Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 31: Chương 31






Chiêu Nguyên Đế hỏi tới chuyện này, Bùi Chất đương nhiên không giấu diếm cho Bùi Chu thị, đây cũng coi như là chuyện xấu trong nhà, nhưng với hắn mà nói không có việc xấu trong nhà nào không thể công khai, nếu hắn là thanh niên tốt nhiệt huyết một lòng vì gia tộc mà phấn đấu đến đầu rơi máu chảy như Bùi Đô, có lẽ sẽ do dự một chút, nhưng hắn vừa hay lại tương phản với kiểu người này.
Bùi Chất vẫn quỳ trên mặt đất, khi nói chuyện còn cố ý khấu đầu với Chiêu Nguyên Đế: “Mối thù hại mẫu, không đội trời chung.”
Chiêu Nguyên Đế nhướng mày, không ngắt lời hắn.
Bùi Chất không thêm mắm thêm muối, trực tiếp trần thuật lại những lời Bùi Chu thị nói, vẻ mặt hắn vô cảm, chỉ có cằm và cổ nổi đầy gân xanh thể hiện sự phẫn nộ của chính mình, Trương công công đứng ở ngự án trộm nhìn thấy hắn nghẹn tới nỗi phát hoảng.
Nói xong chuyện, Bùi Chất lại cúi người xuống bái, Ninh Hồi cũng lễ bái theo, trán nhẹ nhàng chống xuống mu bàn tay, cố gắng nhìn sang bên cạnh xem khi nào Bùi Chất ngẩng lên.
“Bang!”
Chiêu Nguyên Đế đột nhiên đứng lên, tùy tay ném một quyển tấu chương trên ngự án, ngại còn chưa đủ hung hãn nên còn đập tay một phát xuống, tức giận nói: “Quả thực là không biết điều!”
Mẫu thân Bùi Chất Tiêu Như Song và Ngụy Vân Noãn được xưng là hai đóa hoa khuynh thành của Đại Diễn, hai người đều có tính tình tốt, không những không vì danh xưng này mà bài xích nhau, ngược lại còn có tình cảm không tồi, ngay cả Chiêu Nguyên Đế cũng phải xem trọng hai người mấy phần.
Nói tới Tiêu Như Song, Chiêu Nguyên Đế không thể không nhớ tới Ngụy Vân Noãn, trong lòng ông ta bực bội: “Nhà Chu ngự sử đúng là nuôi ra một thứ đồ bất nhân bất nghĩa!”
Hồi trẻ Chiêu Nguyên Đế là một quân chủ có cổ tay sắt máu, hiện giờ thiên hạ an định, ông ta dần dần trở thành minh quân phát triển theo hướng nhân hòa thịnh thế, đã nhiều năm không lạnh lùng gay gắt như vậy, Trương công công cúi đầu xuống, hiểu rõ thái độ của Hoàng đế đối với chuyện này, trong lòng âm thầm tính toán.
“Các ngươi đứng lên trước đi.” Chiêu Nguyên Đế tức giận trừng mắt nhìn cung nữ thái giám hai bên: “Không nhìn thấy à? Còn không mau đỡ phu thê Thế tử đứng lên.”
Bên trên đã nói như vậy, Bùi Chất cũng đứng dậy dưới sự nâng đỡ của tiểu thái giám, Ninh Hồi thấy hắn đứng dậy đương nhiên cũng đứng lên theo.
Hai người đứng ở giữa đại điện, Chiêu Nguyên Đế đi lại vài bước quanh bàn, tay chống vào mép bàn trầm giọng nói: “Ngươi không muốn mặc tang phục giữ đạo hiếu cũng là chuyện thường tình, trẫm phê chuẩn thỉnh cầu của ngươi.”
Mí mắt Bùi Chất giật giật: “Đa tạ Bệ hạ.”

Chiêu Nguyên Đế nghe hắn đáp lại liền ngồi xuống ngai vàng, uống ngụm trà nóng cho cảm xúc bình ổn lại.
Khi tầm mắt hạ xuống liếc nhìn tấu chương mở ra trên bàn, lòng lại bắt đầu hỗn loạn, vừa rồi khi phu thê Bùi Chất tới, ông ta đúng lúc nhìn thấy tấu chương của Chu ngự sử.
