Chí Dị Huyền Nghi Chi Tương Tư Môn

Chương 9:




Những người còn lại hoặc nghi hoặc quẫn hoặc kinh hoặc sợ, nhất thời đều im lặng không lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, thình lình nghe bên cạnh có tiếng rên rỉ khe khẽ, mấy người cùng nhau quay đầu lại, thì ra là lão nhân trên mặt đất kia đã tỉnh từ bao giờ, vẫn đang ngồi dưới đất nhìn xung quanh, mờ mịt hỏi: “Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?”
Mã Hữu Thái bước một bước tiến lên, túm lấy cổ áo lão nhân nọ, quát hỏi: “Ngươi là ai? Có phải ngươi đem chúng ta tới chỗ này không?”
Người nọ thấy Mã Hữu Thái, bỗng trừng lớn mắt, một đôi lão nhãn vẩn đục như là muốn rơi ra khỏi viền mắt, lấy tay chỉ vào Mã Hữu Thái, nhưng toàn thân đều run rẩy, một chữ cũng không nói nên lời.
Mã Hữu Thái ngẩn ra, lực đạo trên tay không khỏi nới lỏng: “Ngươi chỉ vào ta làm gì?”
Người nọ vẫn không ngừng run, một lát nói: “Ta… Ta đang ở chỗ nào? Sao, sao ngươi lại ở đây?”
Mã Hữu Thái giật mình nói: “Ngươi quen ta?”
Hắn vừa nói ra khỏi miệng, lão nhân đã nhảy dựng lên, như là mũi tên rời khỏi dây cung, lao thẳng ra cửa ***, nhanh nhẹn tới độ không giống một người già.
Mọi người đều sửng sốt, cũng không biết có nên ngăn lão hay không.
Liền thấy lão kéo cửa, chạy thẳng ra ngoài nền tuyết, cũng không biết là nhìn thấy gì, đột nhiên toàn thân như run lên, dưới chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống tuyết, thở dốc một lúc lâu, chậm rãi quay đầu lại nhìn mọi người trong phòng phía sau, lại nhảy mạnh lên, ‘Cạch’ một tiếng đóng lại đại môn, lảo đảo chạy vội vào. Vừa vào phòng, không nói một lời, cuộn người ngồi xuống ngay tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, không ngừng run, nhãn thần vừa dại ra lại vừa tuyệt vọng, viết rõ ràng bốn chữ ‘kinh hãi gần chết’.
Vương Tùy Phong và Mã Hữu Thái nhìn nhau, trầm giọng hỏi: “Các hạ là ai?”
Người nọ như là không nghe thấy, chỉ tiếp tục há mồm thở dốc, khàn giọng nói: “Là Lai Quy khách ***! Là Lai Quy khách ***! Sao ta lại ở chỗ này… Sao ta lại ở chỗ này…”
Vương Tùy Phong nhíu mày nói: “Sao? Ngươi cũng không biết là mình tới đây như thế nào à?”
Ánh mắt lão đầu xoay lại bắn thẳng về phía hắn.
Vương Tùy Phong không tự chủ được, rụt lui một bước.
Một lúc lâu, lão nhân kia mới hít sâu một hơi, ánh mắt dạo một vòng trên người hắn, lại liếc nhìn Mã Hữu Thái, vùi đầu cười thảm: “Trương đại hiệp, Lý đại hiệp, nhiều năm không gặp, lâu nay có khỏe không?”
Liền nghe một tiếng động lớn, chính là Mã Hữu Thái lảo đảo lùi lại mấy bước, trong lúc bị sự hoảng hốt bao phủ, đã dùng sức quá mạnh, đẩy một cái nắp quan tài ở phía sau đập xuống đất, phát ra âm thanh lớn.
Vi Trường Ca bất động thanh sắc chăm chú nhìn hướng Vương Tùy Phong.
Vương Tùy Phong nọ trên mặt cũng là vẻ khiếp sợ, thốt nhiên đứng dậy, nhảy đến bên cạnh đứng sóng vai với Mã Hữu Thái.
