10.
Quý phi và người đàn ông kia đều quay qua.
Tôi vừa định chỉnh trang quần áo lấy lại uy nghiêm, chuẩn bị đến răn dạy Quý phi một trận.
Nhưng khi nhìn thấy mặt người đàn ông đó, tôi liền cất bước bỏ chạy.
“Chạy nhanh đi, là Nhiếp chính vương đấy.”
Hoàng hậu chưa hiểu chuyện gì đã bị tôi kéo đi: “Ngươi điên à? Trong cung không được chạy.”
Tôi kéo cô ấy trốn sang một bên, lén đứng sau góc tường nhìn hai người họ.
Hoàng hậu vẫn đang còn lải nhải: “Chúng ta chính là Hoàng hậu và Thái hậu. Nếu chúng ta chạy trốn như vậy người khác sẽ cho rằng trong cung đã có sự thay đổi.”
Tôi bịt miệng nàng lại: “Cũng nhanh thật, là Nhiếp chính và Quý phi.”
Hoàng hậu mở to mắt, hất tay tôi ra: “Là Nhiếp chính vương! Chẳng lẽ hắn ta tạo phản, ta không thể làm Hoàng hậu nữa sao?"
Tôi lạy. Xung quanh tôi có người bình thường nào nữa không?
Tôi cẩn thận suy nghĩ, nếu Nhiếp chính vương cướp ngôi thành công thì những người như chúng tôi sẽ ra sao?
“Nói cách khác, cô sẽ là Thái hậu và tôi sẽ là Thái hoàng thái hậu.”
Hoàng hậu trợn mắt nhìn tôi: “Vậy có liên quan gì đến ta chứ?”
“Tôi có nói là người làm hay bài vị làm đâu?”
“Ta đã c.h.ế.t một lần rồi nên chẳng sao cả.”
Hoàng hậu nghênh ngang đi ra ngoài, tiếp tục đến dự buổi hẹn của Quý phi.
Tôi đành giậm chân và đi theo.
Nếu ông trời đã cho nữ nhân công lược, nữ nhân trùng sinh và nữ nhân xuyên không tụ tập vào một chỗ, thì một người đại diện cho nữ nhân công lược như tôi tuyệt đối không thể để người khác coi thường được.
Khi chúng tôi trở lại Minh hồ thì chỉ còn lại Quý phi đang chột dạ, đang ân cần nướng đồ ăn vặt cho chúng tôi.
Tôi thổi phù phù ngồi ăn khoai lang nướng.
Hoàng hậu thấy tôi chỉ đắm mình vào việc ăn uống, liền mở miệng hỏi về chuyện Quý phi và Nhiếp chính.
Quý phi nói: “Chuyện dài lắm. Trước kia tôi đã hứa với hắn ta một chuyện, bây giờ tôi muốn đổi ý nhưng hắn ta lại không chịu.”
Hoàng hậu tò mò hỏi: “Vậy ngươi đã hứa với hắn ta chuyện gì?”
Quý phi nói: “Hắn ta nhờ tôi giúp hắn ta gặp một người.”
Tôi không hiểu lắm, nghi ngờ hỏi: “Trên đời này có người nào mà Nhiếp chính không nhìn thấy được sao?”
Khi tiên hoàng nắm quyền, Nhiếp chính là em út của ông, luôn có hành động lệch lạc, có thể tự do ra vào nội cung.
Hoàng hậu suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi tôi: “Thái hậu ở trong cung nhiều năm như vậy đã gặp được Nhiếp chính vương chưa?”
“Từng gặp rồi. Trước đây tôi đã gặp vài lần ở lãnh cung, lúc trước hắn ta thường trêu chọc các nha hoàn trong lãnh cung.”
“Chờ đã chờ đã, qua hai đời ta vẫn chưa từng nghe nói Nhiếp chính vương là một kẻ háo sắc.”
Nhưng tôi lại chưa từng nói dối.
Mấy năm đó tiểu vương gia thích đi đến lãnh cung chơi, khi nhìn thấy ai đó trông khá xinh đẹp, hắn ta sẽ hỏi “là ngươi sao”, đã vậy còn thắc mắc tại sao lại không đến gặp hắn ta.
Quý phi nghiêng người, bĩu môi nhìn tôi: “Vậy hắn ta cũng từng hỏi cô à?”
Tôi gật đầu khẳng định: “Từng hỏi rồi, tôi chính là mỹ nữ xinh đẹp nhất lãnh cung, chỉ mất vài ngày đã hỏi đến chỗ tôi rồi.”
“Vậy cô trả lời thế nào?”
“Lúc đó tôi đã quỳ xuống và kêu lên vương gia tha mạng.”
