Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 88: Trên triều có người, ngoài cung có người!




Dịch bởi: Maroon
“Công chúa…” Tiểu Phúc Tử hạ thấp giọng gọi, thấy ta không có phản ứng, lại kêu: “Công chúa! Trưởng công chúa! ~ “
“Chuyện gì?! Nói!” Ta lúc này mới hoàn hồn lại sau cơn kinh hãi chưa từng có. Thượng Quan Thiên sao có thể nói năng với ta như thế?! Rõ ràng là một con thỏ đế mà lại có gan cắn tỷ tỷ của mình ư?! Muốn cắn cũng nên cắn người khác chứ!
“Vĩnh An Vương cầu kiến…”
Ta trừng Tiểu Phúc Tử một cái, quát lớn: “Còn ngây ra đó làm gì! Không mau mời Vương huynh ta vào!”
“Dạ, dạ!”
“Mạc Ly!” Ta tiến ra đón, mở miệng gọi hắn trước.
Mạc Ly khẽ mỉm cười với ta, nói: “Hoàng Thượng niên kỷ còn nhỏ, công chúa cần từ từ khuyên nhủ Hoàng Thượng mới tốt, chớ đừng nổi nóng với Hoàng Thượng.”
Ta sửng sốt, hỏi: “Huynh nghe ta nói chuyện với Thiên Thiên rồi sao?”
“Ừm.” Mạc Ly gật đầu thừa nhận, tiếp theo lại quỳ thụp xuống, ngẩng đầu nói với ta: 「”Thần có một chuyện muốn cầu, thỉnh công chúa đáp ứng, bằng không thần sẽ quỳ ở đây không đứng dậy!”
Nhìn Mạc Ly cố chấp như vậy, ta chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cười đáp ứng: “Nói đi, ta đồng ý với huynh được chưa, mau đứng lên!” Miễn sao chuyện hắn yêu cầu, hoàn toàn không làm hại đến ta hoặc Ngọc Quốc là được.
“Thỉnh công chúa cho phép Thượng Quan Mạc Ly tiếp tục bảo vệ công chúa!”
Ta sửng sốt, suy nghĩ một lát, mới nói: “Mạc Ly à, huynh đã từng đồng ý với ta, hơn nữa huynh đã là Vĩnh An Vương của Ngọc Quốc ta, là Trấn Quốc Đại Tướng Quân kiêm Binh Bộ Thượng Thư rồi, huynh đâu thể đổi ý được!”
Mạc Ly ngước mắt nhìn ta trân trân, ánh mắt lấp lánh sáng: “Thần không có đổi ý, thần chỉ muốn được tiếp tục tận lực bảo vệ công chúa mà thôi.”
Ta nở nụ cười: “Mạc Ly, huynh đứng lên đi, ta chấp thuận.” Muốn lắc đầu, không thích hợp, muốn thở dài, lại nghẹn trở lại, cười cũng không được, than thở cũng không xong. Kéo Mạc Ly dậy, ta nói: “Kỳ thực, cách thức bảo vệ một người có rất nhiều loại, mà mỗi một việc huynh làm đều là đang bảo vệ ta, huynh hiểu chưa, Mạc Ly?” Mỉm cười với hắn, ta lại nói, “Giúp ta gọi Bính và Đinh đến đây, ta có việc muốn nói.”
Mạc Ly nhìn ta, gật đầu: “… Được.”
***
Đây là lần đầu tiên ta gặp Bính, một người nhỏ con gầy còm, có một đôi mắt to màu nâu nổi bật, nhìn kiểu gì cũng không giống một ám vệ có khả năng giết người.
Ánh mắt ta chuyển hướng sang Đinh, mặt đầy ý cười, ta hỏi: “Đinh, ngươi có đồng ý đến Binh Bộ giúp Mạc Ly không?”
Đinh sửng sốt một lúc liền gật đầu lia lịa, nói to: “Đồng ý đồng ý đồng ý!”
