Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 95: Thê thiếp đầy đàn, quan hệ gì tới ta?




Dịch: †Thanh • Phi • Phi†
Chỉnh sửa: Maroon
Cổ họng ta như có gì đó chặn lại, giọng nói không sao thoát ra được: “Bích…….” Ta nghẹn giọng, không cách nào gọi cái tên đó, cũng chẳng thể phát ra tiếng! Bảo ta gọi hắn là Bích Quân, ta sẽ cảm thấy bản thân ta ngu ngốc. Ta sao quên được hắn từng dùng thân phận Bích Quân lừa gạt ta, ta quên sao được…
“Mọi chuyện chúng ta đều đã nói rõ, phàm những việc liên quan tới ta, ngươi cũng đừng ‘hao tâm tổn sức’ nữa.” Ta lược bớt xưng hô, nói thẳng.
Âu Dương Vân cười khổ, âm thanh rầu rĩ phát ra trong cổ họng, ta có thể cảm nhận hắn đang nhìn ta da diết, tầm mắt bao lấy khuôn mặt ta, khiến ta cảm thấy khó xử.
“Lăng nhi, nàng thích Đông Phương Cửu sao?”
Ta sửng sốt… lập tức xoay mặt sang, mở to mắt nhìn hắn, phủ nhận: “Không có!”
“Không có?” Âu Dương Vân bật cười, cảm giác lạnh lẽo lan ra theo tiếng cười của hắn: “Haha… Thật sự không có thì tốt.”
“Thật sự không có!” Ta kiên quyết phủ nhận, ta cũng chỉnh lại lời của hắn: “Còn nữa, ta không phải là Thượng Quan Lăng người trong mộng của người suốt mười năm năm qua, chính ngươi cũng đã biết, bởi vậy đừng gọi ta là ‘Lăng nhi’, ta nghe rất khó chịu.”
“Hắn gọi thì được, ta thì không sao?” Hai con ngươi đỏ sậm trong nháy mắt bị bao phủ bởi một ngọn lửa hờn giận, giọng nói không chút cảm xúc, lạnh như băng.
“Âu Dương Vân, chỉ có mình ngươi biết rõ lai lịch của ta, ngươi lại cứ……. dây dưa với ta như vậy là có ý gì?!” Ta đón lấy ánh mắt hắn, không hề tránh né.
“Ta nói rồi, nàng phải thay thế Lăng nhi ở bên cạnh ta suốt đời!”
“Dựa vào cái gì?! Người đáp ứng ngươi là nàng, không phải ta! Cứ cho là mắc nợ ngươi, cũng là nàng, chứ không phải ta!” Ta đứng bật dậy.
Không biết vì cớ gì, từ khi ta thẳng thắn thừa nhận thân phận với Vân tiên nhân, chưa nói chuyện cùng hắn quá ba câu là đã gắt gỏng lên rồi. Ở trước mặt ta, 「hắn không còn cái phong thái tiên nhân kia nữa, không còn là một tiên nhân có phong thái lạnh nhạt, mà là một vị vua nóng nảy thất thường khiến người khác phải sợ hãi.
Âu Dương Vân cười phá lên, bả vai run lên, hồi lâu hắn mới ngừng tiếng cười, nhìn vào mắt ta, cái nhìn ảm đạm, cái nhìn ai oán.
“Lăng nhi, chắc nàng cũng đã biết Đông Phương Cửu đã có thê thiếp đầy nhà, cứ cho là hắn chưa có chính phi, cứ cho là hắn dành danh phận Vương phi cho nàng, liệu nàng có cam tâm tình nguyện chia sẻ hắn cùng vô số nữ nhân khác không?”
Ta sững sờ, hai mắt mở lớn như không tin vào tai mình, tim ta đột nhiên thắt lại, ta phải cố che đi cảm xúc ấy.
Không khí trở nên loãng ra, vì sao ngay cả thở cũng khó khăn đến nhường này?
Âu Dương Vân nhìn thấy biểu cảm của ta dường như rất hài lòng. Nhưng dường như bởi vì quá hài lòng mà trở nên rất thật. Hắn âm trầm tiếp tục nói: “Ta biết nàng không phải là Thượng Quan Lăng, những ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều…… Quả thực, cho đến bây giờ ta cũng không xác định rốt cuộc ta đối với nàng là……. Ta chỉ là……. chỉ là cảm thấy nhất định phải có nàng bên cạnh…….. Nhất định…… Nếu không, ta chỉ biết vùi mình trong quá khứ, vĩnh viễn đeo bám hình bóng ấy …… Hình bóng xưa cũ ấy……”
Ngập ngừng một lúc, hắn nói từng chữ từng chữ rõ ràng: “Ta vĩnh viễn chỉ có một Vương hậu, chỉ có thể là nàng.”
“Lăng nhi…..”
Không biết ta và hắn mặt đối mặt trong đại sảnh bao lâu, hắn nhìn ta, còn ta không biết đang nhìn gì….
“Haha….” Ta cười, hít sâu một hơi, tinh thần đã tốt lên rất nhiều. Đông Phương Cửu thê thiếp đầy nhà thì liên quan gì tới ta chứ, mắc gì ta lại không thoải mái, có đúng không?!…. Haha…. Liên can gì tới ta chứ?! Ta không thích hắn, ta không thích hắn…..
Có tên ngốc từng nói với ta: “Lăng nhi, không phải sợ, đã có ta ở đây.”
Có tên ngốc từng cười nói với ta: “Vì thiên hạ có thể phụ vạn dân; Vì nàng phụ cả thiên hạ cũng được.”
Ta miên man… có phải ta đã nhớ lầm hay không, kỳ thật so với tên ngốc kia mà nói, ta mới chính là kẻ ngốc.
