Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 92: Đả kích thế này, làm sao chịu nổi?




Dịch bởi Maroon
Kim Quốc hoàng cung, ngự thư phòng, hoàng hôn dần buông.
Lộc Hải khom người chậm rãi bước vào ngự thư phòng, Hiên Viên Tiêu đang phê duyệt tấu chương ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Lộc Hải, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục xem xét tấu chương trong tay.
“Hoàng Thượng…” Lộc Hải khẽ cất tiếng, mi mắt hơi cụp xuống.
Hiên Viên Tiêu lần thứ hai ngẩng đầu lên, nhìn Lộc Hải, trong lòng sáng tỏ, cất tiếng hỏi: “Bên Dực Khôn Cung lại truyền lời tới sao?”
“Dạ…” Lộc Hải gật đầu đáp, “Sở Sở chủ tử muốn cùng Hoàng Thượng dùng bữa tối…”
Hiên Viên Tiêu khẽ ngẩn ra trong chốc lát, bật cười, nhìn chằm chằm Lộc Hải hỏi: “Lộc Hải, ngươi đi theo trẫm lâu như vậy rồi, trong lòng trẫm nghĩa cái gì, chắc hẳn ngươi cũng có thể đoán được chút ít.”
Lộc Hải ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt vàng kim của Hiên Viên Tiêu, vội nói: “Hoàng Thượng, lão nô trăm ngàn lần không dám tùy tiện phỏng đoán thánh ý!”
“Ha ha, giữa ngươi và trẫm không cần như vậy. Trẫm tin ngươi.” Hiên Viên Tiêu buông tấu chương ra, đứng dậy, chậm rãi bước lại chỗ Lộc Hải, lại nói, “Sở Sở là khách của trẫm, ngươi nên phân phó nô tài phía dưới tôn xưng nàng cho đúng. 「Hai tiếng ‘chủ tử’ không thể tùy tiện gọi như vậy, Lộc Hải, ngươi cần phải hiểu rõ chứ?”
Lộc Hải vội quỳ xuống đất, nói: “Dạ, lão nô hiểu rõ. Chỉ là…”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Sở Sở quận chúa theo Hoàng Thượng hồi triều, Hoàng Thượng an bài nàng vào ở Dực Khôn Cung, nhưng Dực Khôn Cung lại thuộc về Tây Lục Cung… ờ…”
Hiên Viên Tiêu cau mày, một lát sau, mới nói: “Là trẫm không cân nhắc chu đáo, Lộc Hải ngươi nhắc nhở đúng lắm.” Trầm tư trong chốc lát, lại nói tiếp, “Trở về, ngươi hãy chọn một khu nhà yên tĩnh cho Sở Sở dọn sang. Dù sao một nơi như Dực Khôn Cung không hợp với thân phận của nàng.”
“Hoàng Thượng, ý ngài là…” Ngài đưa Sở Sở quận chúa hồi triều không phải là muốn… như vậy là thế nào?! Lộc Hải thầm tự hỏi, nhưng lại không dám nhiều lời hỏi thêm, vừa mở miệng liền khép lại.
Hiên Viên Tiêu cười khổ, nói: “Trẫm cũng không biết trẫm là làm sao nữa…” Thở dài nói, “Đi thôi, bãi giá Dực Khôn Cung.”
Giờ Tuất hai khắc, Kim Quốc hoàng cung, Dực Khôn Cung.
Bóng đêm bao phủ, mặc dù đèn đuốc khắp nơi cũng không nhìn rõ mọi vật, xa xa chỉ thấy một bóng người vàng chói giữa vòng vây của những chiếc đèn lồng đang từ từ tiến đến.
Một mỹ nhân mặc cung trang, quay sang thân hình vàng chói kia, dịu dàng khom người, ôn nhu nói: “Bệ hạ vạn phúc!”
