Chí Dị Huyền Nghi Chi Tương Tư Môn

Chương 13:




Vương Tùy Phong nói: “Khi đó ta chỉ cho là tiểu thư nhà ai khổ sở vì tình, ở đấy mượn rượu tiêu sầu, cũng không lưu ý.

Đúng lúc đó, bên ngoài có mấy người cưỡi ngựa đi qua, đoàn nhân mã vốn đã lướt qua rồi, người trên ngựa nghe được tiếng ca lại kinh hô một tiếng, quay đầu ngựa vòng trở về.
Lập tức có mấy kỵ sĩ mặc trang phục võ tướng, xem ra là phẩm cấp cũng không thấp, nhìn thấy thiếu nữ kia đều có vẻ nửa mừng nửa lo. Ta và Mã lão đệ thấy họ quay lại, hẳn là có chuyện, liền nằm úp sấp ở trên bàn giả bộ ngủ. Cũng may thiếu nữ kia đã chuếnh choáng, mấy người mới vào đều không để ý tới chúng ta.
Liền nghe mấy người đó đồng thời gọi: ‘Tiểu thư!’, một người trong đó xem ra có vẻ là đầu lĩnh, vừa mở miệng, những người khác đều an tĩnh. Người nọ cười nói:‘Tiểu thư, thật sự là tiểu thư rồi! Mạt tướng vừa rồi ở bên ngoài nghe được giọng của tiểu thư, còn tưởng là nghe lầm chứ! Thế mà tiểu thư thực sự ở đây!’
Thiếu nữ đó cách một hồi lâu mới lèm nhèm hỏi: ‘Sao các ngươi tới đây?’, đầu lĩnh trả lời: ‘Mạt tướng phụng lệnh của Đại tướng quân ra ngoài tìm tiểu thư. Tiểu thư, từ khi tiểu thư rời nhà, tướng quân phái ra rất nhiều người tìm tiểu thư khắp nơi! Tướng quân ở nhà cũng ngày đêm nhớ thương tiểu thư đó!’
Ta nằm sấp trên bàn giả bộ ngủ, nghe bọn họ nói thì dần dần hiểu ra. Thiếu nữ đó hóa ra là con gái của Liêu Đông đại tướng quân Lăng Hiển, rời nhà đã tròn hai năm, mấy người này chính là đặc biệt ra ngoài tìm nàng. Thiếu nữ đó hơn nửa buổi không nói gì, vừa mở miệng lại như là không hề say. Liền nghe nàng lạnh lùng nói: ‘Nhớ thương ta? Các ngươi nói những lời dễ nghe này để lừa ta à. Hừ, trong lòng ta biết rõ, ông ta nhớ nhung ta, còn không phải là vì thứ kia sao? Không phải vì một viên…’ Nàng mới nói phân nửa, mấy người nọ đột nhiên cùng kêu lên ngắt lời nàng, như là cực kỳ khẩn trương.”
Vương Tùy Phong nhìn về phía Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn, nói: “Lúc đó ta khẽ động não, nghĩ thầm, Liêu Đông Lăng đại tướng quân thanh uy hiển hách, quyền cao chức trọng, không biết là thứ gì khó lường khiến ông ta phải khẩn trương như vậy?
Sau đó chợt nghe chủ quán rượu kêu lên một tiếng đau đớn, có lẽ là bị mấy người đó điểm ngã. Rồi nghe một trận tiếng bước chân, bọn họ đi tới hình như là đang khom lưng kiểm tra chúng ta có thực sự ngủ không. Trong lòng ta không khỏi buồn cười, mấy người đó xuất thân võ tướng, tuy rằng làm việc coi như tỉ mỉ, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm giang hồ.
