Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 119: Chương 119






Sau khi Bùi Chất đi, Ninh Hồi chống cằm suy nghĩ rất lâu nhưng đầu óc nàng trống rỗng, không có một thứ gì cả.
Bỏ đi, dù sao cũng không bao lâu nữa là tới tối, đến lúc đó thì nàng sẽ biết được, bây giờ không cần lãng phí tế bào não nữa.
Ninh Hồi ngáp một cái, kéo chăn của mình sang, yên tâm ngủ nướng một giấc, nàng ngủ một giấc thẳng đến trưa mới tỉnh dậy.
Nàng vừa dậy đã hỏi chuyện trưởng công chúa Hoa Dương: “Người đã đi chưa?”
Thanh Miêu trả lời: “Vẫn chưa ạ, vẫn ở viện phía đông.” Nàng lấy đồ ăn từ trong hộp ra, bày từng món một lên bàn: “Cũng bảo người khác không được làm phiền, nói là muốn nói chuyện với Nhị phu nhân.”
Ninh Hồi uống một ngụm canh, Thanh Miêu lại lại gần đưa cho nàng một đôi đũa, mỉm cười nói: “Chuyện hôm nay đúng là khiến người khác mở mang tầm mắt.” Rồi lập tức lại chuyển sang cảm thán: “Năm ngoái Nhị phu nhân ra tay không ghê gớm như vậy, về sau nô tì xem thử thấy khuôn mặt tiểu thư nhà họ Hứa đã sưng đến mức không nhìn nổi nữa.”
Thanh Đan cũng thêm vào một câu: “Nhị phu nhân ra tay đúng là độc ác thật.”
Ninh Hồi nghe hai người bọn họ nói chuyện qua lại với nhau cũng cảm thấy thú vị.
Xuân Đào từ bên ngoài vào, nói: “Thiếu phu nhân, bên phía Hứa lão phu nhân gọi cô sang, nói là mời cô sang bên đó một chuyện, có chút chuyện muốn nói với cô.”
Đồ ăn trong tay mới ăn được mấy miếng, Ninh Hồi vẫn còn đang đói, nàng nhận lời, đợi đến khi ăn được kha khá thì mới dẫn người tới căn viện mà nhà họ Hứa đang ở tạm.
Mặt Hứa Như Ngọc đã bôi thuốc, ngồi bên giường mắt ngấn nước mắt, nước mắt chảy vòng quanh nhưng lại không thể rơi xuống vì sẽ làm chảy lớp thuốc đã bôi, lại phải làm sao để diễn tả nỗi ấm ức trong lòng, đúng là một chuyện khó khăn.
Ninh Hồi vén tấm rèm lên để bước vào, nàng định cười theo thói quen nhưng thấy làm vậy hình như không phù hợp với tình hình bây giờ nên đành phải cố kiềm chế mình.
Hứa Như Ngọc và Hứa Phù An đồng thanh chào một câu biểu tẩu, Ninh Hồi gật đầu coi như trả lời, nàng bước vào hỏi: “Nhị cô nãi nãi cho người gọi cháu tới đây không biết là có việc gì?”
Hứa lão phu nhân cho người đem một chiếc ghế tròn ra, bình thường bà ta không dùng gậy nhưng hôm nay bị chọc giận, đứng không vững lắm nên đành cầm một cái trong tay.
Chiếc gậy gỗ gõ xuống nền nhà, bà ta trầm mặt nói: “Cháu nhìn bộ dạng của Như Ngọc đi, một cô nương đang yên đang lành nhà người ta lại bị giày vò thành ra như vậy, cháu nói xem còn ra gì không?”
Chuyện ngày hôm nay truyền ra bên ngoài, tạm thời không nói đến việc bọn họ không cạnh tranh nổi ở kinh đô, nhưng làm cản trở đến cháu trai Hàm Chi và đến nhà họ Hứa bọn họ, như vậy nên tính thế nào?
“Họ Liễu kia đúng là không nói đạo lý.
Tạm không nói đến việc Như Ngọc có làm những việc đó hay không, kể cả cho dù là nó thực sự đã làm thì cũng không đến lượt cô ta phải ra tay để quản.
