Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 144: Yêu là kiếp nạn, lưu luyến là tội (nhị)




Maroon dịch
Lúc này, lại thêm một người áo đen lặng lẽ bước vào lều của ta.
Nhìn chăm chú một lúc, không phải Bạch U sao? Sao hắn lại thiếu một cánh tay?!
“Bạch U?” Ta kinh ngạc gọi hắn, Bạch U vẫn rất tuân thủ quy củ đầu tiên là cúi chào Đông Phương Cửu, tiếp theo mới gật đầu với ta một cái, “Lăng chủ tử.”
Nhìn đôi mắt màu lam vẫn sắc sảo như trước của hắn, ta nuốt lại những lời muốn hỏi. Hà tất phải hỏi nữa, mất một cánh tay thì thế nào, chẳng phải hắn vẫn là Bạch U, là chủ nhân của U Minh Đao như trước hay sao.
“Thỉnh Gia nhanh chóng rút lui!” Bạch U liếc mắt nhìn ta, xoay người bẩm báo với Đông Phương Cửu.
Đông Phương Cửu hơi gật đầu, mi mắt khẽ hạ thấp, nhẹ giọng dặn dò: “Đưa Lăng chủ tử đi.”
“Ta không đi!”
Bạch U nhận được mệnh lệnh, giây tiếp theo đã đứng ở trước mắt ta, đưa tay ra giữ chặt lấy ta.
Vô Cầu lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nhảy vọt lên từ trên giường, giúp Bạch U đẩy ta, “Tỷ ngốc à, có người tới cứu còn không chịu đi?! Chờ tên Vương bát đản Đông Phương Thất kia lại đến nhục nhã tỷ hả?!”
Một câu nói vô tình nhưng khiến đôi mắt đã khép hờ của Đông Phương Cửu trong nháy mắt mở toang, trong đôi phượng mâu u tối lộ rõ sát khí, ánh mắt âm u băng giá bắn ra bốn phía.
Đông Phương Cửu chầm chậm xoay người, thực ra cũng chỉ trong vài giây thôi, nhưng không ngờ đối với ta mà nói lại khó khăn đến thế. Ta có nên giải thích một chút hay không? Không cần, không giải thích thì tốt hơn.
“Bạch U, còn không đưa Lăng chủ tử của ngươi đi!”
“Dạ!”
Thấy mình không thể thay đổi được gì, ta đành nói với Đông Phương Cửu ở đằng sau: “Đưa ta đi cũng được, nhưng còn hai người nữa phải cùng đi với ta.” Bạch U nhìn ta sâu xa, trong mắt toàn là trách cứ.
Ta biết, hắn ghét ta gây thêm phiền toái cho chủ tử của hắn, ta hiểu rõ.
Đông Phương Cửu cũng không quay đầu lại: “Được.”
“Vậy tốt!”
“Bạch U, làm phiền ngươi.”
Nhưng Bạch U buông ta ra, xoay người đi tới bên cạnh Đông Phương Cửu, chờ mệnh lệnh của hắn.
“Làm theo lời Lăng Nhi.”
“Dạ.”
Gió đêm nay rất lớn, thỉnh thoảng lại thổi tung cửa lều, ánh trăng lọt vào cũng rất u ám, kéo chiếc bóng của Đông Phương Cửu rạp dài trên đất.
Ta nhìn vào cái bóng trải dài kia, nhẹ nhàng nói “Cảm tạ”.
“Lăng Nhi, đi thôi.”
Hắn đưa tay kéo ta sang, bất thình lình, mắt phượng cong lên, giọng nói pha lẫn một chút ấm ức: “Tiểu Lăng Nhi chỉ biết ăn hiếp người ta! ~~~ “
Ọe… thật mắc ói! Tên ngốc Đông Phương Cửu kia lại bắt đầu làm người ta buồn nôn?! Có thể đừng làm vậy hay không…
Khóe miệng ta co rút, bị hắn kéo ra khỏi lều, được hắn ôm lấy dịu dàng, trong mắt hắn ngập đầy nét cười, cúi đầu ám muội thì thầm bên tai ta: “Ôm lấy cổ ta sẽ an toàn.”
Ta ngẩn ra, Đông Phương Cửu đã nhún người nhảy lên, tiếp đó chỉ nghe tiếng phần phật của ống tay áo, tiếng gió rít gào bên tai.
NND võ công của tên này không tệ! Khinh công lại càng không tồi, ha ha!
Chờ một chút, ngài có thể đừng ôm ta như thế không? Sao cứ thấy thế nào á?
“Này, ta nói con người ngươi có phải nghe không hiểu tiếng người hay không?”