Có người ở bên cạnh ta nói: ‘Đang ngủ.’, người dẫn đầu ừ một tiếng, lúc này mới nói: ‘Nếu nói tướng quân một chút cũng không mong ngóng tung tích của thứ kia thì là giả. Lúc chúng ta đi, tướng quân có lệnh, tìm được tiểu thư dù cho nhất định không chịu trở về cùng không sao. Nhưng thứ kia, vô luận thế nào cũng phải mang về phủ tướng quân!’. Lăng tiểu thư im lặng nửa buổi. Mấy người đó có chút thiếu kiên nhẫn, lại nói: ‘Phản Hồn Hương là thế gian chí bảo, tiểu thư nghìn vạn lần đừng hành động theo cảm tình.’
An tĩnh trong chốc lát, người nọ đột nhiên nói: ‘Tiểu thư cười gì vậy?’. Lăng tiểu thư đó không ngừng cười nhạt, cuối cùng nói: ‘Nói thì dễ lắm —— ta chỉ hỏi ngươi, bằng võ công của mấy người các ngươi, có thể thắng được Lạc Tây Thành không?’. Mấy người đó đều lặng lẽ. Người dẫn đầu nói: ‘Vậy mong tiểu thư chỉ giáo.’
Lăng tiểu thư thản nhiên nói: ‘Chỉ bằng mấy người các ngươi mà muốn lấy đồ từ trong tay hắn, đó là trăm triệu lần không thể. Huống hồ có phu nhân hắn ở một bên, nếu động thủ lại càng không thể chiếm thượng phong. Không bằng tìm cách đưa hắn về Liêu Đông, tướng quân phủ của chúng ta còn nhiều cao thủ, chỉ cần vào phủ, tự nhiên là sẽ có người có thể chế trụ bắt hắn giao ra thứ kia.’
Võ tướng dẫn đầu chần chờ hỏi: ‘Như thế… như thế có được không?’
Lăng Tiểu thư nói: ‘Lạc Tây thành là một hán tử quanh minh vừa có trách nhiệm lại có khí phách, năm ấy hắn xông vào phủ tướng quân cũng là bất đắc dĩ. Hắn kính trọng cha là trụ cột nước nhà, nếu bị các ngươi tìm được nhất định sẽ không cự tuyệt. Chỉ là làm gì cũng đừng giở trò gian trá, chút tâm tư ấy của các ngươi không gạt được hắn đâu. Việc lần này ta không thể lộ diện, nhưng trên đường trở về ta sẽ theo phía sau các ngươi, nếu như hắn hỏi, các ngươi chỉ cần nói là ta đã bị người cha ta phái tới đưa về rồi.’
Có người bán tín bán nghi nói: ‘Vậy nếu trở về tướng quân phủ rồi thì thế nào nữa?’
Lăng Tiểu Thư cười một tiếng: ‘Liêu Đông chúng ta nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ không giữ chân được Lạc Tây Thành? Đêm nay ta sẽ viết một phong thư, ngày mai một người trong các ngươi về trước đưa thư cho anh của ta, tự nhiên huynh ấy sẽ biết phải chuẩn bị sớm.’
Mấy người kia nhận lệnh, vây quanh thiếu nữ kia lên ngựa rời đi. Đợi tới khi nghe được tiếng vó ngựa đã đi xa, ta và Mã lão đệ mới ngẩng đầu lên.”
Đằng Lục Lang đột nhiên cười lạnh: “Chẳng trách nhị vị lại động tâm, Phản Hồn Hương đó, thật sự là chí bảo.”
Mã Hữu Thái lặng lẽ trong chốc lát: “Kỳ thực ta và Vương đại ca cũng không phải kẻ yêu tiền như mạng. Nếu là một thứ bình thường, có đáng giá đến mấy chúng ta cũng chẳng để vào mắt. Chỉ là hai người chúng ta mới đi một vòng Diêm vương điện trở về, đối với sinh tử cũng không tránh khỏi có chút rung động.”
