Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 154: Lá thu vô tình, lòng người khó đoán




Trong lúc ta còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Hiên Viên Tiêu lại bật cười hì hì, giọng nói sang sảng truyền vào tai ta.
“Ta đã nói người kia chắc chắn là kẻ lừa đảo rồi mà, nếu hắn mà đoán được số mạng bằng cách xem cốt, thì ta chính là Huyền Cơ lão nhân rồi!”
Haha, Hiên Viên Tiêu thật đúng càng sống lâu thì cả trẻ con, quả thực sau lần từ cõi chết trở về, có chút chuyện cỏn con mà hắn cũng tranh cãi cho được.
Aizzz…..
……
“Cốc chủ!” Một người thanh niên cung kính gọi.
“Hồi cốc.” Người đàn ông có đôi mắt trống rỗng hờ hững nhìn về phía xa.
“…. Còn tên đần độn kia xử trí thế nào?” Thanh niên kia dừng lại chốc lát rồi hỏi.
Người nọ mắt khép hờ, im lặng một lúc rồi nói: “Mang hắn về cốc trước, thời điểm thích hợp sẽ đưa hắn xuất cốc.”
“Đã đưa hắn theo suốt cả chặng đường rồi……” Thanh niên vừa đi vừa càu nhàu.
Người nọ quay lại nhìn, giọng nói pha lẫn chút không hài lòng: “Người kia không phải người bình thường, nhất định phải cứu sống!”
Thanh niên cúi đầu: “Dạ, cốc chủ.”
….
Vừa vào ngồi trong khách điếm ta liền nghĩ, nếu bây giờ ta tới hoàng cung của Hiên Viên Tiêu tìm Sở Sở dẫn nàng tới đây, vậy phải chăng ta có thể xong việc rút lui không?
Hay là nhất định phải đợi đến ngày mai tự mình đưa hắn đến ngoài cửa cung….
Hiên Viên Tiêu đẩy cửa bước vào, đôi mắt vàng nhìn vào vẻ mặt ngơ ngẩn của ta, hỏi: “Xuống lầu ăn chút gì đi?”
Ta hoàn hồn nhìn hắn: “…….. Hử…. ờ.”
“Nếm thử món này đi, không phải tỷ thích ăn cá sao.” Hiên Viên Tiêu gắp một miếng lườn cá cho vào bát ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hắn cười cười, ôn nhu nói: “Dọc đường đi, có khách điếm tửu lâu nào chúng ta dừng chân mà tỷ không gọi món cá không?”
Ta cũng cười cười, cắm cúi ăn cơm.
Hồi lâu, Hiên Viên Tiêu mở miệng: “Lăng, có tâm sự gì sao?”
Ta thẳng cổ, lắc đầu: “Đâu có!”
Hiên Viên Tiêu thở dài: “Đừng tin những lời kẻ kia nói, nếu ta là vương giả, tỷ là Đế hậu, vậy sao ta có thể là biểu… biểu đệ của tỷ được.”
Trong lòng ta càng buồn bực không thôi. Ngươi mất trí nhớ mà, nhưng ta thì không! Ngươi chính là vua, chú coi bói kia nói không sai lấy nửa câu. Nhưng ta có phải Đế hậu hay không thì vẫn cần kiểm chứng thêm, có điều chí ít cũng từng có một vị vua muốn cưới ta làm vợ, nếu ta không bỏ trốn, chẳng phải xem như đã là Đế hậu rồi sao?
Nhưng mà, không phải ta vì lời nói của lão thầy tướng số mà nặng nề ủ dột, mà vì…
“Haizz, ta thắc mắc vì sao ông ta tính toán không hoàn toàn chuẩn xác mà thôi!” Ta cười sượng sùng, lại cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm vào chân bàn mới bình tâm, “Ăn cơm đi, nơi này thức ăn thật là ngon, không hổ là Cẩm Hâm, Kim quốc đúng là hùng cường!” Ta thuận miệng khen Kim quốc một câu.
Hiên Viên Tiêu nở một nụ cười nhẹ: “Hay chúng ta ở lại đây, không bao giờ… đi đâu nữa… có được không?”
Bàn tay cầm đũa của ta run lên, cũng may lúc này không có gắp thức ăn, ta thờ ơ tiếp nhận câu nói của hắn: “Ở lại, đương nhiên, đệ nên ở lại đây…” Ta giả bộ ngu ngơ qua mặt hắn.
Đột nhiên Hiên Viên Tiêu nghiêm mặt lại, nhìn ta chằm chằm, ánh mắt bức bách khiến ta thấy chột dạ, tim đập thình thịch.
