cuối cùng nhếch khóe môi,“Học không được thì khỏi ăn cơm.”
Hương Tô lập tức không tươi cười nổi, làm sao lại uy hiếp nàng? Ăn cơm động lực to lớn, Hương Tô đặc biệt liều mạng muốn nhớ kỹ khẩu quyết, nhưng hai ba chữ cũng nhớ không ra, lộ vẻ mặt khó xử. Nàng cũng không có gan bảo Quân Thượng lặp lại một lần nữa, Côn Bằng nheo mắt xem thường, nhìn thấu nàng, dường như không tiếng động mà ‘hừ’ lạnh, Hương Tô rất nóng giận lại không biết làm sao.
Đông Thiên Vân nhíu mày, tựa hồ đoán trước là nàng không biện pháp nào chỉ học một lần mà nhớ hết, thái độ rõ ràng tệ hơn lúc nãy mà lặp lại một lần nữa, lần này Hương Tô nhớ kỹ, thầm đọc vài lần trong lòng, khẳng định có thể sử dụng chính xác. Hương Tô có chút tiểu nhân đắc ý, đi đến trước mặt Đông Thiên Vân, mở quạt lông niệm chú ngữ, không ngờ quạt ra không phải gió, mà là những ánh sao nhỏ lấp lánh dày đặc.
Đông Thiên Vân tinh thần và sức lực đều mệt mỏi nhướng lông mày,“Cái ngươi niệm là Khống Lôi chú.”
“Lôi?” Hương Tô ngạc nhiên lại tung ra những ánh sao lấp lánh, đây lại có thể là sấm chớp sao? Xinh đẹp như vậy, vào lúc ban ngày cũng lấp lánh tỏa sáng, giống như mưa sao vậy. Tuy rằng nàng nhầm lẫn, nhưng thật sự rất mới mẻ, xinh đẹp hơn hoa sơn chi bay ra lần trước nữa. Nàng phẫn nộ nhìn Côn Bằng, không biết hắn lại cười nhạo nàng thế nào nữa? Côn Bằng cũng đang nhìn nàng, khi ánh mắt hắn vô tình chạm phải ánh mắt của nàng, ngược lại hắn giống như đang chột dạ mà né tránh, hình như mặt còn có chút hồng.
“Đẹp không?” Đông Thiên Vân nghiêng người tựa vào tay vịn trên giường gỗ, lạnh nhạt hỏi Côn Bằng.
Côn Bằng nhanh chóng lướt nhìn Hương Tô một cái, không làm sao mà cam tâm được, nhỏ giọng: “Rất đẹp.”
Mặt Đông Thiên Vân trầm xuống,“Đẹp hữu dụng sao? Có thể đả thương địch, bảo vệ bản thân mình sao?”
Côn Bằng rũ mắt xuống, lỗ tai có chút nóng lên, thì ra Quân Thượng hỏi là chiêu thức của Hương Tô……
Đông Thiên Vân nhíu mày, tựa hồ có chút hối lỗi,“Ta muốn lúc đúc kiếm thuận tiện lại tạo ra một vài đồ vật, Côn Bằng, ngươi lại đi lấy chút than đi.” Ngón tay thon dài gõ trên tay vịn một cái,“Văn Thăng.” Văn Thăng xuất hiện lên tiếng trả lời,“Thời gian cấp bách, ngươi cùng Côn Bằng đi đi, đi sớm về sớm.”
Sắc mặt Côn Bằng và Văn Thăng lập tức trắng bệch, lấy than là chuyện nhỏ, chuyện mấu chốt là đây không phải việc của họ nên làm, rõ ràng là trừng phạt.
Côn Bằng cau mày, suy tư vì sao Quân Thượng liên tiếp phạt hắn hai lần?
Văn Thăng lại có dáng vẻ hiểu rõ trong lòng, khẳng định là Hương Tô tố cáo sau lưng, cháo trắng dưa muối rõ ràng là Quân Thượng bày mưu đặt kế, hai người giận dỗi nhau hắn thành bia đỡ đạn.
Hương Tô hoàn toàn không để việc này trong lòng, chỉ cần không phái nàng đi là được. Thừa dịp Quân Thượng dặn bảo bọn họ, nàng lại nhìn mấy món điểm tâm ngon vài lần. Chờ khi bọn họ đều biến mất, Hương Tô giữ vững tinh thần, không niệm đúng chú ngữ, Quân Thượng lại muốn phát giận sao? Không ngờ Quân Thượng chỉ tự mình nhăn mày một chút, dường như có chuyện gì đó vướng bận trong lòng, có chút không kiên nhẫn vẫy tay về hướng nàng,“Ngươi ăn đi.” Tuy rằng thái độ hơi kém, cho ăn là được, mặt mày Hương Tô hớn hở ngồi vào bàn bắt đầu ăn.