Mã Hữu Thái xanh cả mặt, đứng lặng tại chỗ, không hề nhúc nhích, lát sau mới run giọng nói: “Ngươi… ngươi gọi cái gì…”
Người nọ cười khổ nói: “Lý đại hiệp, thực sự là quý nhân hay quên, chẳng lẽ nào đã quên lão bằng hữu này rồi sao? Ai, ngươi và Trương đại hiệp ăn ngon mặc đẹp, hai mươi năm rồi, dáng vẻ một chút cũng không thay đổi, ta liếc nhìn một cái, đã nhận ra các ngươi. Dáng vẻ như Triệu Lão Thực ta, trời sinh mệnh cùng! (nghèo nàn) Nhiều năm như vậy, chưa từng trải qua một ngày yên ổn, cũng khó trách các ngươi không nhận ra ta…”
Lúc lão nói tới “Trương đại hiệp”, đầu vai của Vương Tùy Phong chấn động, còn bắt đầu không ngừng run.
Mã Hữu Thái đột nhiên nhảy lên trước, đưa tay bóp cổ Triệu Lão Thực, âm trầm nói: “Lão già chết tiệt này, nói bậy bạ cái gì đó! Ta biết ngay mà, ắt là ngươi ra tay! Nói! Ngươi đem chúng ta đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Triệu Lão Thực bị hắn bóp cổ hô hấp khó khăn, mặt mũi tím tái, hai tay không ngừng quơ quào trên mặt đất, không ngừng giãy dụa.
Vi Trường Ca nhíu mày, đang muốn tiến lên ngăn lại, bên cạnh đã sớm có người lao tới kéo Mã Hữu Thái. Vương Tùy Phong giật Mã Hữu Thái lại, nhưng chỉ là sắc mặt trắng bệch, run giọng hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, đây… đây… rốt cuộc là nơi nào?”
Triệu Lão Thực phủ phục trên mặt đất, ho nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Lão dùng tay chống thân thể chậm rãi ngồi dậy, thở phì phò, cười thảm: “Hóa ra các ngươi hoàn toàn không biết đây là nơi nào? Các ngươi mà lại không biết đây là đâu sao? Ha, ha, Trương đại hiệp, hai mươi năm trước, chính ở nơi này ngươi nói với ta ‘Triệu lão bản, ta vốn là tới tặng bạc’! Trương đại hiệp, bây giờ hẳn là ngươi đã biết, đây là nơi nào rồi chứ?!” Nói đến cuối, thanh âm thê lương không gì sánh được.
Vương Tùy Phong ngây ra như phỗng, hơn nửa ngày, mới rên rỉ thì thào tự hỏi: “Quy Lai khách ***? Nơi này, nơi này là Trường Nhạc trấn, Quy Lai khách ***?!”
Đằng Lục Lang kinh ngạc cười nói: “Không sai, chính là Quy Lai khách *** Trường Nhạc trấn. Chỉ là *** nhỏ, sao Vương đại tiên sinh lại biết tới, chẳng lẽ trước đây cũng từng ở chỗ này?”
Liền thấy trên trán Vương Tùy Phong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thần tình trên mặt, giống như bị sét đánh, nhưng vừa xoay đầu liền nhìn về phía Mã Hữu Thái —— hai người này từ sau khi được Vi Trường Ca cứu tỉnh vẫn không chịu nhìn thẳng vào đối phương, giờ lại ăn ý nhìn một hồi lâu.
Ánh mắt Mã Hữu Thái chớp động, như là gật đầu một cách kín đáo.
Ngay trong nháy mắt đó, hai người gần như đồng thời đứng bật dậy, lao về phía cửa.
Vi trường Ca và Tô Vọng Ngôn như nhận ra điều gì, liền chỉ im lặng quan sát diễn biến.
Quả nhiên, thấy trước mắt nháng lên, một bóng đen xẹt qua, trong chớp mắt đã đứng trước mặt hai người Mã Hữu Thái và Vương Tùy Phong —— Thân pháp cực nhanh, kẻ khác trố mắt; thân hình ưu mỹ, như hồi phong vũ tuyết.