Vương Tùy Phong than thở: “Đều là ý trời! Ta nghe mấy người đó nói về Phản Hồn Hương, chỉ đoán là thứ gì đó đáng giá, lại không biết rốt cuộc nó là gì. Chờ họ đi rồi liền hỏi Mã lão đệ Phản Hồn Hương là gì, sao có thể khiến một nhân vật tầm cỡ Lăng đại tướng quân khẩn trương như vậy? Mã lão đệ nói: ‘Thứ đó, kể rằng sinh ra từ hải ngoại tiên sơn. Khắp thiên hạ, chỉ có Liêu Đông Lăng đại tướng quân từng được dị nhân tặng, có được một viên. Có người nói thứ đó bằng cỡ trứng chim Tước, thoạt nhìn giống như một viên dược hoàn màu đen tầm thường, nhưng lại có thể khước tử phản sinh, dù cho người đã chết chỉ cần lấy một chút xíu Phản Hồn Hương đốt lên, thì tức khắc có thể sống lại.’
Sau khi ta nghe xong, cả nửa buổi không nói gì, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, trong đầu cũng chỉ có mấy chữ khước tử phản sinh. Một hồi lâu sau, mới nghe được Mã lão đệ hỏi ta: ‘Vương đại ca, huynh nói trên đời này thứ gì là quan trọng nhất? Nếu là ta, danh tiếng hay tiền tài đều là giả. Thế sự vô thường, người mà đã chết thì bao nhiêu tiền cũng có ích lợi gì? Mấy cái danh tiếng rách nát này lại càng chẳng có ý nghĩa!’
Lòng ta hiểu ý, nói: ‘Ý của Mã lão đệ là, mạng là quan trọng nhất.’
Mã lão đệ nói: ‘Không sai! Vương đại ca, ta là kẻ thô tục, không biết văn vẻ ——  chúng ta đều là người lưỡi đao liếm huyết, qua được ngày hôm nay không biết có thể qua được ngày mai không. Ai, ta thường ngày hay nói mình chẳng sợ chết, kỳ thực là nếu thật sự tới trước mặt, nào có không sợ? Lần này đi quan ngoại, ta mới chính thức biết, người ta khi tới lúc sắp chết, dù cho được sống thêm một giây một phút thôi cũng tốt! Huynh đệ cũng không có lời nào khác nữa, chỉ xem ý tứ của đại ca thôi!’”
Vương Tùy Phong hơi im lặng, nhìn về phía mọi người nói:  “Hai người chúng ta tuy kiêng kỵ Lạc Tây Thành võ công lợi hại, nhưng thực sự luyến tiếc bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp này, rốt cuộc quyết định hạ thủ… Chuyện sau đó, vừa rồi Triệu lão bản đã kể rồi —— chúng ta tới khách *** trước người của phủ tướng quân, quả nhiên tìm được Lạc Tây Thành, còn phát hiện hắn và Hoa Lộng Ảnh kết thành phu phụ. Hai chúng ta thương lượng, nếu bàn về võ công ta và Mã lão đệ cộng lại cũng không phải đối thủ của Lạc Tây Thành, huống hồ còn có Hoa Lộng Ảnh, vậy nên để Triệu lão bản hạ độc trong rượu trước, chỉ cần hắn trúng độc, chúng ta có thể áp chế. Một bao độc dược phân ba hạ trong rượu, cũng là do sợ bị Lạc Tây Thành phát hiện. Vậy mà vẫn bị hắn phát hiện! Nhưng nếu việc đã đến nước đó, chúng ta cũng không nguyện trắng tay trở về, liền thừa dịp hắn và người phủ tướng quân tranh đấu thì ra tay bất ngờ.”