Giọng hét vô cùng khí thế của Đinh khiến ta ong cả tai, ta cười khổ: “Hài tử nhà ngươi sau này nhớ nói nhỏ chút, giọng của ngươi đúng là đầy sức mạnh giống y như sư tử rống vậy!”
“Hắc hắc…” Đinh gục đầu xuống, ngượng ngùng.
Ta thu lại nét cười, nghiêm giọng nói: “Hộ vệ Đinh, tiếp chỉ —— “
Đinh ngây ngốc, quên cả quỳ xuống, đến lúc Mạc Ly đá hắn một cước, hắn mới quỳ xuống.
“Hộ vệ Đinh, tính tình trung nghĩa ngay thẳng, làm hộ vệ của bổn cung nhiều năm, nhiều lần lập công, ban tên Lăng Mạc Thất, phong chức Binh Bộ Thị Lang, nhận bổng lộc tam phẩm.” 「Ta nhìn Đinh đang ngớ ra, ho khan một tiếng, hỏi: “Còn không lĩnh chỉ tạ ân?! Lẽ nào muốn kháng chỉ hay sao?”
Mấy giây sau, là tiếng dập đầu “thình thình” mãi không dứt.
“Lăng Mạc Thất, đứng lên cho bổn cung, đừng đập nữa, bổn cung nghe mệt tim lắm!” Liếc qua Mạc Ly một cái, hắn liền hiểu ý lôi kẻ nãy giờ chỉ biết dập đầu đứng dậy.
Ta nhìn về phía Bính cũng đang khiếp sợ y như vậy, mặt lạnh đi, quát lớn: “Hộ vệ Bính, vì bổn cung làm việc không thành, bị kẻ gian bắt đi, ngươi có biết tội không?!”
Câu hỏi này của ta, khiến tất cả mọi người đều bừng tỉnh, Bính lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ biết tội, thỉnh công chúa trách phạt!”
Ta cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại hắn: “Bổn cung ngược lại muốn hỏi ngươi, thông thường đối với kẻ làm việc bất lực, bổn cung xử trí như thế nào?”
Trên trán Bính đã lấm tấm mồ hôi hột, nhưng giọng nói vẫn kiên định khó ngờ: “Ban cái chết.”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng ta vẫn nhịn không được nổi gai ốc. Ho nhẹ một tiếng, ta ung dung mở miệng: “Nếu ngươi biết tội, cũng biết nên lĩnh tội như thế nào, vậy bổn cung sẽ không cần nhiều lời nữa.”
“Công chúa, Bính hắn…” Kẻ đần độn quên mất thân phận của mình ra mặt giúp người khẳng định là bạn Đinh – hay còn gọi Lăng Mạc Thất – chưa trưởng thành kia chứ không ai khác.
Không đếm xỉa đến lời cầu xin của hắn, ta nhìn sang Mạc Ly: “Vương huynh có dị nghị gì với quyết định của bổn cung hay không?”
Rõ ràng thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ đau lòng và không muốn, nhưng hắn vẫn ương ngạnh nói: “Thần không có ý kiến.”
“Ất! Sao huynh có thể vô tình như thế?! Bính hắn, Bính hắn…”
“Lăng Mạc Thất! Lăng thị lang, ở trước mặt bổn cung, ngươi hãy chú ý thân phận!” Không mắng hắn một câu thì hắn không biết điều.
Bính từ tốn dập đầu lạy ta ba cái, sau đó đứng dậy, nhìn vào Ất và Đinh thật sâu, tiếp theo từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, mắt thấy hắn sắp sửa rút đao, ta mới mở miệng: “Vương huynh, bổn cung tình cờ gặp một vị hiền tài, muốn giới thiệu cho Vương huynh quen biết.”
Ba người bọn họ đều bị ta làm cho choáng váng, ngay cả Mạc Ly cũng sững sờ nhìn ta, không hiểu ta đang nói cái gì, lại càng không hiểu nổi ý ta muốn nói gì. Ta cười bước về phía Bính đang cầm chủy thủ trong tay, kéo lấy cánh tay đang cầm chủy thủ của hắn, nói với Mạc Ly: “Đây, hắn chính là vị hiền tài mà ta nói, Lăng Vô Ưu.”