Không phải buộc tội ai cũng không phải nói chuyện chính sự đương thời gì, đây là tấu chương xin vắng mặt buổi lâm triều sáng mai.
Chu lão đại nhân mấy ngày trước nhiễm phong hàn, bị bệnh một thời gian dài, mấy ngày nay sức khỏe không tốt lại càng hôn mê sâu, ông ta không dám rời khỏi, lúc nào cũng phải ở bên.
Khi nhìn thấy dòng chữ “bệnh tình nghiêm trọng, nguy hiểm sớm chiều”, Chiêu Nguyên Đế nhíu mày lại, ông ta thở dài một hơi, cuối cùng mở miệng nói: “Phía Chu lão đại nhân… haiz, nói là Chu thị chết bệnh đi, những chuyện khác ngươi tự mình xem làm thế nào.”
Hai chữ “chết bệnh” hoàn toàn nằm trong dự kiến, lông mi Bùi Chất động cũng không thèm động là đương nhiên.
Chu lão đại nhân trước đây cũng được coi là một nửa ân sư của Thánh thượng, năm đó dốc sức quá nhiều, hôm qua lâm triều còn có người nói lão đại nhân bị bệnh nặng, Thánh thượng càng lớn tuổi càng niệm tình cũ, nể mặt ông ta và bệnh tình của ông ta cũng là chuyện thường, trước khi Bùi Chất tới cũng đoán trước được là sẽ như vậy.
Đột nhiên chết bệnh chỉ là cái danh thôi, chỉ cần Chu gia không có Chu lão đại nhân hoặc Chu lão đại nhân khỏi bệnh hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể kéo hai chữ “chết bệnh” này xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể lôi Chu thị ra khỏi từ đường, muốn làm thế nào thì làm thế đấy.
Hắn đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm một chút còn không được sao?
Chuyện trước mắt Thánh thượng khiến hắn thiệt thòi, dựa vào hiểu biết của hắn với vị thiên tử này, đương nhiên Bệ hạ sẽ bù đắp cho hắn ở phương diện khác, thực ra đối với hắn cũng không có tổn thất gì.
Chiêu Nguyên Đế nhìn sủng thần của mình vùi đầu không nói gì, trong lòng cũng có chút không thoải mái, ông ta mở miệng nói: “Ngày mai ngươi tiến cung sớm chút, trẫm nói chuyện hẳn hoi với ngươi.”
Bùi Chất trả lời: “Trong nhà có tang lễ sợ đụng tới Bệ hạ, vi thần lo sợ.”
Tuy Chiêu Nguyên Đế thân là thiên tử nhưng trước nay luôn không để ý tới những chuyện này, hồi trẻ thiên hạ rung chuyển, ông ta còn từng đón sinh thần ở mộ, lập tức bất mãn nói: “Trẫm còn không sợ thì ngươi sợ cái gì? Chu thị làm việc ác, ngươi không cần mặc tang phục giữ đạo hiếu, đương nhiên được đứng bên cạnh trẫm, cũng để người ta biết chuyện này là chính miệng trẫm cho phép.”
Đã nói tới như vậy rồi, Bùi Chất đương nhiên chắp tay đáp vâng.
Ninh Hồi nghe nửa ngày, lúc trước còn đỡ, nghe tới đoạn sau càng nghe càng thấy không vui.
Tiểu thuyết gốc không viết như vậy, nhưng chắc hẳn là cũng giải quyết như vậy.
Nguyên chủ vì thương nhớ Bùi Đô mà mất mạng, nhưng thật ra không có sóng to gió lớn gì ập tới người, còn chuyện Bùi Chu thị chết bệnh, Bùi Chất không thủ hiếu không phục tang, trong mắt mọi người đó chính là không chấp nhận người mẹ kế là Bùi Chu thị, không chấp nhận thân phận đương gia phủ Quốc công của bà ta.
Vì danh chết bệnh, người bên ngoài đều nghĩ Bùi Chu thị là đương gia phu nhân cẩn trọng lo liệu chuyện trong phủ, dưới gối còn có đôi nhi nữ nhi tử ưu tú, không có công lao cũng có khổ lao, không thủ hiếu không phục tang là sao?
Chữ hiếu đứng đầu, mẹ kế cũng là mẹ, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt chửi rủa, Bùi Hân lại càng hận không thể ăn thịt Bùi Chất.