Nói xong khẽ ngẩng đầu lên, đệ lộ ra một gương mặt trái xoan xinh xắn, sóng mắt lấp lánh, đôi môi đỏ mọng, nụ cười diễm lệ, da trắng hơn tuyết trong hơn sương, đáng tiếc là thừa quyến rũ nhưng lại thiếu phần cốt cách.
Một bàn tay to lớn vươn ra định nâng nàng dậy, nhưng trong khoảnh khắc lại thu trở về, chỉ để lại một câu nói đầy xa cách: “Giữa Sở Sở quận chúa và trẫm không cần đa lễ.”
Dực Khôn Cung trong nhất thời trở nên tĩnh lặng, Sở Sở không khỏi tái mặt, nụ cười sắp sửa không còn giữ trên môi được nữa, trong mắt hiện lên vẻ u buồn, cuối cùng cố nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tiêu, vào trong dùng bữa thôi.”
Hiên Viên Tiêu được Sở Sở gọi như vậy, tựa như lại nhớ tới quá khứ. Chỉ là, tâm tình lại không còn như trước. Lòng hắn từ khi nào đã bắt đầu có sự thay đổi kỳ lạ, tự nhiên lại cảm thấy chột dạ khi đối mặt với một nữ tử ôn nhu như nước giống Sở Sở. Vì sao hắn chột dạ? Vì sao?!
Cứ cho là Hiên Viên Tiêu biết, hắn cũng không muốn thừa nhận.
Trong lòng thầm chế giễu bản thân, hắn cũng nở một nụ cười tuấn lãng, theo Sở Sở vào nội điện.
Nửa canh giờ sau.
Dùng bữa xong, dường như những chủ đề có thể nói hai người đều đã nói hết, đành phải ngượng ngùng ngồi phẩm trà.
Không ngờ Hiên Viên Tiêu phá vỡ sự trầm mặc trước, nói: “Sở Sở, 《Ba mươi sáu kế 》 lần trước nàng viết cho trẫm, vì sao chỉ có mười sáu kế?”
Sở Sở sửng sốt, vừa định mở miệng, lại thấy Hiên Viên Tiêu cười nói: “Chẳng lẽ này mười sáu kế này có thể biến hóa thành ba mươi sáu kế?!” Dừng một lát lại nói, “Xem ra trẫm còn phải nghiên cứu kỹ thêm.”
Sở Sở trong lòng chợt lạnh, Tiêu của nàng bắt đầu xưng “Trẫm” với nàng từ khi nào?! Ha ha, đây là đang xa lánh nàng, hay là… đây là chuyện nàng phải tập làm quen nếu trở thành hoàng hậu của y. Suy cho cùng, Tiêu của nàng cũng là vua của một nước, sau này có thể sẽ còn là quân vương của một thiên hạ thống nhất. 「Tự an ủi bản thân như vậy, tâm tình nhất thời tốt lên, nàng mỉm cười nhìn sang Hiên Viên Tiêu, có chút ngượng ngùng giải thích: “Lúc đó, khi thấy được 《Ba mươi sáu kế 》 ở chỗ Vô Ngôn, thiếp có chút khẩn trương, nên không… không nhớ được hết…” Trên thực tế là bản thân trước khi xuyên không chưa từng hết lòng học thuộc, cũng không có đặc biệt nghiên cứu những thứ này, nàng đâu ngờ bản thân sẽ xuyên không chứ? Nếu biết trước như vậy, nàng có thể đã thực sự học thuộc rất nhiều binh thư rồi, cứ cho là không thể hiểu nổi, nhưng cũng có thể giúp đỡ Tiêu mà!
“Ố?!” Hiên Viên Tiêu sửng sốt một chút, bật cười sang sảng, an ủi Sở Sở: “Không sao, mười sáu kế cũng tốt lắm rồi.”
Mấy từ đơn giản, không thể xem là lời an ủi, nhưng lại khiến mặt Sở Sở ửng hồng. Y vẫn quan tâm đến mình, chỉ là không biết cách biểu đạt, không phải sao? Trong lòng bất giác nhen nhúm một tia hy vọng le lói.