Tôi nhanh trí nhướng mày: “Ngươi biết không? Về sau toàn bộ lãnh cung đều dùng chiêu này của tôi, vì vậy hắn không dám đến nữa.”
Hoàng hậu đưa tay đến gần đống lửa để sưởi ấm: “Không phải rõ ràng quá rồi sao? Hắn đang tìm người mà người đó lại ở lãnh cung.”
Nàng nhìn tôi, chỉ vào miếng nhân khoai lang nơi khóe miệng: “Chắc là hắn ta đang tìm ngươi.”
Tôi nhặt chiếc khăn tay lên lau miệng: “Tôi? Tìm tôi làm gì? Cuộc sống của tôi vốn đã đủ màu sắc rồi.”
Quý phi đặt chiếc kẹp khoai lang nướng xuống, lấy một chiếc túi thơm từ trong ngực ra rồi ném vào người tôi.
“Hắn ta đang tìm cô đó. Hắn ta nói cô nhìn thì sẽ hiểu.”
Tôi bán tín bán nghi mở nó ra.
“Hoàn lại tiền!”
Tôi không hiểu.
Quý phi giật lấy cái vèo rồi cất nó đi: “Lấy nhầm rồi, đây là cho tôi.”
Cô ấy lại lấy trong ngực ra một túi thơm khác.
Lần này cô ấy nhìn qua trước để chắc chắn rằng không lấy nhầm, rồi mới đưa tờ giấy cho tôi.
Phía trên viết là: [Cô nhầm mục tiêu rồi, người công lược chính là ông đây! Tốt nhất là cô nên đến gặp tôi sớm, nếu không tôi sẽ tạo phản đấy.]
Im lặng.
Im lặng là Cambridge đêm nay.*
(*) Im lặng là Cambridge đêm nay: xuất phát trong câu “Im lặng là sự chia tay thiêng liêng, im lặng là Cambridge đêm nay.” trong bài thơ “Cambridge đêm nay” của Từ Chí Ma.
Hoàng hậu mở to mắt, không thể tin được nói: “Điều này mà cũng có thể sai được? Làm ơn đi, chín năm.”
Tôi sợ đến mức ném tờ giấy xuống đất, dùng sức giày xéo nó: “Sao có thể như vậy được? Nhiệm vụ của tôi là giúp tiểu hoàng tử lên ngôi Hoàng đế và sau đó trở thành Hoàng hậu.”
Hoàng hậu thở dài nói: “Tiểu hoàng tử cũng có thể ám chỉ thứ hạng chứ không phải tuổi tác.”
Quý phi buông tay bất đắc dĩ nói: “Tôi không xen việc của cô, nhưng không phải nghe nói người công lược đều có hệ thống, vậy hệ thống của cô đâu rồi?”
“C.h.ế.t rồi.”
Chín năm trước đây, trong một đêm khuya thanh vắng.
Lãnh cung nổi lên một ngọn lửa cuồng nộ, tôi xuyên vào một người một phế phi.
Hệ thống giao nhiệm vụ cho tôi nhưng tôi chỉ biết xách váy lên chạy trốn ra ngoài.
Thật không may ngọn lửa quá lớn nên tôi không thể thoát ra ngoài được.
Tôi tình cờ nhìn thấy một bể nước lớn chứa đầy nước dưới mái hiên nên liền trốn vào đó.
Trong bể nước còn có một thiếu niên đẹp trai đang nhắm nghiền mắt dưới nước, mặt mày trắng bệch.
Tôi sợ hắn c.h.ế.t đuối nên đã nín thở truyền hơi cho hắn.
Đến khi lửa tắt tôi mới nhận ra hắn là một hoàng tử sinh ra trong lãnh cung.
“Tôi cũng không ngờ rằng hệ thống này không có khả năng chống nước nên đã c.h.ế.t ngay lúc đó rồi. Nhưng tôi vẫn có thể nghe được đoạn phát lại...”
Hoàng hậu và Quý phi nhìn nhau với vẻ mặt chán ghét.
[Ký chủ, sứ mệnh của chúng ta là giúp tiểu hoàng tử lên ngôi Hoàng đế, đạt được kết cục Đế Hậu tình thâm, chỉ vậy thôi! Chẳng phải rất đơn giản sao?]
[Đừng chạy, người đó sẽ tới cứu chúng ta, chúng ta chỉ cần chờ... A, cô đừng, tôi không thể chống nước. Ọc ọc, ọc ọc...]
Tôi đập bàn cái bốp và chợt bừng tỉnh đại ngộ.
“Thì ra là vậy, tôi tự hỏi vì sao nhiệm vụ của tôi lại khó khăn đến vậy. Vốn dĩ sẽ là hắn ta cứu tôi từ lãnh cung sau đó hắn ta lên ngôi, và tôi trở thành Hoàng hậu.”