Sau đó lão đại nhân chết, Bùi Chất trực tiếp di dời Bùi Chu thị ra khỏi từ đường, ngay cả mộ cũng chuyển đi, thế này là thế nào?! Bùi Hân hận chết hắn, đối với nàng ta mà nói đây không phải ca ca, đây chẳng khác nào kẻ thù gϊếŧ mẹ.
Sau đó nữa Bùi Hân vô tình biết được chuyện khi Bùi Chu thị chết, Bùi Chất và nguyên chủ cũng có mặt tại đó.
Vậy là xong, mặc kệ có chứng cứ xác thực hay không, có những chuyện làm nền trước đó, không phải chỉ giống kẻ thù gϊếŧ mẹ nữa, đây chính là kẻ thù gϊếŧ mẹ, không đội trời chung! Ta dù có chết cũng không bỏ qua cho ngươi!
Nếu nàng là Bùi Chất, nàng nhất định sẽ ấm ức chết mất!
Ninh Hồi càng nghĩ càng tức giận, khi hai người cáo lui nàng đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Bùi Chất kéo nàng, nàng vung tay áo trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
Bùi Chất có chút kinh ngạc, Chiêu Nguyên Đế cũng nhìn chăm chú vào người đoan chính quỳ dưới đất, Trương công công lập tức mở miệng: “Thiếu phu nhân đang làm gì vậy?”
Thân là một người luôn sống trong môi trường chính nghĩa ở Thủy Lam Tinh, Ninh Hồi cảm thấy mình sắp tức thành cái mặt bánh bao rồi.

Thanh Thanh Thảo Nguyên đang ngủ say, không có ai ngăn nàng, nàng bèn lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Bệ hạ, ngài thương hại Chu lão đại nhân, sao không thương hại những thần tử khác chứ?”
Chiêu Nguyên Đế nhíu mày lại, sự uy nghiêm hiện rõ trong ánh mắt, Ninh Hồi tự trấn an chính mình, lại nói tiếp: “Người sai vốn là Chu thị, thần phụ và Bùi Chất không giữ đạo hiếu cũng là chuyện hợp lý hợp lý, nhưng cái từ chết bệnh này của ngài tung ra, hai người chúng thần sẽ không bằng đám heo chó bất nhân bất hiếu.”
Ninh Hồi thẳng sống lưng: “Đúng, chuyện này qua miệng vàng của ngài là chính miệng ngài cho phép.
Ngài coi trọng phu quân của thần phụ, cho hắn thể diện bảo hắn ở trước mặt hầu hạ, nhưng thế thì có sao? Nước miếng vẫn có thể khiến hai phu thê chúng thần chết đuối.”
Nàng không đợi bề trên lên tiếng lại nói tiếp: “Đúng, thanh danh Bùi Chất vốn dĩ đã kém, người khác dù cầm cái bàn ủi chọc thêm tám chữ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa lên đầu hắn cũng chẳng sao.
Nhưng chuyện này là hắn sai sao? Dựa vào đâu mà vì chuyện này lại bị người ta mắng chửi sau lưng chứ?”
Tử Thần điện chỉ có tiếng Ninh Hồi vang lên, tuy rằng nàng đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân nhưng vẫn có chút lo lắng.
Nói một đoạn dài, nàng thở phào một hơi bình ổn hơi thở.
Sau đó lại nói tiếp: “Hắn bị mắng chửi, thần phụ cũng sẽ bị mắng chửi, phủ Lộ Lăng hầu dạy dỗ ra thần phụ cũng sẽ chịu liên lụy, ngay cả song thân thần phụ đã mất không nói được gì cũng bị những người đó lôi ra nói, dựa vào cái gì chứ? Chu lão đại nhân có công lớn, phu quân của thần phụ, bá phụ bá mẫu cùng cha mẹ song thân mấy năm nay không nói tới công lao chẳng lẽ cả khổ lao cũng không có sao?”