Vầng trăng khuyết trong đêm đen lãnh lẽo và tĩnh mịch, ánh trăng phản chiếu trên khuôn mặt Thượng Quan Lăng như ánh sáng của châu ngọc, mà trong cái vẻ lười biếng và lơ đãng lại bộc lộ nét trẻ con của gương mặt đó trong khoảnh khắc khiến lòng Đông Phương Cửu mềm đi.
Tiểu Lăng Nhi của hắn cũng chỉ có những lúc đối mặt với hắn mới để lộ ra diện mạo khả ái như vậy, mặc dù nói năng không được lọt tai cho lắm, nhưng thế cũng tốt rồi, không phải sao. Đông Phương Cửu trong lòng thầm nghĩ vậy, nhất thời tâm tình khoan khoái hẳn lên.
“Sao vậy?” Hỏi nhỏ.
Ta chịu không nổi cái vẻ ôn nhu dịu dàng, cộng thêm ánh mắt buồn nôn muốn chết của tên ngốc kia, ho khan một tiếng, mới nói: “Ta đã nói đến như thế rồi, mà sao ngươi vẫn mặt dày mày dạn như vậy? Ta nói~~, không phải ngươi thực sự…” Nuốt một ngụm nước bọt, “…thực sự yêu ta rồi đó chứ?” Mặc dù hoàn cảnh hiện tại khá là nghiêm trọng, mặc dù hiện tại ta đang bị ôm trong lòng người ta cũng không phải hay ho gì, nhưng ta vẫn không nhịn được hỏi thẳng.
Không sai, ta đúng là muốn hỏi cho rõ ràng, Đông Phương Cửu rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào? Để ta còn kịp mà sửa lại?!
Rõ ràng hắn hận ta – à đương nhiên là Thượng Quan Lăng dưới ngòi bút của ta – hận muốn chết, vì sao chớp mắt một cái, à, cũng không thể nói như vậy, vì sao không bao lâu sau, hắn lại phải lòng ta được chứ? Vậy rốt cuộc, hắn phải lòng ta, hay là căn bản ngay từ đầu hắn đã có ý đồ với Thượng Quan Lăng? Hay là…
Đông Phương Cửu mỉm cười, nói: “Được rồi.” Tiếp theo hắn tiêu sái đẩy ta ra khỏi lồng ngực hắn, thả xuống đất, đương nhiên là để ta tự đứng trên chân mình, chứ không phải nằm bò dưới đất đâu nha.
Chỉ mới một lát, mà bọn ta đã ra khỏi quân doanh của Đông Phương Thất rồi.
“Ta hỏi ngươi, sao ngươi…”
Ta còn chưa nói xong, tên ngốc kia đã dùng ánh mắt không biết đã pha thêm bao nhiêu lít nước nhìn ta, cái đó gọi là ánh mắt thâm tình ư, tim ta trật một nhịp, quyết định làm như không thấy, ánh mắt của tên ngốc này thật quá sức quyến rũ!
“Đắc ngọc giả, đắc thiên hạ.” (có người “Ngọc”[quốc], có thiên hạ)
Đông Phương Cửu nhẹ nhàng phun ra sáu chứ, nhưng lại giống như sáu cây kim châm xuyên qua tai đâm vào tim ta.
“Lăng Nhi, nàng tin không?” Hắn hỏi ta.
Ta cười gượng hỏi ngược lại: “Ngươi tin chứ?”
Đông Phương Cửu thở dài, đôi mắt long lanh như nước, giọng hắn nhẹ nhàng, giống như tiếng tinh thạch va chạm vào nhau, hắn nói khẽ, “Từ nhỏ ta lớn lên giữa đao quang kiếm ảnh của hoàng cung, đã nhìn quen cảnh thế thái nhân tình ấm lạnh thất thường, a dua nịnh nọt tiếu lí tàng đao. Lúc đầu, vì để sống sót mà sinh tồn, sau lại sống vì trả thù, quyền lợi, và dục vọng. Sống nhiều năm như vậy, ta đã tê liệt với vui sướng hạnh phúc rồi, nhưng rồi ta gặp được một người, một người lanh lợi hoạt bát như tiên giáng trần, một người lo cho nước lo cho dân lo cho thiên hạ. Ta chỉ gặp một người như vậy mà thấy hiếu kỳ, tiếp theo là rung động, cuối cùng là cảm phục nàng. Yêu thích, hai chữ này quá đơn giản, quá nông cạn, có lẽ, sống nhiều năm như vậy ta cũng chưa hiểu cái gì gọi là yêu, nhưng trong cuộc đời này ta đã nhận định một điều, chính là chỉ một mình nàng ấy, chỉ cần một mình nàng ấy. Nàng hiểu ta nói gì không, Lăng Nhi.”
