Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 132: Đệ nhất mỹ nhân, lòng hướng về ai?




Chỉnh dịch: DuDu & Maroon
Thoáng chốc mấy ngày lại trôi qua, nơi ta ở chính thức đổi tên thành Phủ Quốc Sư, nực cười ở chỗ phủ quốc sư lại được xây dựng bên trong hoàng cung, nơi mà ngoại trừ hoàng đế ra nghiêm cấm tất cả mọi nam nhân trưởng thành nào ở lại, cho dù ta là một “nam nhân” giả hiệu, nhưng trong hoàng cung tự nhiên lại có thêm một nam nhân, còn là một nam nhân trẻ trung phơi phới, cho nên sẽ có ít nhiều lời ong tiếng ve. Nhưng nói thật chứ không có lửa làm sao có khói, nếu mỗi ngày không có một đám nương nương đến chỗ ta đây “uống” trà, cuộc đời sẽ tươi đẹp biết bao.
“Vô Cầu, độc trong người Đông Phương Tấn mất bao lâu mới có thể giải?” Ta vắt chân hình chữ ngũ, không thèm để ý hình tượng ngồi gặm lê ngon lành.
Ngay sau ngày Đông Phương Tấn giữ ta lại, thằng nhóc Vô Cầu đã chẩn ra lão già kia bị trúng độc, lại là độc mãn tính, nếu không mau chóng chữa trị tuyệt đối không sống được tới tháng sau. Sau khi biết việc này, ta cũng hơi do dự, thực sự thì lão già Đông Phương Tấn này cũng không phải loại tốt lành gì, già như vậy rồi còn thèm thuồng Uyển nhi, còn từng đối xử tệ bạc với tên ngốc Đông Phương Cửu, ta quả thật từng nghĩ đến chuyện giả bộ không biết, lơ cho kẻ muốn hại hắn được toại nguyện, nhưng sau một hồi cân nhắc, dù cho lão già kia có xấu xa thật, nhưng quả thật hắn đối đãi với ta và tiểu Vô Cầu cũng tạm chấp nhận, ngoại trừ ngày đầu tiên hơi quá, những ngày sau cũng gọi là lấy lễ đối đãi, lại còn trả “lương cao” mời ta làm đại quốc sư, có thể xem như dưới một người trên vạn người, ngay cả Vương gia, công chúa cũng không bằng ta, cả ngày nịnh bợ ta, mong ta nói tốt trước mặt lão già vài câu.
Thật ra, đây cũng không phải nguyên nhân chính để ta quyết định cứu lão, quan trọng là dù cho lão xấu xa, đối xử không tốt với tên ngốc Đông Phương Cửu, thì vẫn là cha của tên ngốc kia. Nếu như ta chưa biết có người muốn đầu độc lão già kia thì không nói, nhưng nếu đã biết, lại giả bộ không biết, lương tâm thật sự có chút cắn rứt. Đôi khi ta cảm thấy, người già dù có sai thì cũng không phải sai lầm lớn, có thể hiểu được thì nên hiểu, không thể hiểu thì nên tha thứ.
Đông Phương Tấn muốn sống lâu trăm tuổi, muốn trường sinh bất lão, ngay cả chúng ta ai mà chả muốn trẻ mãi không già? Chẳng qua có người minh mẫn, có người hồ đồ mà thôi, ha ha, ông trời đối xử với những người phàm phu tục tử như chúng ta rất công bằng, chính là tuổi trẻ của mỗi người đều trôi qua như nhau, mỗi người đều chỉ có thể trẻ một thời gian, một thời gian mà thôi.
“Việc ấy…..À…… Khoảng nửa tháng nữa.” Miệng Vô Cầu cũng không hề nhàn rỗi, gặm dưa vàng do Thương Mân cống nạp, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc. Thật đúng là, thật đúng là cuộc sống ngọt như mật a?
“Lâu như vậy sao?!”
“Xì, chứ tỷ còn muốn thế nào nữa?” Nó lại cắn thêm một miếng, “Nhưng mà, nếu có sư phụ ta ở đây, ba ngày là giải xong!”
“Vậy sao đệ lại lâu vậy?”
“Lời thừa, ta có phải là ma y đâu, ta chỉ là truyền nhân của ma y thôi, ha ha.”
Ta lườm hắn một cái, nói: “Đệ đừng có mà không biết xấu hổ! Yến có bảo nhận đệ làm truyền nhân đâu! Đệ cùng lắm chỉ tính là một đồ đệ bất hiếu mà thôi! Đem so với sư huynh Vô Dục của đệ, thì cứ gọi là cách nhau một trời một vực! Ta thấy xấu hổ thay cho đệ, xấu hổ quá đi!~~~”
Tiểu Vô Cầu lập tức ném miếng dưa trong tay, căm giận nhìn ta, cực kì cương quyết, bất mãn nói: “Nói cho tỷ biết! Y thuật của sư huynh không bằng ta đâu! Tỷ không nên coi thường ta! Hừ!”