Thể diện của nhà họ Hứa cứ bị người khác dẫm đạp như vậy sao?”
Hứa lão phu nhân càng nói càng tức giận: “Cháu dâu, cái phủ này là do cháu làm chủ, cháu phải cho ta một câu giải thích, không thể nói rằng huynh trưởng chết rồi, người làm muội muội như ta dẫn cháu gái về phủ thăm họ hàng thân thích mà lại phải chịu cơn giận này!”
Ninh Hồi im lặng ngồi nghe, không nói gì xen vào.

Nàng đợi đến khi bà ta dừng lại, mới chau mày nói: “Mặc dù cháu là người quản lý phủ nhưng chuyện này lại không liên quan gì tới cháu.
Dù sao trưởng công chúa Hoa Dương và nhị muội hiện giờ cũng đang ở trong phủ, cháu sẽ dẫn cô nãi nãi và hai vị biểu muội tới gặp bọn họ.”
Nàng còn không kìm được mà mỉm cười: “Trong lòng cô nghĩ gì thì cứ nói ra như vậy, giống như những gì đã nói với cháu ban nãy, cô cứ nói rõ ràng với hai người bọn họ.
Nàng tin với tính tính của trưởng công chúa Hoa Dương và Liễu Phương Tứ, sau khi nghe được những lời này, rất có khả năng sẽ lại đánh Hứa Như Ngọc lần nữa.
Hứa Phù An có vẻ là người hiểu rõ tình hình, nàng ta vội vàng nói tiếp: “Nhị biểu tẩu hung hãn như vậy, ta không dám đến trước mặt cô ta, sợ rằng còn chưa nói được một hai câu đã lại ầm ĩ lần nữa nên đương nhiên mới phải nhờ đại biểu tẩu làm chủ.”
Hứa lão phu nhân gật đầu: “Phù An nói phải.”
Ninh Hồi chỉ cười chứ không nói gì, Thanh Miêu ở phía sau lại lén lườm Hứa lão phu nhân một cái rồi phụ họa: “Lão phu nhân và hai vị biểu tiểu thư nếu như muốn đòi lại công bằng thì đương nhiên phải tới trước mặt chính chủ, hoặc cùng lắm cũng là lão phu nhân đang ngồi ở viện Phúc An, không phải lão nhân gia cũng có thể làm chủ chuyện này sao, vì sao cứ một mực muốn những điều này trước mặt thiếu phu nhân của chúng tôi, mọi người làm vậy là để làm gì?”
Nàng ta hừ một tiếng: “Chẳng qua là mọi người thấy thiếu phu nhân chúng tôi tốt tính, dễ bị dắt mũi.”
Bị người khác nói trúng tim đen, da mặt Hứa lão phu nhân giật giật, mọi chuyện đã phát triển đến nước này thì đương nhiên bà ta phải nghĩ các để níu kéo chút thể diện.
Đi thẳng tới chỗ của mẹ con trưởng công chúa Hoa Dương chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn, đến Phúc An viện của bà già đáng chết kia thì có lấy lòng cũng không được tác dụng gì.
Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ còn lại duy nhất Ninh thị này tốt tính, tính tình lại mềm mỏng.
Tốt xấu gì cũng là phu nhân, quản lý cả phủ này, là thê tử của Bùi Chất, lời nói ra cũng có sức nặng.
Bà ta không tìm đến nàng thì còn có thể tìm ai nữa!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên ngoài Hứa lão phu nhân vẫn không nhận, bà ta giả vờ tức giận: “Cái con nha đầu này ăn nói kiểu gì vậy hả?”
Thanh Miêu còn lâu mới sợ bà ta, thấy Ninh Hồi không có ý định ngăn cản, liền đáp lại: “Đương nhiên là nô tỳ nói thật rồi, không phải Hứa lão phu nhân muốn đòi lại công đạo sao? Lão phu nhân đừng sốt ruột, nếu lão phu nhân không muốn đi một chuyến đến chỗ hai người kia thì nô tì có thể đi thay cho người, đảm bảo những lời trong lòng lão phu nhân sẽ được truyền đạt đầy đủ, rõ ràng cho hai phu nhân đó nghe.”