Mã, Vương hai người cũng không thương lượng, một sải bước sang bên phải, một tránh nhanh sang bên trái, chia ra đi qua hai bên người nọ, lại lao về phía cửa. Người nọ mặt mang tiếu ý, dưới chân khẽ nhích, mặc kệ bọn họ luồn lách thế nào, trước sau vẫn chắn trước mặt họ, Mã Vương hai người không thể tiến về phía trước. Ba người lại quay tới quay lui, khiến người xem hoa cả mắt.
Mã Hữu Thái và Vương Tùy Phong vừa sợ vừa giận, đồng thời nhảy về phía sau chừng vài trượng.
Mã Hữu Thái quát lớn: “Đằng lão bản, làm cái gì vậy?”
Đằng Lục Lang đứng chắn trước cửa, cười lành lạnh: “Vương đại tiên sinh, Mã tổng tiêu đầu, nhị vị đã quên rồi sao? Trong trấn này có một con quỷ giết người, khi bầu trời tối đen, không nên ra khỏi cửa.”
Mã Hữu Thái lạnh lùng nói: “Chân ở trên người ta, ta muốn ra ngoài, có liên quan gì tới ngươi đâu nhỉ?!”
Đằng Lục Lang nói âm u: “Đã muốn ở trọ, thì phải theo quy củ của ta.”
Mã Hữu Thái cả giận nói: “Được, ta không ở cũng chẳng sao!”
Lần này Đằng Lục Lang không cản trở, tránh sang bên một bước: “Quy củ đã nói rõ, khách nhân muốn đi, ta đây cũng sẽ không giữ. Bất quá nhị vị nhớ kỹ, ra khỏi cửa này, có lẽ không thể quay đầu lại được nữa.” Vừa nói, vừa thản nhiên quay trở lại ngồi xuống. Mã, Vương hai người đều sửng sốt, dưới chân liền chậm một bước.
Liền nghe ở một bên có người cụt hứng thở dài, nói: “Lý đại hiệp, cánh cửa này xác thực là không ra được.” —— người nói, là Triệu Lão Thực.
Mã Hữu Thái quát lên: “Vì sao không ra được?! Mã mỗ hôm nay càng muốn ra khỏi cánh cửa này, để xem, ai dám ngăn cản ta!”
Triệu Lão Thực uể oải cười, đưa tay lên lau mặt, thấp giọng nói: “Ngươi không sợ người sống, lẽ nào đến người chết cũng không sợ sao…”
Mã Hữu Thái chấn động, không khỏi hỏi ngược lại: “Có ý gì?”
Triệu Lão Thực liếc vội Đằng Lục Lang một cái, hít một hơi thật sâu: “Hắn, hắn không lừa ngươi… trong trấn, thật sự có một thi thể không đầu đi quanh giết người… Nếu ngươi gặp phải hắn, thì không xong rồi…”
Mã Hữu Thái cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà người sống với chả người chết, người không có đầu, chính là đã chết. Người đã chết còn có thể làm gì?! Các ngươi coi Mã Hữu Thái ta là hài tử ba tuổi dễ bị lừa vậy sao?”
Triệu Lão Thực lặng lẽ trong chốc lát, thở dài một tiếng, nói: “Lý đại hiệp, ngươi thật sự không biết vì sao ngươi bị mang tới đây sao?”
Lão vừa nói ra lời đó, Mã Hữu Thái liền sửng sốt, chốc lát sau mới nói: “Ta không biết gì hết, cũng không muốn biết! Nói chung bây giờ ta sẽ ra ngoài. Vương đại ca, ngươi có đi hay không?”
Hắn đã thừa nhận Vương Tùy Phong là người quen, đến cả cách xưng hô cũng thay đổi.
“Thế nhưng ta lại biết rõ đấy,” Triệu Lão Thực cười chua chát, thanh âm của lão vốn già nua, lúc này tận lực đè thấp giọng, nghe lại càng âm trầm đáng sợ: “Tuy rằng ta không biết mình tới đây thế nào, nhưng lại biết vì sao mình ở chỗ này… Ta vừa thấy các ngươi, thì đã hiểu tất cả…”
Mã Hữu Thái, Vương Tùy Phong chỉ lặng lẽ không đáp.