Chờ nàng ăn no, lại nhìn thấy Quân Thượng đang nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ tựa ngủ nhưng không phải ngủ, chau mày, dáng vẻ nhìn tuyệt đẹp bậc nhất, Hương Tô nhìn thấy thì không an tâm. Nhìn tâm trạng này của Quân thì không tốt rồi, nàng lại phải vượt qua những ngày kinh hoàng khiếp sợ.
“Nàng……” Lúc Đông Thiên Vân nói chuyện mắt cũng không mở, hình như trong lòng Hương Tô có một cảm giác không nói nên lời, bộ dáng của Quân Thượng rất mê hoặc, nàng có chút không dám nhìn, lại không thể không nhìn, trong lòng thắt chặt lại càng thắt chặt .“Theo ta đến một nơi.”
“Được.” Hương Tô sững sờ đồng ý, có chút hiểu rõ Xích Lâm và Long Nữ, Quân Thượng như vậy, từ chối hắn thật sự rất khó. Ngay cả nàng có chút ghét hắn như thế, cũng bất tri bất giác bị hắn mê hoặc, càng miễn bàn mấy vị hoa si kia.
Quãng đường đi chiếm rất nhiều thời gian, Hương Tô hoàn toàn lạc mất phương hướng, đứng trên đụn mây ngơ ngẩn. Đợi đến lúc hạ xuống một đỉnh núi cực cao, nàng chẳng biết gì hết nhìn chung quanh, mặt trời đã ngả về tây, biển mây ở lưng chừng núi vẫn dày đặc như cũ, cuộn theo làn gió giống như từng lớp sóng dâng trào trôi đi, tầm mắt bị che, chỉ có thể nhìn thấy mây và mây thôi.
“Đây là nơi nào?” Hương Tô quay đầu nhìn Quân Thượng, hắn lẳng lặng đứng ở đàng kia, gió núi nhẹ thổi tung vạt áo và mái tóc của hắn, giống như lúc nào cũng có thể bay đi. Đôi mắt thâm u hơi phai nhạt, dung nhan tuấn mỹ nhuốm màu thương cảm. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Quân Thượng như vậy, trong lòng đột nhiên trống rỗng, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm hắn.
“Nơi này là núi Cửu Tuyệt…… Nơi lần đầu tiên ta tình cờ gặp sư phụ.” Đông Thiên Vân tựa hồ lâm vào hồi ức, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Hương Tô lại thấy mũi đau xót, vì sao giờ phút này nụ cười của Quân Thượng lại khiến cho người ta đau lòng như vậy chứ? Nàng có một loại dự cảm, chính là sư phụ của Quân Thượng đã không còn.
“Sư phụ của người đâu?” Nàng không hết hy vọng mà tuy hỏi một câu.
“Tọa hóa(*).” Đông Thiên Vân chậm rãi ngồi xuống, gió núi thổi thẳng đến, chàng có vẻ rất phóng khoáng mà lại cô tịch. Năm đó, chàng còn chưa tu thành hình người, sư phụ cưỡi con Kim Sí Thiên Bằng (**) đến, phong thái trác tuyệt, hâm mộ lại ghen tị chàng không khỏi mắng câu “điểu nhân chết tiệt”…… Chàng không biết vì sao Hương Tô có vẻ mặt khổ sở, đối với buồn vui của nàng, chàng cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu, nhưng đáp án cuối cùng lại làm cho chàng dở khó dở cười.
(*) Toạ hoá: ngồi chết
(**)Kim Sí Thiên Bằng: chim đại bàng cánh vàng
Mãi đến khi tình cờ cây sơn chi nhỏ có gan dám mắng chàng như vậy, chàng mới hiểu rõ vì sao sư phụ thu chàng làm đồ đệ, mênh mông khắp nơi trong Tam Hoàn Tứ Phương đều là diện mạo nịnh hót giả dối, tiên linh đơn thuần lại chính trực, tình cờ gặp thì không muốn bỏ qua…… Đương nhiên, chàng cũng hiểu rõ suy nghĩ xấu xa của sư phụ, tiểu gia hỏa như vậy, có thú vị.
“Sư phụ của người…… Là ai a?” Hương Tô cẩn thận ngồi bên cạnh chàng, trong biển mây vô tận, thế giới dường như chỉ có chàng cùng nàng ở trên đỉnh núi nhỏ. Chính nàng cũng không phát giác, lúc trò chuyện dùng từ “người” để gọi Quân Thượng, trong cảnh cô tịch lẻ loi, nàng cảm thấy vô cùng gần gũi với người.
Đông Thiên Vân im lặng một hồi, đối với tiên linh đã trôi đi vào thế giới mênh mông, tên, truyền thuyết về hắn…… Cũng không quan trọng nữa, từ chín tầng trời đến hoàng tuyền vô tận, không còn dấu vết của người này nữa. Đối với người mà chàng hoài niệm, nói về tên của người đó, trái tim vẫn vô cùng chua xót.