Hồi lâu sau, đôi mắt vàng mới chớp một cái, hắn lại nhoẻn miệng cười, giọng điệu bình thường: “Ăn đi.”
Không nhiều lời nữa, ta vội vàng gục mặt lùa cơm.
Nuốt trôi bữa cơm này thật chẳng dễ dàng, món ngon đến miệng mà chẳng biết có vị gì.
“Muốn ra ngoài dạo phố không?”
Lên tới tầng hai, toan đẩy cửa phòng, chân còn chưa bước qua ngưỡng cửa, ta đã nghe tiếng Hiên Viên Tiêu hỏi vọng tới từ phía sau.
Lần đầu tiên tới Cẩm Hâm, tất nhiên phải đi dạo phố rồi, nhưng từ lúc bước chân vào cổng thành tâm tình ta thay đổi rất lớn. Tới Cẩm Hâm tức đã tới điểm đích cuối cùng. Không phải ta lưu luyến gì mấy ngày đồng hành cùng Hiên Viên Tiêu, ở một chừng mực nào đó mấy ngày qua cũng khá vui, nhưng cho dù hắn đã mất trí nhớ, nhưng trong lòng ta vẫn xem hắn là Hiên Viên Tiêu. Cái tên “Bánh trôi” chẳng qua chỉ là tạm thời. Nhưng từ ánh mắt mà Hiên Viên nhìn ta, ta cảm nhận được đó tình cảm không muốn rời xa người thân, hoặc cũng có thể là sự tin tưởng.
Vốn là đưa hắn về nhà, xem như “Châu về Hợp Phố”, nhưng sao giờ đây lại giống như ta bỏ rơi hắn mà đi thế này.
Trước sau gì thì cũng phải nói sự thật, nhưng thực sự ta có chút sợ hãi khi nhìn vào mắt hắn, ánh mắt vàng tổn thương sau cú sốc. Chẳng ai muốn mình bị người khác lừa gạt, hơn nữa ta còn dùng danh nghĩa là người thân của hắn.
“Muốn dạo chơi chút không?” Hắn hỏi lại.
“Ta mệt, muốn nghỉ ngơi.” Ta đáp
Hắn ừ một tiếng ỉu xìu: “Vậy thì tỷ nghỉ ngơi đi, có việc gì cứ gọi ta, ta ở ngay phòng bên.” Dứt lời, hắn đẩy của phòng bên cạnh đi vào.
Hôm nay không chỉ ta quái lạ, mà hắn cũng không khác gì ta.

Ngủ chập chờn một đêm, mới sáng sớm ta đã rửa mặt mũi xong xuôi, vừa đẩy cửa bước ra ngoài, đã thấy Hiên Viên Tiêu đứng ngay ngoài cửa nhìn ta, nụ cười thoáng trên môi:
“Hôm qua vốn định cùng tỷ dạo chơi trong thành, sợ là sau khi trở về sẽ không còn những tháng ngày tự tại như bây giờ nữa.” Giọng nói trầm trầm, bình thản.
Ta ngượng ngùng mỉm cười, an ủi hắn: “Đệ là nam nhi, dù gia đình đệ giàu có, nhưng ra ngoài đi du ngoạn mấy hôm cũng không ai ngăn cản đâu.”
Hiên Viên Tiêu nhìn ta, hồi lâu sau hắn đưa tay ra: “Chúng ta đi dạo đâu đó một lát.”
Ta dán mắt vào bàn tay phải hắn đang chìa ra, do dự một hồi mới “phun” ra một câu: “Đi, ta đưa đệ đi ngắm qua hoàng cung của Hiên Viên Đế.”
Đối mắt vàng của Hiên Viên Tiêu thoáng chốc ảm đạm, hắn rút tay về, lạnh lùng đáp: “Cũng được.”

Ngói vàng tường đỏ, lầu cao mái rộng, san sát liền nhau, khí thế phi phàm.
Cổng cao sừng sững tường lan mã, nguy nga tráng lệ chốn đế vương.
Đây là hoàng cung của Hiên Viên Tiêu, nơi ở của vị đế vương cường đại nhất bốn phương.
“Còn muốn đi tiếp sao?” Hiên Viên Tiêu ở phía sau ta hỏi.
Phía trước ngay bên dưới cánh cổng màu đỏ cao sừng sững là mấy người thị vệ gác cổng, còn đi tới nữa sẽ bị chặn lại.
Ta lạnh giọng đáp: “Ừm.” Sau đó sải bước đi tiếp.