Lại nói thêm một đoạn dài mệt mỏi, Ninh Hồi âm thầm thở hổn hển vài hơi, Trương công công đứng ở phía trên trộm liếc nhìn sắc mặt Chiêu Nguyên Đế, thấy khuôn mặt ông ta tuy trầm xuống nhưng sắc mặt không giận dữ, trong lòng an tâm hơn một chút, lại trộm liếc nhìn Bùi Chất rõ ràng có chút kinh ngạc, trong lòng thờ dài một hơi, vị tiểu thư của Ninh gia này quả không hổ là con của Ninh Tướng quân.
Ninh Hồi dừng lại nghỉ ngơi, đương nhiên nếu có thể cho nàng uống miếng nước thì càng tốt, nàng nhấp nhấp môi, thầm nghĩ trong lòng.
Chiêu Nguyên Đế nghe nàng nói một lúc lâu, trầm ngâm một tiếng: “Cho nên ngươi muốn như thế nào?”
Ninh Hồi đáp: “Chu lão đại nhân có nghe được tin tức này hay không, có vì tin tức này mà trở bệnh nặng hơn hay không là vấn đề Chu gia nên suy nghĩ, lẽ nào ngay cả bản lĩnh giấu một tin tức với một ông lão ốm đau nằm trên giường bệnh mà họ cũng không làm được sao? Hay là thật ra Bệ hạ đang muốn che đậy, giúp đỡ Chu gia giữ thể diện? Bệ hạ, Chu gia là nhà Ngự sử, Ngự sử có chức vụ giám sát định tội, càng nên quét sạch tác phong gia trạch, có quy tắc dạy con nghiêm khắc.”

Ninh Hồi nói xong câu cuối, đến chính nàng cũng sắp quỳ phục bản thân mình.
Trời ạ, trong sách nói rất đúng, tiềm lực của con người là vô hạn, hóa ra nàng lại có tài ăn nói tốt đến vậy!
Chiêu Nguyên Đế nặng nề nhìn nàng: “Nói xong rồi?”
Ninh Hồi gật đầu: “Nói xong rồi ạ.”
Tử Thần điện lập tức trở nên yên tĩnh, Chiêu Nguyên Đế che đi vẻ phức tạp trong mắt, đúng là ông ta có tâm tư che đậy giúp Chu gia, cũng đúng là ông ta không để ý những bêu danh bên ngoài của Bùi Chất, những điều này ông ta không phủ nhận, trong lòng Bùi Chất chắc hẳn cũng rõ rành rành.
Nhưng Ninh Hồi lại cứ thẳng thừng nói ra như vậy, ông ta nhướng mày, thật lâu không lên tiếng.
“Ngươi cũng suy nghĩ cho Bùi khanh đấy.” Chiêu Nguyên Đế kỳ quái nhìn nàng, không phải nói nhớ thương người khác trong nhà sao?
Ninh Hồi “a” một tiếng, mở to đôi mắt trả lời: “Thần phụ cũng là suy nghĩ cho chính mình thôi.” Nàng chắc chắn sẽ không giữ đạo hiếu với Bùi Chu thị.
“Đúng là trẫm suy nghĩ không chu toàn.” Chiêu Nguyên Đế thật sự coi trọng Bùi Chất, sủng thần thật sự là sủng thần, có thể nhìn ra được khi ông ta bảo Bùi Chất ngày mai cứ tới tham gia vạn thọ của ông ta như thường.
Ông ta day huyệt thái dương: “Lời ngươi nói không phải không có lý.”
Chiêu Nguyên Đế hướng về phía Trương công công, trầm giọng nói: “Bảo người của viện Hàn Lâm tới lĩnh chỉ.”
Trương công công vội vàng vâng một tiếng, lắc lư thân mình tròn trĩnh ra ngoài rồi vội vã sai một tiểu thái giám tới viện Hàn Lâm gọi người, Ninh Hồi nghe vậy lập tức bật cười, khen tặng nói: “Bệ hạ, ngài quả là một vị minh quân.”
Chiêu Nguyên Đế nghe nàng cung kính ca ngợi liền “a” một tiếng: “Vậy à? Lúc trước trẫm ban hôn cho ngươi, trong lòng ngươi e là không nghĩ như vậy đâu nhỉ?”
Ninh Hồi chớp chớp mắt, nguyên chủ lúc trước ruột gan đứt từng khúc, trong lòng hình như oán trách trăm ngàn lần hôn quân có mắt như mù chia tách uyên ương gì đó, ừm… vị Bệ hạ này đúng là tự biết mình biết ta….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.