Sau khi nói xong, không đợi Hứa phu nhân nói gì, Ninh Hồi lại mỉm cười, gật đầu với nàng ta.
Thanh Miêu lập tức quay người lại chạy ra ngoài, chạy như bay đến căn viện của Liễu Phương Tứ như những gì nàng ta đã nói.
Ở bên này, Liễu Phương Tứ khóc từ sáng đến chiều, mắt sưng như hạt hạch đào, vùi đầu trong lòng trưởng công chúa Hoa Dương vừa khóc, vừa kể lại những lời đau lòng mà Bùi Đô đã nói với nàng ta, nghẹn ngào: “Mẫu thân, người nói xem vì sao có thể như vậy chứ…”
Trưởng công chúa Hoa Dương đẩy vai cho nàng ta ngồi thẳng lên, quát một tiếng: “Im miệng, khóc, khóc, khóc, chỉ biết khóc, nói chuyện đàng hoàng cho ta.”
Liễu Phương Tứ cũng không muốn khóc nhưng trong lòng khó chịu, làm sao có thể khống chế được, ấm ức sụt sùi nói: “Đã như vậy rồi mà mẫu thân còn nói con…”
Trưởng công chúa Hoa Dương vừa đau lòng, vừa đau đầu, không quát mắng nàng ta nữa, đưa tay lên lau nước mắt cho Liễu Phương Tứ: “Được rồi được rồi, ta còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lớn, những lời đó của nam nhân nghe rồi thì bỏ qua.”
Trong phòng ngoại trừ hai người mẫu nữ bọn họ, không còn người khác nữa, trưởng công chúa Hoa Dương cười nhạt một tiếng rồi nói thẳng: “Nói có dễ nghe đến đâu đi chăng nữa thì đến đêm tân hôn không phải cũng trùm chăn ngủ sao, có lần một rồi sẽ có lần hai, có lần hai thì sẽ có lần ba, con suy nghĩ linh tinh làm gì chứ.”
Nói rồi lại gõ vào đầu nàng ta: “Ngu ngốc!”
Liễu Phương Tứ cắn chặt răng, ngập ngừng một hồi rồi lại bật khóc, nước mắt tràn bờ đê: “Quan trọng là không có lần đầu tiên…”
Trưởng công chúa Hoa Dương: “… Con, con nói cái gì?”
Liễu Phương Tứ nhìn mẫu thân mình hiếm khi mới ngẩn người một lần, nàng ta lại lặp lại câu nói vừa rồi lần nữa.
Trưởng công chúa Hoa Dương đứng phắt dậy, đập tay xuống bàn, tức giận nói: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì!”
Liễu Phương Tứ bị âm thanh này làm cho sợ hãi, quên mất cả việc khóc, ngơ ngác trả lời: “Chính, chính là vẫn chưa viên phòng ạ…”
Đêm tân hôn, Bùi Đô nói hắn không thoải mái, nằm thẳng ra giường để ngủ, Bùi Đô nói chuyện hay làm việc gì cũng đàng hoàng, hắn đã đồng ý thành thân với nàng ta thì không thể cố tình lừa nàng được.
Hắn không thoải mái thì nàng ta cũng không thể ép hắn, vậy nên đành nằm vậy cả đêm.
Lúc đó Chu thị vẫn còn, bà ta vốn dĩ đã không thích Liễu Phương Tứ, đương nhiên tất cả sẽ thuận theo con trai, không những không quản những chuyện này mà còn giúp che giấu.
Tân hôn không viên phòng, cho dù tâm trạng nàng ta có không tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng biết là không được nói chuyện này ra ngoài, hơn nữa ngày tháng về sau còn dài, nàng ta cũng không cần phải vội vàng.
Ai ngờ là Chu thị lại chết!
Trước bữa tiệc mùa thu trong phủ Trưởng công chúa, Bùi Đô còn đến phòng của nàng ta nhưng hắn ta nhất quyết muốn để tang cho Chu thị nên chỉ đắp chăn, nói chuyện đơn thuần, không hề chạm vào người nàng ta.