Thị vệ ngăn ta lại: “Hoàng cung cấm địa, không thể tự tiện ra vào.”
Ta quay đầu nhìn, Hiên Viên Tiêu chậm rãi bước về phía ta.
Nhưng, hắn đi lướt qua ta, bước thẳng tới trước mặt thị vệ, bỏ nón ra, mắt vàng lạnh lùng, ngạo nghễ nhìn xuống, giọng nói trầm thấp, cao ngạo, sặc mùi đế vương.
Hắn nói: “Thấy trẫm còn không quỳ xuống!”
Đám thị vệ trợn trắng nhìn chằm chằm vào hắn, sững sờ như không thể tin vào mắt mình, sau đó đồng loạt quỳ sụp hô to: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Ta sững sờ.
Hắn không hề mất trí nhớ, ta những tưởng mình lừa hắn, nào hay là do hắn phối hợp để ta lừa hắn.
Ta xoay người, bước đi không hề lưu luyến.
“Lăng.” Hắn gọi ta.
Ta không hề dừng lại mà chỉ bước chậm hơn.
“Lăng, chúng ta tới rồi.” Hắn nói.
Ta muốn cười, nhưng tiếng cười chỉ có thể quanh quẩn trong lồng ngực, không cách nào thoát ra ngoài.
Hẵn vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích, chỉ lạnh lùng mở miệng ra lệnh: “Ngăn nàng lại!”
“Dạ!” Đám thị vệ lĩnh mệnh.
Ta xoay người nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt vô cùng kiên quyết: “Hiên Viên Tiêu, ngài làm vậy có phải muốn đối đầu cùng Ngọc quốc.” Ta vốn định nói, “Ngươi dám!” hoặc “Cuồng ngôn! Ngươi nhất định sẽ hối hận.” Nhưng lại thấy có phần buồn cười, nói vậy cũng chẳng thể làm hắn sợ hãi mà thả ta đi. Cho nên ta phải khẳng định với hắn, giữ ta lại sẽ trở thành kẻ thù của Ngọc quốc, làm thế có đáng hay không, ta đáng để làm vậy sao.
Ánh mắt hắn kiên định cao ngạo, tư thế oai hùng, hào quang tỏa quanh thân, đoạt hồn nhiếp phách, nhưng giọng nói thì lạnh lùng sắc bén: “Về sau, cả thiên hạ này đều là của trẫm.”
Dứt lời Hiên Viên Tiêu xoay người, sải bước đi, bỏ lại chuỗi âm thanh tàn nhẫn quẩn quanh bên ngoài bức trường thành rực đỏ.
“Đưa nàng đến Dật Thanh Cung, không được làm nàng bị thương.”
“Dạ!”

Hoàng cung Kim Quốc, Dực Khôn Cung:
“Sở Sở quận chúa, bệ hạ đã trở về!”
Thượng Quan Sở Sở quay đầu nhìn lại, thì thấy cô cung nữ vận cung trang xanh lam, gương mặt thanh tú mỉm cười tươi tắn, vội vã đi về phía nàng.
Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Sở Sở cong lên, đáp lại bằng một nụ cười hiền thục: “Lục Y xem em hấp tấp không ra thể thống gì nữa cả.” Cung nữ tên Lục Y là nha hoàn hầu hạ Sở Sở ở Kim quốc, cũng là đại cung nữ ở Dực Khôn Cung.
“Quận chúa, bệ hạ về rồi!” Lục Y hít sâu, ổn định lại hơi thở đang dồn dập, lặp lại một lần nữa.
Thượng Quan Sở Sở cười rạng rỡ: “Ta nghe thấy rồi.” Xoay người quay lưng về phía Lục Y, nhưng chiếc khăn lụa siết chặt trong tay đã tiết lộ tâm tình đang rất hưng phấn và căng thẳng của nàng. “Bệ hạ đến Từ Ninh Cung diện kiến Thái Hậu rồi sao?”
“Không ạ, nghe thủ vệ ở cửa cung nói, bệ hạ trực tiếp hồi Dật Thanh Cung.” Lục Y dừng ngang, như sực nhớ ra điều gì, rồi nói tiếp: “Nghe nói bệ hạ còn đưa một người về cùng.”
Trong lòng Thượng Quan Sở Sở khẽ run lên, có điều Lục Y không nhận ra cử chỉ bất thường này của nàng.
Nàng quay lại đối diện Lục Y hỏi: “Là người thế nào?” Thực ra, nàng muốn hỏi là nam hay nữ, nhưng lại không tiện nói ra. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.