Mã Hữu Thái thở dài một tiếng, chán nản nói: “Kỳ thực vừa mới giao thủ, ta liền biết sự tình vô vọng rồi, hai người chúng ta căn bản không phải đối thủ của Lạc Tây Thành! Chỉ là không ngờ hắn lại vung đao tự sát! Khi đó, hơn nửa ngày ta vẫn không tin được vào mắt mình! Mãi đến khi nghe được tiếng thét chói tai của Lăng tiểu thư mới thanh tỉnh lại —— aii, khi đó, ta còn không rõ vì sao nàng lại thương tâm như thế… nàng cũng thật là si tình…”
Chỉ chốc lát, Vương Tùy Phong cười khổ nói tiếp: “Khi đó, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, ai ai cũng đờ ra, không biết nên làm gì bây giờ. Lăng tiểu thư nhào tới như phát điên, trong miệng không ngừng nói: ‘Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!’. Hoa Lộng Ảnh thì như im như tượng, lặng người nhìn thi thể Lạc Tây Thành, kinh ngạc mà đứng, chừng như còn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, người phủ tướng quân mới tiến lên kéo Lăng tiểu thư, nàng sống chết không chịu đứng lên. Mấy người đó cũng chưa hết kinh hồn, nhỏ giọng thương lượng nửa ngày, trong đó một người tiến lên nói: ‘Tiểu thư, chúng ta đi đây, tiểu thư… tiểu thư không theo chúng ta về sao? Đại tướng quân thực sự rất nhớ tiểu thư!’
Lăng tiểu thư kia cũng không nói gì, chỉ quay đầu lại chậm rãi nhìn lướt qua đám bọn họ, lại lạnh lùng nhìn hai người chúng ta. Trên người, trên tay, trên mặt nàng dính đầy máu, ngồi trong vũng máu, ánh mắt đó… tuy rằng ta đã che mặt rồi, nhưng như là đến da thịt xương cốt cũng bị nàng nhìn thấu, không nhịn được rùng mình một cái.
Người của phủ tướng quân trù trừ một chút, nói: ‘Tiểu thư, chúng ta đi trước vậy.’ Vị Lăng tiểu thư kia cũng không nói gì, không nhúc nhích, không biết là rốt cuộc có nghe thấy không. Người nọ nhìn nàng một chút, lại nhìn đồng bạn một chút, đoàn người liền vô thanh vô tức rời đi.
Hai chúng ta cũng thấy không có ý nghĩa, nhân cơ hội lặng lẽ trốn mất… Chúng ta làm loại chuyện bê bối không quang minh này, rất sợ bị ai đó biết, nên cả hai cũng tận lực tránh lui tới… Chuyện này nói đến thực sự là rất xấu hổ, hai mươi năm qua vẫn canh cánh trong lòng, mỗi lần nhớ tới đều xấu hổ không chịu nổi, biết vậy chẳng làm!”
Nói đến đây, trên mặt lúc xanh lúc trắng, đã xấu hổ cực kỳ.
Mã Hữu Thái cũng cúi đầu uống rượu, không dám giương mắt lên. Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hiếm có khi cả hai đều không biết nên mở miệng thế nào.
Rồi Vương Tùy Phong thấp giọng nói: “Dù đã qua nhiều năm, không ngờ tới lão huynh đệ chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này… Ta chỉ là nghĩ không ra, rốt cuộc ai đem chúng ta tới đây, đem chúng ta tới nơi này để làm gì…”
Triệu Lão Thực cười khan vài tiếng, nói: “Mặc kệ là ai, chắc chắn là tới tìm chúng ta báo thù.”
Vương Tùy Phong trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Tất nhiên là ba chúng ta có chỗ sai, nhưng truy nguyên ra thì Lạc đại hiệp không phải là chết tại chúng ta, hai chữ báo thù này là nói lên từ đâu? Vi bảo chủ, các vị vì sao lại tới đây?”
Vi Trường Ca kín đáo nhìn Đằng Lục Lang, đã thấy hắn ôm ngực mà ngồi, hai mắt hơi nhắm, hình như đã ngủ. Liền cười cười, nói: “Ta cùng Vọng Ngôn tới nơi này cũng là bởi vì vị Lăng tiểu thư nọ.”
Rồi lập tức kể lại ngắn gọn những chuyện đã trải qua, việc Tô tam công tử, Thu Thủy kiếm thì tránh không đề cập tới.