Về sau ở phủ Trưởng công chúa, nàng ta bị Ninh Hồi tính kế ngược lại, rồi lại bị Bùi lão thái bà cấm túc gần hai tháng trời, Bùi Đô lại bắt đầu tới thư viện Ứng Thiên đảm nhận công việc giảng dạy, đi sớm về muộn, nàng ta cũng không bắt ép được.
Bùi Đô đối xử với nàng ta rất dịu dàng, nói chuyện lại càng nhẹ nhàng, ôn hòa, bình thường lúc nào cũng nể mặt nàng ta.
Thực ra nàng ta cũng không suy nghĩ lung tung nhưng thật sự là không chịu đựng nổi nữa, kết quả là tối hôm trước nàng ta định sang canh chừng thì lại nghe thấy những lời như vậy.
Nước mắt chảy trên mặt Liễu Phương Tứ, mắt nàng ta đỏ quạnh: “Mẫu thân… hôm qua hắn lại tới thư viện Tề Châu Minh An, con đã nghe nói rồi, rõ ràng bên đó không cần hắn tới, hắn làm như vậy rõ ràng là để trốn tránh con, cứ ghét con như mẻ vậy.”
Sắc mặt trưởng công chúa Hoa Dương thay đổi, trong lòng vô cùng phức tạp, bà nhìn kỹ Liễu Phương Tứ, đứa con gái này của bà đúng là ngốc thật nhưng cũng không tới nỗi nào.
Dựa vào sự hiểu biết của bà về đàn ông thì không thể có chuyện như vậy được, người nhà họ Liễu bọn họ không thể như vậy được.
Chẳng lẽ Bùi Đô này thật sự là một Liễu Hạ Huệ?
Trưởng công chúa Hoa Dương chau mày nói: “Nói đi, chuyện này con định thế nào: “Khóc, khóc, khóc, chỉ có biết khóc, con khóc trước mặt ta thì có tác dụng gì chứ, con đi mà khóc trước mặt người đàn ông của con!”
Liễu Phương Tứ ấm ức nói: “Con gái cũng không biết…”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Bùi Đô thật sự rất lạnh lùng, bên ngoài hắn cười nhưng bên trong mắt lại hờ hững, không khác gì người cha chồng mà nàng ta chưa gặp được mấy lần, xa lạ một cách đáng sợ.
Nàng ta buồn nôn, giẫm mạnh chân xuống đất: “Tại sao hắn có thể đối xử với con như vậy chứ?”
Trưởng công chúa Hoa Dương không buồn tức giận nữa, lại gõ vào đầu nàng ta: “Đó là người mà con sống chết đòi cho bằng được, bỏ cả thể diện để bám lấy, hạ thuốc để ván đóng thuyền, bây giờ thành ra như vậy thì còn có thể trách ai nữa, còn không phải chính là cái đồ ngu ngốc như con làm ra sao?”
Nói thật, nếu đổi thành người khác bị ép cưới như vậy mà có thể làm được như Bùi Đô thì đúng là suиɠ sướиɠ.
Bùi Đô hắn nói không ngủ là không ngủ, cũng không nạp thiếp, đến một nha hoàn hầu phòng cũng không có, lúc nào cũng nể mặt chính thất là nàng ta.
Nghĩ đến đây, trưởng công chúa Hoa Dương lấy một số đồ của nhà họ Liễu ra, hừ, bà lại bình tĩnh trở lại.
Trầm giọng nói: “Tình cảm có thể bồi đắp được, con cũng không cần vội vàng, ngày tháng còn dài.”
Liễu Phương Tứ lại khóc: “Nếu hắn thật sự định làm như vậy cả đời thì sao?”
Trưởng công chúa Hoa Dương tức giận: “Còn là thế nào nữa, nếu con không muốn sống nữa thì hòa ly là xong, dù sao vẫn chưa viên phòng, sợ gì chứ! Con gái của Hoa Dương ta chẳng lẽ lại sợ không gả được đi sao, cho dù không gả đi được, chẳng lẽ không tìm được một nam nhân tới ở rể sao?”