“Tâm nguyện suốt đời của sư phụ, chính là mong muốn tập hợp đủ Hiên Viên tam kiếm đúc lại Cô Vấn thần khí…… Cuối cùng ta đã hoàn thành.” Đông Thiên Vân nhắm mắt, thở dài thở một hơi, mỏi mệt mà thỏa mãn vô hạn.
Hương Tô nhìn dung nhan tuấn mỹ tuyệt thế này, tựa như cảm thụ được tất cả nội tâm buồn bã và chua xót của chàng, nàng cảm thấy không biết vì sao mình muốn rơi lệ.“Người có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, sau khi người chết ta sẽ giúp người hoàn thành.” Lòng nàng sôi sục, trịnh trọng hứa hẹn.
Đông Thiên Vân sặc một cái, nói không nên lời mở to mắt nhìn nàng,“Không cần, ta tạm thời còn chưa định chết.”
Hương Tô chán nản bịt miệng lại, nàng đang nói cái gì vậy……
Đông Thiên Vân cười, lại nhìn biển mây thông thả trôi đi, sư phụ may mắn hơn chàng, tình cờ gặp được đồ đệ xuất sắc như chàng, mà chàng…… Lại gặp phải tên đần độn. Chàng lại nhìn thấy Hương Tô đang sợ hãi nhìn lén xem chàng có tức giận hay không, khuôn mặt tuyệt mỹ đáng yêu làm cho chàng thất thần trong phút chốc, có lẽ, chàng cũng may mắn.
“Biển mây này……” Chàng xua tan xao động kỳ lạ trong đáy lòng, chuyển ánh mắt lại,“Ta nhìn thấy mấy trăm năm.”
“A?” Hương Tô nghẹn họng nhìn trân trối, đầu óc có chút chuyển biến không kịp.
“Đây là nơi ta sinh ra.” Đông Thiên Vân cũng phát giác hôm nay mình có chút nói nhiều, cuối cùng hoàn thành tâm nguyện sư phụ, lại dẫn nàng trở lại nơi này, nỗi lòng dao động khiến cho chàng có chút kinh ngạc.
Hương Tô nhíu mày nhìn về phía biển mây không hề có cảnh sắc gì khác, không có bạn bè, không có thay đổi, cô cô đơn đơn một mình như vậy suốt mấy trăm năm? Nàng đột nhiên đau lòng, là Mộc Linh, có cảm thụ sâu sắc với chuyện không biết làm thế nào mà bị đặt trên núi cao ! Quân Thượng rất đáng thương, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, trách không được biến thành tính tình như bây giờ. Lúc này nơi đây, nàng đồng cảm với sự cô độc của người ,“Không sợ, sau này ta sẽ ở cùng người!” Nàng lại tràn đầy hào khí mà hứa hẹn, toàn bộ những bất mãn ngày thường đối với người đều hóa thành sự đồng tình sâu sắc.
Đông Thiên Vân xoay mặt qua nhìn nàng, nàng cùng chàng ngồi kề vai nhau, đôi mắt trong suốt xao động mà chân thành nhìn chàng, làn môi mềm mại phần hồng…… Đột nhiên chàng cúi đầu xuống hôn.
“Uhm……” Hương Tô giật cả mình, vô ý tránh ra sau, bị chàng ôm chặt, siết chặt trong ngực. Một loại rung động không hiểu được dâng lên trong người, Hương Tô cảm thấy toàn thân lập tức không có sức lực, môi lưỡi của chàng dây dưa, có một sức mạnh làm cho nàng hồn phi phách tán, có chút khó chịu lại không muốn chàng dừng lại.
Thật lâu, lúc chàng đang không chịu buông tha, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng bởi vì hô hấp dồn dập mà ửng đỏ gò má kiều diễm, không phải ngượng ngùng mà là mê hoặc khả ái đến cực điểm.
“Đây là làm cái gì” Nàng nỗ lực bình phục hô hấp, chàng nhìn nàng bởi vì nụ hôn mà đôi môi hồng nhuận ánh lên sắc bóng của làn nước, nhịn không được cười thấp, lại hôn một cái.
“Biểu đạt cho ý cảm ơn.”
Lừa gạt tiểu Mộc Linh vô tri là chuyện vui vẻ tà ác, chàng cũng từng bị sư phụ vô sỉ lừa gạt rất nhiều lần.
Nhìn nàng hồ đồ lại có dáng vẻ tin tưởng không nghi ngờ gì, chàng càng cảm thấy khả ái đến tận xương. Gặp được nàng…… Là vận mệnh sắp xếp, chàng cũng từng kháng cự, cũng muốn xem nàng như là một người qua đường bình thường trong ngàn vạn năm qua, quyết định dẫn nàng tới nơi này, chàng cũng từng không cam chịu, cho tới giờ khắc này, chàng mới vui lòng phục tùng, dù cho chàng quyết định vượt qua cuộc đời dài vô tận một cách vô nghĩa như vậy, cuối cùng cũng sẽ có lúc gặp được một người mà chàng muốn chung sống cùng người ấy như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.