Im lặng, không ai tiếp lời ta.
“Hôm nay, tất cả những người có mặt ở đây đều phải chứng minh cho bổn cung một việc, hộ vệ Bính của bổn cung bởi làm việc bất lực bị bổn cung ban cho cái chết.” Ta nhìn một lượt qua từng người bọn họ, lại nói, “Bính đã không còn tồn tại trên đời này nữa. Hôm nay, trong phòng này chỉ có bổn cung và Vĩnh An Vương, Lăng thị lang, còn có một vị hiền tài bổn cung mới tình cờ gặp được tên Lăng Vô Ưu.”
Ngừng một lát, ta cao giọng hỏi: “Các ngươi đều nghe rõ cả chứ?!”
Ba người cùng đồng thanh nói: “Nghe rõ rồi!”
Ta mỉm cười, dỡ bỏ bộ mặt hung ác, nhìn Bính và Đinh, khoan thai nói: “Cái họ Thượng Quan này, bổn cung không thể ban tặng hai người các ngươi. Cứ cho là bổn cung ban được đi nữa, chúng thần trong triều cũng sẽ phản đối. Bổn cung ban họ ‘Lăng’ cho hai ngươi, là muốn các ngươi hiểu rằng, các ngươi cũng là người nhà của bổn cung.「Thượng Quan Lăng, ‘Thượng Quan’ và ‘Lăng’ vốn không thể chia cắt, bổn cung hy vọng các ngươi, Mạc Thất, Mạc Ly, Vô Sầu, Vô Ưu, trở thành người nhà của Thượng Quan Lăng ta, trở thành tay phải tay trái của Thượng Quan Lăng ta!”
Chuyện trên triều có Mạc Ly và Mạc Thất, còn thế lực ngoài cung thì chủ yếu sẽ do Vô Ưu chiếu cố, ta có thể yên tâm hơn một chút.

Đêm đã khuya, nhưng ta không tài nào ngủ được, nhìn vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, tâm tư của ta thực sự không cách nào bình tĩnh được.
Ta khủng hoảng, sợ hãi, lo lắng, mặc dù biết hoàng cung to lớn như vậy ngoại trừ Thượng Quan Thiên sẽ không có người đàn ông thứ hai xuất hiện, nhưng ta vẫn không thể an tâm; mặc dù biết Ất nhất định sẽ ở chỗ tối canh gác cho ta, trong vòng trăm trượng quanh Lăng Vân Cung ngay cả một con muỗi đực cũng không có, nhưng lòng ta vẫn thấp thỏm kỳ lạ.
Ta biết, điều ta lo lắng không phải là vòng trăng tròn tối nay, mà điều ta lo lắng chính là cái đêm trăng tròn không thể tránh khỏi kia. Ta luôn cảm thấy, có một số việc, ta trốn không khỏi, hoặc nên nói rằng, có một số người sẽ không để ta lẩn trốn.
Ta chỉ mong mình lo âu vô cớ.
Ta bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc nơi này là thế giới tiểu thuyết ta hư cấu nên, hay là một không gian tồn tại thực sự?
Ta càng ngày càng không thể hiểu rõ, ta rốt cuộc là Lăng mẹ kế, hay là Lăng công chúa?
Ta dần dần, có thể ngay từ ban đầu, đã xem những con người ở đây, tất cả mọi thứ ở đây là một thế giới chân thực mà đối đãi, nếu như không cảm thấy chân thực, ta cần gì phải quan tâm nhiều như thế?
Quan tâm vẻ cô tịch trong mắt Âu Dương Vân, quan tâm lòng ái mộ của Sở Sở, quan tâm vẻ mặt tổn thương của Hiên Viên Tiêu, quan tâm Đông Phương Cửu làm sao để có thể tiếp tục sống tốt…
Nếu như ta chưa từng tồn tại, nếu như ta biến mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.