“Lăng nhi….”
“Sao?” Mắt ta khép hờ ưu tư, khuôn mặt mỉm cười nhìn Âu Dương Vân.
“Ở bên ta… mãi mãi, được không?”
“Haha……” Ta lắc đầu.
Ta là ai? Ta là Lăng mẹ kế a. Sẽ không… đau khổ vì người khác. Sẽ không… thay đổi vì người khác, ta chính là ta, một mẹ kế thích viết ngược văn, thích bội thu nước mắt của độc giả.
“Vì cớ gì?”
Ta cười: “Nếu ngươi chỉ muốn nói cho ta biết Đông Phương Cửu thê thiếp đầy đàn, như vậy coi như ta đã biết. Còn những chuyện khác, ta vẫn là câu nói ấy, 「những chuyện khác đều có thể thương lượng, nhưng nếu là chuyện có liên quan đến ta, vậy thì không cần thiết lãng phí tâm tư sức lực.”
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta cũng nên hồi cung rồi. Vân Lăng Vương có thể đến dịch quán mà chúng ta đã chuẩn bị cho ngươi để nghỉ ngơi, đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn tiếp tục ở lại ‘Như Ý lâu’.”
“Nàng… nàng đã biết ta đến đây từ trước?!”
“Ừm”
“…….Ta…………”
“Cứ như vậy đi, ta phải đi rồi, Vân Lăng Vương cũng nên rời khỏi phủ đi thôi. Vân Lăng Vương giả dạng như vậy chắc cũng không muốn người khác phát hiện ngươi đã đến Lăng Đô, đúng chứ? Nếu còn không đi, lỡ cậu ta có phát giác ra điều gì, ta cũng khó có thể che giấu giúp Vân Lăng Vương.”
“……. Được, ta đi.”
Ngoài cửa lớn, ta dõi theo bóng Vân tiên nhân rời đi, ta cũng không biết bản thân sao lại bất giác đi tới Như Ý lâu. Ta không phải cố ý tổn thương hắn, ta nói trắng ra mọi chuyện như vậy, cũng chỉ vì để hắn sớm tỉnh táo lại mà thôi…
Thực ra, ta phải sớm biết rằng, nếu hắn có thể dứt ra được, thì ngay lúc ta nói với hắn ta không phải Thượng Quan Lăng hắn đã tỉnh ngộ rồi.
Những chuyện sau đó, có thể chứng minh được chỉ có ta là kẻ không tỉnh táo mà thôi.
Lăng Đô – Như Ý lâu – Phòng số 1 chữ Thiên
“Thiên Ảnh”
Một bóng đen từ trong bóng tối xuất hiện, đáp: “Vương thượng—“
“Nàng đã trở về an toàn chưa?”
“Vẫn chưa… Vương……..”
“Lăng nhi làm sao?!” Âu Dương Vân cả kinh, hai con ngươi đỏ sậm chuyển màu u tối.
“Vương phi hiện đang ở bên ngoài Như Ý lâu.”
“……. Đem thuốc tới cho Cô [vương].” (kể từ nay về sau Vân tiên nhân sẽ tự xưng mình là “Cô” đó nha.)
Thiên Ảnh lấy từ trong người ra một bình ngọc lưu ly, đặt vào tay Âu Dương Vân, Âu Dương Vân đổ từ trong bình ra một viên hoàn đan màu đỏ.
“Vương thượng….. Quốc sư đại nhân nói thuốc đó không nên dùng thường xuyên, không tốt cho long thể của Vương thượng “
Âu Dương Vân mặt không chút thay đổi: “Chuyện của Cô, có chỗ cho ngươi giảng đạo lý sao?”
“Thiên Ảnh không dám!”
Nhìn viên hoàn sắc đỏ trên tay, thật lâu sau, Âu Dương Vân thả viên thuốc trở lại trong bình lưu ly, khẽ nói: “Quên đi, cũng không cần nữa rồi….” Thở dài một tiếng, 「quay qua Thiên Ảnh nói: “Ngươi đem danh mục lễ vật đã chuẩn bị giao cho Tiểu Tạc Tử, ngày mai Cô muốn đến hoàng cung Ngọc Quốc.”
“Dạ….”
Bên trong một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường.
“Cái này… sao có thể như vậy được!”
Một nam tử ăn mặc như một thư sinh bình thường, sắc mặt vàng vọt, nhưng đôi mắt phượng lại ánh lên phong thái bậc đế vương, tay cầm gương đồng bất mãn oán trách.
Một nam hài thanh tú ăn mặc như một thư đồng, mím đôi môi đỏ mọng cười khúc khích nói: “Công tử, người thấy xấu sao? Nào có điểm gì bất thường đâu chứ?”
Nam tử buông gương đồng trong tay xuống, lắc đầu, trầm giọng nói: “Không phải xấu, mà lá quá lộ liễu, ngươi xem chỗ mắt này có thể nào thêm….”
“Công tử!~~~~ Trước giờ dịch dung chỉ có thể thay đổi diện mạo, chưa từng nghe qua còn có thể thay đổi cả ánh mắt! Nếu công tử người cảm thấy ánh mắt này không hợp với gương mặt hiện thời, tiểu nhân có thể thay đổi gương mặt khác tuấn lãng hơn cho phù hợp, công tử thấy vậy có được không?”
Nhìn “thư đồng” cười nắc nẻ, nam tử được gọi là “công tử” thở dài nói: “Thôi, quên đi, tại ánh mắt của Gia quá sắc bén…. để Gia tự chú ý một chút là được.”
Thư đồng quay đi, che miệng khẽ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.