Liễu Phương Tứ nghe đến chuyện hòa ly lập tức xua tay: “Không không không, con không hòa ly.”
Thấy nàng ta như vậy, trưởng công chúa Hoa Dương nói: “Đúng là đồ ngu ngốc, tại sao ta lại sinh ra một đứa ngu ngốc như con chứ!”
Đúng vào lúc đó thì Thanh Miêu đi qua, Dạ Mai dẫn nàng ta vào trong, nói hết tất cả những gì Hứa lão phu nhân vừa nói ra.
Trưởng công chúa Hoa Dương nghe xong hừ lạnh liên tục, Liễu Phương Tứ nghe đến tên của Hứa Như Ngọc lập tức lấy lại tinh thần, tức giận đá bay chiếc ghế ra.
Trưởng công chúa Hoa Dương kéo nàng ta lại, lạnh lùng nhìn Thanh Miêu rồi nói: “Công bằng? Bà ta còn muốn đòi công bằng với bản cung!”
Thanh Miêu không sợ, nàng ta trả lời xong liền nghe thấy một tiếng cười lạnh của vị kia, dặn dò thị nữ thân cận, đắc lực nhất bên cạnh mình: “Đi, ngươi thay bản cung đi qua đó, giải quyết chuyện này đi.”
Thị nữ kia nghe vậy, lập tức hiểu được ý của trưởng công chúa, gật đầu đáp vâng rồi đi theo Thanh Miêu ra.
Sau khi Thanh Miêu chạy đi, Hứa lão phu nhân lo lắng liền nói liên hồi, trách móc Ninh Hồi: “Phủ này đúng là không có quy tắc, một con nha đầu mà còn nhiều chuyện hơn chủ nhân.”
Ninh Hồi đã gọi người cầm ghế đến để ngồi xuống từ lâu: “Cô nãi nãi không biết rồi, trong phủ cháu từ trước đến giờ đều không có quy tắc như vậy.”
Hứa lão phu nhân nghẹn lời: “Cháu là đương gia phu nhân, không có quy tắc thì phải lập quy tắc, không có quy tắc thì còn ra thể thống gì nữa.”
Ninh Hồi tươi cười đáp lại: “Không phải vậy chứ, hiện giờ phủ quốc công phát triển nhanh như vậy, cũng rất ra thể thống đấy chứ ạ.” Cả kinh thành không có con cháu nhà nào ghe gớm hơn gia đình bọn họ nữa.
Hứa lão phu nhân nghẹn lời, trong lòng tức giận nhưng không thể thể hiện ra bên ngoài, bà ta đứng dậy, tức giận đi qua đi lại.
Thanh Đan và thị nữ kia cùng lúc đó đi vào trong.
Thị nữ kia trước đây là người trong cung, khí thế cũng không bình thường, vừa bước vào trong đã nhìn thẳng, nói thẳng: “Nghe nói cháu của Hứa phu nhân đang chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân.” Lão phu nhân làm ầm ĩ chuyện này lên thì không biết sẽ gây họa cho ai.”
Sắc mặt người thị nữ lạnh nhạt: “Kỳ thi mùa xuân này, điện hạ nhà tôi, lão gia và mấy vị đại công tử không quản được, nhưng cho dù trên bảng vàng có tên thì con đường quan lộ về sau e rằng cũng không dễ đi.”
Hứa lão phu nhân trợn tròn mắt, thị nữ tự nhiên nở một nụ cười: “Hứa lão phu nhân, trưởng công chúa điện hạ và Nhị phu nhân rất không thích hai cô cháu gái của bà, nếu bọn họ còn xuất hiện làm bẩn mắt của hai vị đó, khiến hai người bọn họ không vui.”

Người thị nữ nâng cằm lên: “Chỉ cần là chuyện gì có liên quan một chút đến Hừa thừa tướng thì về sau e rằng sẽ khó, có lẽ phu nhân hiểu rõ nên làm thế nào.”