“Ồ?” Ta nheo nheo mắt, nói thật ta không tin Vô Dục lại không bằng nó, mà ai có thể tin được đây? “Lừa kẻ ngốc sao? Mà đệ cũng có thể tính là đồ ngốc nha, ngoan!~~~”
“Tỷ –”
“Hắc hắc, ta làm sao? Ta biết ta rất tuấn tú, đẹp trai vô đối, dù muốn dìm hàng ta cũng vô ích, một người đầy phong cách như ta, tựa đom đóm trong bóng đêm, đi đến đâu người người nhìn chăm chú đến đó, thật là xuất chúng làm sao!”
“Ặc…… ọe……” Vô Cầu che miệng, khom người, một tay chỉ thẳng vào ta, nói, “Buồn nôn!~~~ Tỷ thật mắc ói!~~ sư phụ ta sao có thể thích một nữ nhân buồn nôn như tỷ chứ!~~ ta không muốn tỷ làm sư mẫu! Không muốn!~~~”
Ta vội vã nhảy từ trên ghế xuống, nhanh chóng chạy đến che miệng Vô Cầu thối lại.
“Ngươi giữ mồm giữ miệng một chút có được không? Sớm muộn gì cũng bị cái miệng của ngươi hại chết!” Tay kia của ta cũng không nhàn rỗi, véo tai nó, “Còn nữa, nếu ngươi còn dám nói cái gì mà sư mẫu, cái gì mà sư phụ ngươi thích ta linh tinh nữa, ta sẽ cho cái lỗ tai kia của ngươi biết mùi một thể! Nhớ chưa?”
“Ừm, ờ, ưh ưh……”
Ta vốn không muốn bỏ ra, cho tên tiểu tử thối này nhớ thật lâu, nhưng tiếc là có mỹ nhân đến, ta cũng phải chú ý tới hình tượng, không thể để người ta tưởng ta thích ngược đãi nhi đồng a, huống chi cái miệng của con nhóc Tiểu Nhị kia chưa bao giờ nói tốt cho ta một lần, thấy ta đối xử như vậy với tiểu Vô Cầu, khẳng định lại chụp mũ dâm tặc lên đầu ta nữa.
“Ha ha, ai là đom đóm trong đêm tối vậy?”
Mộ Dung Uyển một thân y phục thị vệ bó sát màu đỏ sậm, ý cười trong vắt tiêu sái tiến vào, Tiểu Nhị phía sau mặc y phục của nam đinh.
Ai, hai người này thật gà đất a! Không thể bôi cho mặt xấu một chút sao? Nữ giả nam trang như vậy rất dễ bị vạch trần a! Được rồi, cứ cho ta thừa nhận Mộ Dung Uyển đã bôi nhọ, nhưng nếu đã bôi sao không bôi hết, phải không?
Ta bước ra đóng cửa lại, quay đầu lại nói với Mộ Dung Uyển: “Uyển nhi a, lần tới muội làm cho mặt đen thêm một chút, tốt nhất gắn thêm mấy bọc mủ linh tinh gì đó.”
“Dâm tặc, ngươi thật ghê tởm!” Tiểu Nhị bĩu môi, khinh thường nói.
Không thèm đếm xỉa cách gọi của nàng, ta trả lời: “Không ghê tởm thì coi chừng cả tính mệnh cũng không giữ được. Đây là nơi nào? Hoàng cung của Đông Phương Tấn! Những con đom đóm ‘cái’ xuất chúng như các nàng còn không làm sáng bừng cả đêm tối à!”
“Ha ha,” Mộ Dung Uyển cười thản nhiên, vẫn thanh mát động lòng người như trước, “Nhớ rồi, đại ma y của ta.”
“Hừ, hắn là dâm tặc thì có!”
“Tiểu hài thối chớ có nói lung tung! Sư phụ ta đã từng dâm ngươi sao?” Vô Cầu dũng cảm đứng ra, dùng tên bình thường ta gọi hắn gọi lại Tiểu Nhị.
Hai đứa trẻ trừng mắt nhìn nhau, lập tức muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương.
“Uyển nhi, muội đã tìm được người trong lòng chưa?”
Mộ Dung Uyển lần này đến Lương quốc trừ việc muốn tận mắt nhìn ta xử lí thỏa đáng chuyện nàng không phải tiến cung hầu hạ Đông Phương Tấn, ngoài ra chính là tìm người trong lòng của nàng. Đối với người trong lòng đó, chúng ta ai cũng không biết, chỉ có thể đoán đó cũng là người Lương quốc, bằng không nàng cũng sẽ không bị một đám cường đạo trói lại trên đường tới Lương quốc.