Cứ cho là Hiên Viên Tiêu không phải là một người cẩn thận chu đáo, nhưng hắn là ai chứ? Một vị quân vương hiểu rõ đạo làm đế vương đến mức không thể hiểu rõ hơn, một hoàng tử từ nhỏ sinh đã lớn lên dưới những bức tường đỏ này, sao hắn có thể không phát hiện ra thay đổi trên mặt Sở Sở?
Ánh nến rọi lên mặt lên người Hiên Viên Tiêu tạo nên những hình ảnh quái dị, trong đôi mắt vàng kim nông sâu khó hiểu toát lên một thần sắc không thể diễn tả, khiến Sở Sở không tránh khỏi bị cuốn hút vào trong đó, ánh mắt không thể nào rời khỏi thân thể y.
“Tiêu… chàng dự định… thiếp… như thế nào… chàng…” Sở Sở khẩn trương trở nên lắp bắp, căn bản không thể diễn đạt được suy nghĩ của mình.
“Mấy ngày nữa cùng ta đi Ngọc Quốc, đệ đệ Thượng Quan Thiên của nàng thân chính đăng cơ, nàng cũng nên trở về rồi.” Hiên Viên Tiêu khẽ nói.
Sở Sở nghe vậy, huyết sắc mới lan ra trên mặt trong nháy mắt biến mất hết, vì sao vào lúc này lại nói những điều này? Là đang nhắc nhở thân phận của mình sao? Mình bỏ tất cả đi theo y tới đây rồi, y còn muốn bắt mình quay trở lại?! Nàng làm gì còn mặt mũi mà quay về?! Làm sao quay về được?! Chẳng lẽ y không biết rằng, bản thân cho tới bây giờ vẫn chỉ muốn đi theo y, thuộc về y thôi sao?!
“Hắn không phải đệ đệ của ta!” Sở Sở cuối cùng cũng để lộ cơn lửa giận của mình.
“Nhưng Thượng Quan Lăng đối đãi với nàng như tỷ muội ruột thịt.” Hiên Viên Tiêu không chút do dự nói ra suy nghĩ của mình. Hắn không thể nào quên được biểu hiện của Thượng Quan Lăng tại Ma y quán. Càng không thể quên được Thượng Quan Lăng vì Sở Sở mà lăn lộn từ Ngôn Quốc sang Lương Quốc, đã tổn hao tâm tư và công sức tìm ma y chữa bệnh cho Sở Sở như thế nào. Đối đãi như vậy, chẳng lẽ còn không sánh bằng máu mủ hay sao?!
“Tiêu, chàng đã quên nàng từng đối xử ta như thế nào rồi sao?!” Sở Sở nhìn Hiên Viên Tiêu không thể tin nổi, lần đầu tiên nàng nghe được lời nhận xét của y về Thượng Quan Lăng, không ngờ lại là lời khen ngợi và tán thành. Sở Sở muốn cười, nhưng cười không nổi, ủy khuất mắc kẹt nơi cuống họng không thể nào thoát ra được, nàng sắp nghẹn chết rồi.
“Ta bị Thượng Quan Lăng hiếp đáp mười lăm năm, tròn mười lăm năm a! Mười lăm năm ta đều sống sợ hãi dưới bóng ma của nàng! Cũng chính nhờ nàng ‘ban ân’, ta suýt nữa đã bị đám người bỉ ổi kia… làm… huhu…” Nước mắt thi nhau chảy xuống, liền thành xâu chuỗi, không thể ngừng.
Đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Sở Sở, một tia sáng khác thường chợt lóe lên. 「Hiên Viên Tiêu định đưa tay lau nước mắt cho Sở Sở, nhưng chung quy vẫn không thể làm được. Hắn đăm chiêu nhìn Sở Sở, không phải hắn không tin “mười lăm năm ức hiếp” mà Sở Sở nói, mà là…
Sở Sở phải là người đầu tiên biết Thượng Quan Lăng căn bản không phải là Thượng Quan Lăng trước đây chứ?!