Toi rồi, đau khổ nhiều năm như vậy đều đổ sông đổ bể.
“Tôi nên làm cái gì bây giờ? Tạo phản cùng hắn ta?”
Hoàng hậu giãn mày, ngửa người ra sau: “Cuộc sống này cuối cùng cũng có chút thú vị.”
Quý phi nhún nhún vai: “Cô đi gặp hắn ta trước đi. Người ta đã đợi cô chín năm rồi.”
Tôi liếc nhìn cô ấy: “Cô thu của hắn ta bao nhiêu tiền, đưa cho tôi một nửa rồi tôi sẽ đi.”
Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào Quý phi, ánh mắt chuyển động: “Bức hoạ lần trước có phải ngươi cũng thu tiền hắn ta, đúng không?”
Tôi vừa nhận ra điều gì đó...
Trong sự kiện tranh vẽ lần đó, ngoại trừ Nhiếp chính vương anh tuấn phong thần ra, những người còn lại đều có khuyết điểm của riêng mình.
Quý phi khóc lóc sướt mướt, hồi cung lấy tiền.
Vài ngày sau tôi đến gặp Nhiếp chính vương.
Tôi hiếm khi nhìn trực tiếp vào hắn ta, nhưng bây giờ khi nhìn ở cự ly gần tôi thấy rằng hắn ta ngoài đời còn đẹp hơn cả trong tranh.
Sắc mặt của hắn ta trông không ổn chút nào.
“Cô biết không, trong mấy năm đó tôi đã tìm kiếm hiện trường vụ cháy, tìm khắp lãnh cung. Mẹ nó, tôi còn luôn nghĩ rằng mình đến chậm và cô đã c.h.ế.t rồi.”
Tôi vội vàng đặt tách trà xuống, bắt đầu cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi, xin lỗi, ngại quá, hệ thống của tôi c.h.ế.t sớm nên đây thật sự là một hiểu lầm.”
Nhiếp chính vương hít một hơi thật sâu, đấm vài đấm vào ghế tựa.
“Xin lỗi có ích gì không? Suốt chín năm nay tôi đều chơi một mình và tự khiến mình trở thành Nhiếp chính vương luôn rồi.”
Hắn ta ném một vật hình chữ nhật màu đen từ ống tay áo rộng thùng thình xuống bàn: “Tôi biết hôm nay có thể nhìn thấy cô nên tôi đặc biệt mang nó đến cho cô đó.”
“Mẹ kiếp, anh còn lập bài vị cho tôi.”
Mặt trên viết: Bài vị cho người công lược.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn ta chưa biết tên tôi.
Nhiếp chính vương nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã bái cô hết chín năm rồi đó, lương tâm của cô chịu được sao? Nếu không gặp được cô gái xuyên không đó thì tôi cũng không biết Thái hậu nương nương lại là kẻ ngu ngốc như vậy.”
“Đừng có mà mắng chửi nha, tôi ở lãnh cung cũng bảy năm, chịu cực chịu khổ còn chưa nói.”
Tôi đẩy tách trà trước mặt về phía hắn ta, nở nụ cười nói: “Anh uống trà đi.”
Hắn ta đen mặt nói: “Tôi không uống.”
Tôi đưa điểm tâm trên bàn cho hắn ta: “Anh ăn bánh đi.”
Hắn ta quay mặt từ chối: “Tôi không ăn.”
Mọi đối tượng bị công lược trên khắp thế giới này đều có vấn đề sao.
“Vậy anh muốn thế nào?”
Hắn ta khẽ cau mày, lom lom nhìn tôi: “Cô không có kiên nhẫn với tôi phải không? Không muốn bù đắp cho chín năm đã lỡ sao? Cuộc đời tôi khốn khổ biết bao, cứ để tôi ôm bài vị về nhà khóc cho rồi.”
Hắn ta thu dọn đồ đạc định rời đi nhưng tôi đã nhanh chóng tóm lại.
“Đừng, đừng, đừng, có chuyện gì thì cứ từ từ nói. Tôi chỉ muốn hỏi, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Tôi đã hỏi thăm phía trên rồi, nếu bây giờ cô gả cho tôi thì chúng ta đều có thể về nhà.”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Kết hôn? Chúng ta chưa có tình cảm gì cả.”
Nhiếp chính vương nghiêng người, cười nhạt nói: “Tôi đối với cô ấy à, có một cảm giác nhớ nhung người vợ đã khuất của mình.”
Tôi chậm rãi lùi lại, lộ vẻ mặt chán ghét nói: “Nhưng tôi là Thái hậu, lấy chồng không tiện.”
Hắn tới gần, nhếch môi: “Nhưng tôi là nhiếp chính, là loại chuyên cưới Thái hậu.”
Không phải chứ, rốt cuộc hai ta là ai công lược ai?