Đằng Lục Lang ngồi nghiêm chỉnh, thờ ơ nhìn ba người bọn họ, trong mắt lộ ra chút vẻ trào phúng nhàn nhạt.
Triệu Lão Thực lộ vẻ sầu thảm: “Trương đại hiệp, Lý đại hiệp, các ngươi muốn đi, là muốn đi đâu? Nếu các ngươi đã tới Trường Nhạc trấn, còn tưởng rằng mình sẽ có đường sống trở về hay sao…”
Hơn nửa ngày, Vương Tùy Phong mới thở dài rất khẽ, rốt cuộc chậm rãi quay lại.
Mã Hữu Thái đứng ở cửa, như là nhất thời  không biết nên tiến lui thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn Vương Tùy Phong và Triệu Lão Thực.
Vương Tùy Phong đi tới trước mặt Triệu Lão Thực, ngồi xuống đất, trong khoảnh khắc như là đã già đi vài tuổi, chua chát nói: “Triệu lão bản, đã lâu không gặp.” —— cũng là thừa nhận lời Triệu Lão Thực vừa nói.
Vi Tô hai người trao đổi một ánh mắt, vô thanh vô tức, chỉ nghe mấy người kia nói chuyện.
Vương Tùy Phong than thở: “Hiện giờ ta cuối cùng cũng rõ rồi… Thì ra là thế… Thật không ngờ, sự việc đã qua hai mươi năm, vậy mà lại có một ngày chúng ta gặp lại…” Xoa xoa mặt một chút, ngẩng đầu nói: “Vi bảo chủ, ta muốn thỉnh giáo ngươi một việc ——  ngươi và Tô đại công tử, thực sự là ngẫu nhiên đi ngang qua đây?”
Tô Vọng Ngôn chớp mắt, không đợi Vi Trường Ca trả lời, nghiêm mặt nói: “Thực không dám dấu diếm, chúng ta cũng không phải là đi ngang qua, mà là đặc biệt tới Cẩm Thành. Chân tướng trong đó, ta nghĩ Vương đại tiên sinh, Mã tổng tiêu đầu còn có Triệu lão bản nữa, nhất định đều rất hứng thú muốn biết. Có điều, trước tiên ta muốn nghe xem, vì sao các ngươi lại ở đây.
Ba người đó không hẹn mà cùng trầm mặc một lúc lâu, ai cũng không chịu lên tiếng trước.
Một hồi sau, vẫn là Triệu Lão Thực gãi đầu, cười khổ nói: “Chuyện này, phải bắt đầu kể từ hai mươi năm trước.”
Mã Hữu Thái quay mạnh đầu lại nhìn Triệu Lão Thực.
Còn Vương Tùy Phong thì lại phất tay áo, than thở: “Việc đã tới nước này, Mã lão đệ, ngươi để hắn nói đi!”
Triệu Lão Thực ngưng thần suy nghĩ hơn nửa buổi, mới chậm rãi kể: “Hai mươi năm trước, ta là lão bản của Quy Lai khách *** này. Khi đó, trong đại đường bày không phải là quan tài. Khi đó, phía trước đặt bàn ghế, ở giữa dùng một bức tường ngăn cách, đằng sau là đại thông phô (giường ghép) nơi  đám tiểu nhị ở, trên lầu còn có tròn mười gian phòng khách. Khách *** này là gia gia lưu lại cho cha ta, cha ta để lại cho ta, tới thời của ta, đã kinh doanh tròn bốn mươi năm rồi.”
Hồi tưởng lại tình hình khi đó, thở dài, thần sắc buồn bã, ngừng một lúc, thấp giọng nói: “Bắt đầu của sự tình này, là một đôi phu thê tới khách ***.”
***
:”> Đến đây, 2 bạn trẻ Vi Tô ít đất diễn dần rồi…
m/ Định làm c56 Dạ thuật cơ, nhưng ngó vào cái này thấy đã làm gần xong còn mỗi vài dòng (thế mah ko hiểu sao vứt đó rồi quên bẵng @_@) nên là gõ nốt post lên :”>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.