Mã Hữu Thái và Vương Tùy Phong nhìn nhau nói: “Nói như vậy, tám chín phần mười thực sự là Lăng Tiêu đem chúng ta tới… Nhưng Lạc Tây Thành rõ ràng là tự sát mà chết, chính hắn cũng không phải đã nói rằng đó là ý của bản thân hắn sao. Lăng Tiêu tìm ai báo thù chứ?”
Vi Trường Ca nói: “Lạc đại hiệp tuy là tự sát, nhưng chắc chắn có nguyên nhân gì đó hắn mới làm vậy —— bằng không với sự gan dạ tri thức của hắn, sao có thể là hạng người tìm tới cái chết? Trước khi chết, rốt cuộc là Lạc đại hiệp nghĩ tới gì, khiến hắn tâm tro ý lãnh, không thể không chết? Kẻ thù mà Lăng tiểu thư muốn tìm, có khi nào là người mà khiến Lạc đại hiệp không tự sát không được không? Lăng Tiêu, Hoa Lộng Ảnh, Lạc Tây Thành, ba người đó rốt cuộc có quan hệ gì?”
Vương Tùy Phong xen miệng vào: “Còn bức họa kia và Nguyệt Tương Tư, lại là chuyện gì nữa? Lẽ nào người bức chết Lạc đại hiệp là Nguyệt Tương Tư?”
Tô Vọng Ngôn cười nhạt một tiếng, nói: “Ý nghĩa của bức họa đó, ban đầu ta cũng không rõ. Chỉ là khi thấy đầu người nọ ở chỗ Lăng Tiêu, ta liền một mực nghĩ, thân thể phía dưới là người nào, phải chăng cũng không bị thối rữa giống như phần đầu? Lúc nãy khi ta ở bên ngoài nhìn thấy nam nhân không đầu kia, bỗng nhiên liền hiểu được, thi thể không đầu đó chính là phần thân bên dưới cái đầu kia! Hình Thiên đồ —— thi thể không đầu mà có thể động, chẳng lẽ không phải giống như Hình Thiên sao?
Còn nghĩ tới Nguyệt Tương Tư, ta đoán rằng, có lẽ năm xưa Lăng Tiêu và Hoa Lộng Ảnh dùng biện pháp gì đó, muốn cứu sống Lạc Tây Thành —— trong bảy ngày đó, nàng bao khách *** này, chắc là để tiến hành chuyện kia, chỉ là không biết vì sao kết quả sự tình lại hoàn toàn không giống như nàng dự đoán. Điều đó cũng giống như Hằng Nga trộm linh dược, nhưng chỉ có thể hàng đêm cô độc đối diện bích hải thanh thiên, lưu lại hối hận vô cùng vô tận… Lăng tiểu thư hiện nay hối hận rồi, vì vậy muốn tìm Nguyệt Tương Tư đi ra, giải quyết chuyện này.”
Vương Tùy Phong vuốt vuốt râu dài, hỏi: “Nhưng Lạc Tây Thành là chặt đầu mà chết, có biện pháp gì có thể cứu sống hắn?”
Vi Trường Ca mỉm cười nói: “Lăng Tiêu nhắc đi nhắc lại rằng vị cao nhân kia từng có ơn với nàng, có khi nào trước đây từng bởi vì vị cao nhân kia, mà cầu được sự giúp đỡ của Nguyệt Tương Tư? Nguyệt Tương Tư là chủ nhân Huyễn cảnh, có người nói là có khả năng câu thông u minh, nếu như Lăng Tiêu và Hoa Lộng Ảnh có thể được nàng tương trợ, Lạc đại hiệp có khi thật sự có thể chết đi sống lại cũng chưa biết chừng —— Vương đại tiên sinh chớ quên, đầu của Hoa Lộng Ảnh, chẳng phải đã từng ‘đứt’ sao?”