Hắn còn nhớ ngày ấy trên nóc nhà của Sở Dật Các, cả hắn lẫn Đông Phương Cửu đều nghe được lời tự thuật của “Thượng Quan Lăng”, Sở Sở không có lý do gì lại quên mất?
Một lúc lâu sau, cho đến khi Sở Sở khóc mệt rồi, Hiên Viên Tiêu mới cố ép bản thân mở miệng nói: “Chuyện quá khứ hãy để cho nó trôi vào quá khứ, chí ít nàng ấy hiện tại là thật tâm đối đãi nàng, nàng cũng đừng nên tính toán nữa.”
Sở Sở trợn trừng hai mắt nhìn Hiên Viên Tiêu, trong mắt chất chứa đau thương, bất bình, còn có sự chất vấn không thể lý giải. Chỉ là, không ai nói thêm lời nào.
Đêm khuya, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân thể mảnh mai của Sở Sở, rọi xuống đất hình bóng phản chiếu rất dài, rất dài của nàng, giữa căn phòng trống vắng, càng hiện rõ vẻ thê lương.
Các ngón tay nàng lạnh lẽo, nhưng vẫn không lạnh bằng trái tim nàng lúc này.
“Đã sinh Du sao còn sinh Lượng… (*)” Một tiếng thở dài ai oán, Sở Sở rời khỏi khung cửa sổ.
(*) Ai đọc Tam Quốc Chí thì biết câu này của Chu Du, trách ông trời vì sao lại sinh ra một Gia Cát Lượng giỏi hơn mình.
“Ta cũng muốn thật lòng đối đãi ngươi… cũng muốn…” Một giọt lệ, là vì ai mà rơi, nàng cũng không biết.
***
Lương Quốc, Cửu vương phủ, thư phòng.
Đông Phương Cửu có chút lười nhác, ấy vậy mà lại toát lên vẻ phong tình khó diễn đạt thành lời. Chẳng biết từ khi nào, trong đôi mắt phượng đen láy bao giờ cũng ánh lên vẻ âm ngoan của hắn, dần dần bị thay thể bởi vẻ tà mị, còn trong cái miệng không bao giờ do dự tuôn ra những hình phạt nghiêm khắc tàn nhẫn, cũng dần dần có chút chần chừ, bởi vì khóe môi luôn luôn nhếch lên vì nhớ tới người nào đó của hắn, một vành cung như vậy không thích hợp nói đến những đề tài tanh tưởi đẫm máu cho lắm.
Đông Phương Cửu đang thay đổi, hắn biết sự thay đổi của bản thân, nhưng hắn cứ để mặc. Có đôi khi, hắn sẽ dùng cụm từ “sự hồ đồ hiếm có” để an ủi chính mình.
“Chuyện Linh Phi có tiến triển gì không?”
Hắc y lam đồng, Bạch U khuỵu gối quỳ xuống, tay phải chấp đao, hồi bẩm: “Hồi gia, Linh Phi là hữu hộ pháp của cung chủ Bỉ Ngạn Cung.”
“Ố?” Đôi phượng mâu của Đông Phương Cửu híp lại, một lúc sau, hắn khẽ cười một tiếng, lại khen một câu: “Ha ha, thất ca của ta cũng coi như có chút năng lực.” Quay đầu lại hỏi Bạch U, “Cung chủ Bỉ Ngạn Cung có thân thế ra sao?”
Bạch U ngập ngừng chốc lát, cúi đầu bẩm: “Mật thám tra được, tên của cung chủ Bỉ Ngạn Cung chỉ có một chữ ‘Yến’.”
Ánh mắt Đông Phương Cửu phóng tới mặt Bạch U, thu lại nụ cười, nhìn hắn một cái, lạnh lùng hỏi「: “Bạch U, ngươi đừng nói với Gia rằng, người Gia nuôi dưỡng chỉ có thể tra được cái tên của cung chủ?! Thật không biết nhiều năm qua Gia đã nuôi dưỡng được những thứ gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.