Hứa lão phu nhân ngồi thẫn thờ trên ghế, chỉ nàng ta: “Ngươi, ngươi đang uy hiếp…”
Người thị nữ chỉ cười: “Không, tôi chỉ đang nói chuyện công bằng với lão phu nhân.”
Hứa lão phu nhân không nói được câu nào, hai mắt lộn ngược rồi ngất đi.
Ninh Hồi mấy máy miệng, thầm suýt xoa vì sự phát triển này.
Hứa lão phu nhân ngất đi, mọi chuyện đến đến đó coi như chấm dứt, trưởng công chúa Hoa Dương không ở lại lâu, một lát sau đó dẫn người rời đi.
Ninh Hồi quay lại viện, chăm lo cho đống hoa cỏ, nghĩ lại chuyện hôm nay thì lắc đầu liên tục.
Là do hoa không thơm, hay do cỏ không xanh, vì sao lại phải tự làm khổ mình như vậy.
Hôm nay Bùi Chất về sớm, nhưng tới giờ thân là phải quay về.
Hắn vừa quay về đã bảo Thanh Đan Thanh Miêu chuẩn bị đồ cho hắn, Ninh Hồi vội vàng bỏ chiếc kéo cắt giấy trong tay xuống, đi lại hỏi: “Thu dọn đồ đạc làm gì vậy?”
Hỏi xong nàng lại vui mừng: “Có phải là chàng muốn đi cùng ta tới huyện Tử không?”
Bùi Chất ngồi lên giường không nói gì, Ninh Hồi ngồi gần chỗ hắn, sáp lại gần, đôi mắt cong lên: “Ai ya, Bùi Chất, sao chàng lại không nói gì? Đúng rồi, trưa này chàng còn nói sẽ tính sổ với ta, rốt cuộc là tính sổ chuyện gì vậy?”
Bùi Chất hừ lạnh mộ tiếng, đưa tay bóp lấy mặt nàng, khuôn mặt vô tình nói: “Tính sổ chuyện gì? Nàng nói lời không giữ lời lại cả đêm không về, nàng nói xem ta tính sổ chuyện gì?”
Ninh Hồi chau mày, chuyện cả đêm không về thì cô thừa nhận, nhưng…
“Ta nói lời không giữ lời bao giờ?”
Từ trước đến nay nàng luôn là người giữ chữ tín! Đây là một sự sỉ nhục rất lớn với nàng!
Bùi Chất chau mày, lạnh lùng vô tình: “Tối hôm qua, là ai đã hứa với ta sẽ về sớm?” Hắn nhếch miệng: “Hả?”
Sau khi được hắn nhắc lại, Ninh Hồi mới lờ mờ nhớ ra, có chút ấn tượng với chuyện này.
Lúc đó hình như nàng vẫn còn đang ngủ, hắn cứ hôn và cắn vào chỗ đó nên hắn nói gì nàng cũng nhận lời hết.
Ninh Hồi bĩu môi, lao vào lòng hắn, hai tay bưng mặt hắn lên, ngẩng đầu nói nhỏ: “Cũng không phải là ta cố tình quên chuyện này.”
Nàng mỉm cười, hôn hắn, sáp lại bên tai hắn nói nhỏ: “Buổi tối ta nhớ chàng lắm.”
Hương thơm lan vào mũi, ôn ngọc ôm trong lòng lại thêm câu nói vừa rồi làm hắn mềm nhũn, khóe môi Bùi Chất hơi cử động, hắn ôm chặt lấy người, một tay giữ chặt đầu nàng, ôm trọn lấy đôi môi đang hé mở kia.
Một lát sau, hắn mới khàn khàn nói: “Nói lại câu vừa rồi thêm mấy lần nữa đi.”
Ninh Hồi ôm lấy cổ hắn, đôi mắt hạnh sáng rõ: “Ta nhớ chàng lắm, nhớ chàng lắm, nhớ chàng lắm.”
Bùi Chất áp nàng xuống giường, trán hai người chạm vào nhau, hắn khẽ cười: “Tốt thật, mỗi ngày nàng đều phải nhớ nói nó mấy lần.”
Ninh Hồi cũng cười với hắn: “Được chứ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.