Tô Vọng Ngôn gật đầu nói: “Quá nửa là như thế rồi!” Trầm ngâm giây lát, tiến đến bên tai Vi Trường Ca, đè thấp giọng nói: “Đồn rằng tính tình Nguyệt Tương Tư cực lãnh, bình thường có người muốn nhờ cậy ắt không thèm để ý. Lăng Tiêu cũng nói, muốn cầu Nguyệt Tương Tư, tất phải cầu Tam thúc trước. Nói vậy năm xưa Tam thúc chẳng biết thân cận với Nguyệt Tương Tư thế nào, cũng bởi vậy từng giúp Lăng Tiêu, cho nên khi thúc nhận Hình Thiên đồ lập tức đoán được ngọn nguồn, rồi mới để ta đi trộm Thu Thủy.” Vi Trường Ca mới gật đầu một cái, lại đột nhiên bật cười, cũng đè thấp giọng nói: “Nhưng Tam thúc của ngươi nhất định không ngờ tới lại có người vô dụng như thế —— chỉ bất quá bảo ngươi đi trộm một thanh kiếm mà thôi, thế mà cũng thất thủ, huyên gà chó không yên! Lúc này hắn ở Lạc Dương không biết đang phải lo lắng thế nào vì ngươi đây!”
Tô Vọng Ngôn đỏ mặt, chợt nghe Mã Hữu Thái ở bên cạnh  nói câu “Chẳng lẽ là Phản Hồn Hương?”, Tô Vọng Ngôn đang không biết phản bác Vi Trường Ca thế nào, nghe vậy lớn tiếng cười lạnh nói: “Coi như là có Phản Hồn Hương, Mã tổng tiêu đầu có thể thế nào? Nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa từ bỏ ý định?”
Vẻ mặt Mã Hữu Thái tái xanh tái xám, lại không thể phát tác, dáng vẻ chật vật cực kỳ.
Tô Vọng Ngôn còn định nói nữa, Vi Trường Ca đã cười nói: “Mặc kệ thế nào, sự tình đến đây cuối cùng cũng là có chút manh mối rồi. Có lẽ năm xưa Hoa Lộng Ảnh và Lạc Tây Thành quen biết trong trận Tiêu sơn trang, lại cùng nhau trốn khỏi biển lửa, sau lại không biết vì sao kết thành phu thê. Rồi sau nữa, Lạc Tây Thành liền quen biết Lăng Tiêu con gái của Lăng đại tướng quân. Lăng Tiêu thân là tiểu thư phủ tướng quân, không có nhiều cơ hội lui tới với người trên giang hồ. Nàng từng nói tới, Lạc Tây Thành xông vào Liêu Đông tướng quân phủ, mà Lăng đại tướng quân phái người tìm Lạc Tây Thành lại có liên quan với Phản Hồn Hương. Bởi vậy chúng ta có thể suy đoán rằng, Lạc Tây Thành xông vào tướng quân phủ chính là vì Phản Hồn Hương, còn Lăng Tiêu quen Lạc Tây Thành vào lúc đó.
Lăng Tiêu yêu Lạc Tây Thành thắm thiết —— theo như lời của Triệu lão bản, tâm ý của nàng đến người mù cũng có thể nhìn ra, mà khi đó, ở bên Lạc Tây Thành còn có Lạc phu nhân. Lăng Tiêu biết rõ Lạc Tây Thành đã có vợ, nhưng vẫn đau khổ dây dưa…”
Y nói tới đây, không tự chủ được dừng lại —— mọi người trong ***, ngoại trừ Đằng Lục Lang vẻ mặt bình thường không thấy được đang suy nghĩ gì, mấy người còn lại trên mặt đều có vẻ không cho là đúng.