“Ta…” Ta hiểu chứ, nhưng ta không muốn hiểu có được không? Đông Phương Cửu, hai chữ tình yêu đối ta quá nặng nề, không phải ta không dám yêu, không phải ta không muốn yêu, mà là không thể, ta không thể bị hủy hoại ngươi, cũng là hủy hoại ta! “Đông Phương Cửu… Ta không phải Thượng Quan Lăng…” Thở dài nặng nề, ta cười nói ra bí mật của mình, một nửa bí mật.
Ta lo lắng hồi hộp nhìn hắn, chờ hắn mở miệng, nhưng không ngờ được, Đông Phương Cửu lại mỉm cười thản nhiên, tiếp đến xoa nhẹ đầu ta, hắn nói: “Ta biết.”
Ta sửng sốt.
“Nàng quên rồi ư, trước đây ta từng nói, nàng thú vị hơn so với ‘Thượng Quan Lăng’ nhiều.” Hình như hồ ly Đông Phương Cửu đang nở nụ cười, nhưng sao ta lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Trời, đó chẳng phải xảy ra trước đây khá lâu rồi sao? Không lẽ ta vừa xuyên tới, tên này đã phát hiện ra?
“Ặc, ngươi…”
“Được rồi, Tiểu Lăng Nhi của ta vẫn luôn khả ái như vậy, đôi mắt tròn xoe thực là khả ái muốn chết! ~~~ “
“Đông Phương Cửu ngươi có thể đừng làm ta buồn nôn có được không?! Ta sẽ ói mất!”
Một chưởng hất bay móng vuốt của hắn ra, hung hăng trừng cho hắn một cái.
Đông Phương Cửu thu lại nụ cười, mặt nghiêm túc lại, thình lình, điềm đạm xoay người, bỗng đâu một đoàn người chạy tới.
“Lăng tỷ tỷ!” Vô Cầu ngồi trên lưng ngựa vẫy vẫy tay.
“Lăng quốc sư…” Tiểu Ngư Nhi vẫn không biết xưng hô với ta thế nào cho phải.
Bạch U xuống ngựa, khom người nói: “Gia, người mang đến rồi. Nhưng Đông Phương Thất phát hiện không thấy Lăng chủ tử, đã phái truy binh, có lẽ không lâu sau sẽ đuổi được tới đây.”
“Bao nhiêu người?”
“Không biết.”
Ánh mắt Đông Phương Cửu nhìn qua sau vai Bạch U, tao nhã nhảy lên lưng ngựa, nhìn về phía ta, vẫn mỉm cười ôn nhu như trước, đưa tay ra nói: “Lăng Nhi, lên ngựa.”
Ta nhìn chung quanh, ngẩng đầu mỉm cười đón ánh mắt Đông Phương Cửu, cất giọng lưu manh: “Ngươi xuống đây trước đi.”
Đông Phương Cửu ngơ ngác, nhưng vẫn xuống ngựa.
Ngón tay trỏ như có ma lực của ta lại chỉ sang hai người vẫn đang an tọa trên lưng ngựa.
“Vô Cầu, Tiểu Ngư Nhi, hai ngươi cũng xuống đây!”
Hai thằng nhóc mặc dù hoàn toàn không muốn nhưng cũng leo xuống.
Ta nhìn sang Bạch U, hỏi: “Các ngươi tới tổng cộng bao nhiêu người?”
Bạch U sửng sốt một lúc, rồi khách khí trả lời, “Đều ở đây cả.”
Ặc… Các ngươi gan thiệt! Từ trên xuống dưới đếm tới đếm lui cũng không tới một trăm người!
Ta lách qua người Đông Phương Cửu, đi tới chỗ đám kia hắc y nhân trước mặt, bọn họ thấy ta bước tới, cũng biết ta là “chủ tử”, liền đồng loạt xuống ngựa, bày tỏ sự tôn kính với ta.
“Các vị…” Ta cảm thấy gọi bọn họ là gì cũng không thích hợp, đơn giản kêu vậy đi, “Các vị, nếu chúng ta muốn toàn bộ tránh được sự truy đuổi của Đông Phương Thất là không có khả năng.”
Câu nói điềm đạm của ta khiến đôi hàng lông mày của Đông Phương Cửu trong nháy mắt nhíu lại, ánh mắt hắn cũng tối sầm.
“Kẻ hèn bất tài, nhưng có một kế, có điều, cũng chỉ dám nói, có lẽ có thể giữ được bệ hạ của các vị vẹn toàn. Nhưng, trong các vị phải có một nửa chịu hi sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.