“Xem là vậy đi.” Mộ Dung Uyển cười ảm đạm, thở dài một tiếng.
Ta nhìn nàng, hỏi: “Cái gì mà ‘xem là’ lại còn ‘đi’? Tìm được rồi thì là đã tìm được chứ sao!” Nhìn Mộ Dung Uyển người thoáng cứng ngắc, ta sửng sốt, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ hắn có người khác?”
Mộ Dung Uyển nhìn ta chăm chăm, ngay cả mắt cũng không chớp, cách nửa ngày, nàng cười cười: “Có thể xem là vậy.”
Ta thiếu chút hôn mê, cô bé này sao cái gì cũng ‘xem là vậy’!
“Muội rốt cuộc đã gặp được hắn chưa? Thật sự không thể nói cho ta biết tên sao, ta tốt xấu gì cũng là Lương quốc đại quốc sư, không thể thay muội tìm người sao?”
Mộ Dung Uyển ánh mắt buồn bã, lắc đầu: “Không cần, ta biết hắn ở đâu, mấy ngày nay ta đã dõi theo bóng hắn từ xa.”
Aizz, cô bé này sao có thể nói những lời chua xót như vậy a! Thằng cha kia là ai, có thể làm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của chúng ta hồn siêu phách lạc như vậy.
Đưa mắt nhìn cả Lương quốc, chỉ có……
Không thể! Sao có thể chứ! Tên ngốc kia căn bản chưa từng gặp Mộ Dung Uyển a! Ặc, cái này cũng khó nói……
Không đúng không đúng, phải nói là chưa gặp, cho dù hai người bọn họ có cơ hội gặp mặt cũng là ba năm trước, không, phải bốn năm, ở Lăng Đô, đại hội thủ lĩnh ba năm một lần, nhưng khi đó Mộ Dung Uyển mới mấy tuổi chứ? Mười ba hay mười bốn? Tiểu Nhị bây giờ so ra còn hơn nàng khi đó hai tuổi?
Ừm, ai cũng có thể, chứ tuyệt đối không phải tên ngốc Đông Phương Cửu!
“Uyển nhi, người trong lòng của muội là người Lương quốc?” Tự vả vào mồm mình một cái, sao có thể hỏi câu hỏi này cơ chứ, nhưng không hỏi lại không có cách nào biết được, chỉ có thể nói xác suất người đó ở Lương quốc là lớn nhất, ngươi nên nhớ, Yến Tứ Phương là người Ngôn quốc nhưng cũng định cư ở Cửu Trọng Sơn Lương quốc thôi!
“Ừm” Mộ Dung Uyển gật gật đầu.
Mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng vẫn kiên trì hỏi: Vậy hắn rốt cuộc là ai? Muội nói cho chúng ta biết đi Uyển nhi!~~“
“Đúng vậy đúng vậy, mau nói đi!” Tiểu Vô Cầu ánh mắt cũng lóe sáng, moi móc bát quái làm hắn cực kì hưng phấn.
Mộ Dung Uyển thâm ý nhìn ta, hỏi ngược lại: “Ngài thật sự muốn biết?”
Ta nheo mắt, nuốt nước bọt, vẫn là “Phải” một tiếng.
Mộ Dung Uyển tiến đến trước mặt ta, nàng đứng, ta ngồi, nàng từ trên cao nhìn xuống chằm chằm vào mặt ta, ánh mắt không thể nói rõ, vô cùng dịu dàng, nhưng không biết có chút sắc bén hay không, chỉ cảm thấy trước ánh nhìn chăm chú của nàng, trái tim ta càng đập nhanh hơn, cả người có một loại cảm giác không thoải mái khó nói nên lời.
“Chàng có tuyệt thế phong tư, mắt phượng đen thẳm thâm sâu như biển cả; chàng khi lãnh khốc, khi ôn nhu, khi cao ngạo, khi thanh nhã, khi xinh đẹp, khi thì tà lệ. Vô luận chàng lúc nào, ta đều cảm thấy rất tốt, tốt nhất trên đời này.”
Mộ Dung Uyển nói bình tĩnh, chậm rãi, nhẹ nhàng, mà tay ta càng ngày càng lạnh, trái tim càng đập nhanh.
“Người ba năm khiến ta hồn siêu phách lạc, khiến ta không thể quên được, hắn chính là Lương quốc Cửu vương gia, Đông Phương Cửu.”
“Cái gì?” Vô Cầu kinh ngạc hô to một tiếng.
Thật bất ngờ, trái tim ta không hề ngừng đập, chỉ thoáng nhói một cái, tựa một chiếc roi da dê rất mảnh rất nhẹ nhúng vào trong nước, sau đó nhẹ nhàng quất vào trái tim đang đập của ta.
Cứ như vậy, không khó chịu gì mấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.