Mã Hữu Thái chần chờ nói: “Vi bảo chủ nói cũng có lý, bất quá chuyện giữa nam nữ thực sự rất khó nói. Lạc đại hiệp và Hoa Lộng Ảnh trước đây có thù giết cha ở Thủy Nguyệt cung, sau lại có mối hận bị bức bách ở Tiêu sơn trang, hai người đó dù đúng là kết làm phu phụ, nhưng bên trong sợ rằng còn có nội tình khác. Huống chi Phi Thiên dạ xoa giết người không chớp mắt, ta thấy, năm xưa nàng gả cho Lạc đại hiệp chưa chắc đã mang hảo tâm…”
Vương Tùy Phong bồi thêm: “Mã lão đệ nói đúng. Lăng tiểu thư xuất thân từ nhà tướng, ngây thơ hồn nhiên, tính tình cũng là thẳng thắn thật thà, nếu nói Lạc đại hiệp sẽ phải lòng nàng cũng chẳng có gì lạ. Cũng khó nói rằng Lăng tiểu thư là đơn phương dây dưa Lạc đại hiệp…”
Vi Trường Ca cười lạnh: “Nếu thực sự ngây thơ hồn nhiên, sao lại đi lập mưu bắt giữ người trong lòng?”
Vương Tùy Phong cãi lại: “Lời ấy của Vi bảo chủ sai rồi! Mới vừa rồi không phải Triệu lão bản đã nói rồi sao? Chính miệng Lạc đại hiệp nói, nếu không có Lăng tiểu thư, hắn không thể ở bên Hoa Lộng Ảnh. Nếu là nữ tử tầm thường sao lại đi giúp đỡ tình địch cùng người mình yêu…”
Chỉ nói tới phân nửa, thấy nét mặt Vi Trường Ca mơ hồ có vẻ giận, không tự chủ được nín lời.
Vi Trường Ca thản nhiên nói: “Trước khi Lăng Tiêu mất tích một ngày, cùng Lạc Tây Thành ra ngoài, khi trở về, là Lạc Tây Thành về một mình. Khi Lạc Tây Thành tìm kiếm Lăng Tiêu khắp nơi, nàng đang ở cách đó hơn ba mươi dặm. Vì sao nàng lại một mình tới quán rượu nhỏ đó uống rượu? Với thân phận tri thức của nàng, xảy ra chuyện gì, có thể khiến nàng phải khóc lớn lên?
Kỳ thực chỉ cần ngẫm lại hôm đó Lăng Tiêu về muộn, Lạc Tây Thành đối thoại với hỏa kế, thì dễ dàng có thể phát hiện ra rằng, vốn Lạc Tây Thành chuẩn bị sáng sớm hôm sau cùng phu nhân lên đường, đơn giản là Lăng Tiêu biến mất mới phải lưu lại Trường Nhạc trấn. Nói cách khác, bọn họ cũng không chuẩn bị cùng đi với Lăng Tiêu. Ta đoán, quá nửa là Lăng Tiêu bởi vì bị Lạc Tây Thành cự tuyệt, mới căm giận ra đi…”
Tô Vọng Ngôn không đợi y nói xong, hừ lạnh một tiếng phản bác: “Nói bậy! Ngươi không phải Lạc Tây Thành, cũng không phải Lăng tiểu thư, sao ngươi biết rốt cuộc chuyện khi đó như thế nào? Cho dù là Lăng tiểu thư mọi cách dây dưa, lại đâu biết cũng không phải là nàng quen Lạc Tây Thành trước, còn Hoa Lộng Ảnh là sau đó chen ngang đoạt ái? Theo ta, cũng chưa chắc không phải là Lạc đại hiệp và Lăng tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, Hoa Lộng Ảnh tìm mọi cách dây dưa!”
Lúc này Vi Trường Ca lại không giận, còn cười cầu tài: “Được, được, coi như là ta sai đi! Dù sao, mặc kệ là Lăng Tiêu có phải là đã sớm quen biết với Lạc đại hiệp hay không, Hoa Lộng Ảnh có phải là chen ngang hay không, Lăng Tiêu trốn đi, chắc chắn có liên quan tới lời chiều đó Lạc Tây Thành nói với nàng.”
Đột nhiên, chỉ nghe ngoài cửa sổ có một tiếng cười khẽ.
Tất cả mọi người cả kinh, bất giác quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
***
Chết với anh Vi mất = )))))))))))))) ai đời em nó mới nguýt 1 tí đã co rúm vào rồi :”>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.