Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 129: Đã lâu không gặp, thường xuyên nghĩ đến




Nhóc Vô Cầu vừa co chân, ta liền gọi nó lại, nhanh chóng cứu kịp một sai lầm khủng khiếp suýt tí nữa thì phạm phải!
“Đợi đã! Vô Cầu, trước tiên ngươi bảo hắn đến Thiên Điện nghỉ ngơi một chút, nói với hắn, ta tắm rửa xong sẽ mời hắn vào… vào tẩm điện. Nhớ kỹ, ngươi phải nhanh chóng quay lại đây, ngươi còn phải chuẩn bị giúp ta, giờ ta thay đồ trước, chờ ngươi trở về cùng thảo luận sách lược đối địch! Mau đi đi! Đi đi!”
“Ờ!”
Ta chỉ sơ sẩy nhất thời mà suýt tí nữa trở thành tai hại, nếu ta bảo tên ngốc Đông Phương Cửu kia đến Thiên Điện chờ ta trước, với vóc người nhỏ bé của ta đến lúc đó vừa sải bước vào cửa Thiên Điện thì đã lộ tẩy rồi! Tốt hơn vẫn là mời hắn đến phòng ngủ của ta… mặc dù nghe ra thật sự là có hơi kỳ quái…
Đông Phương Cửu lúc này đã trút bỏ triều phục, trâm đen cài tóc, trên người mặc một bộ y sam màu xám bạc, bên trên có thêu lờ mờ chín con rồng vàng, ngang eo đeo môt sợi thắt lưng màu đỏ cài toòng teng một miếng ngọc bội màu đen, chắp tay sau lưng, đi theo Vô Cầu bước vào Thiên Điện.
Đợi cho Đông Phương Cửu ngồi xuống, Vô Cầu liền định rời đi, nhưng đôi mắt phượng dài hẹp của Đông Phương Cửu bỗng cong lên, mỉm cười gọi Vô Cầu lại: “Từ khi rời khỏi Cửu Trọng Sơn cũng đã lâu, sư phụ ngươi vẫn khỏe chứ?”
Vô Cầu thoáng sửng sốt, vội vàng đổi sang vẻ mặt tươi cười, xoay người nghênh đón ánh mắt dò xét của Đông Phương Cửu, khoác lác không biết ngượng trả lời: “Sư phụ ta rất khỏe, phiền Cửu Vương gia quan tâm.” Kỳ thực, trong lòng Vô Cầu vừa nghĩ chính là, sư phụ của ta đương nhiên là khỏe, không thể khỏe hơn, ta không lừa ngươi, hơn nữa rất nhanh sẽ có thêm sư mẫu!
Đông Phương Cửu khẽ chuyển ánh mắt, lại nói: “Tiểu vương còn muốn đa tạ Ma y đã nói những lời tốt đẹp trước mặt phụ hoàng.”
Tiểu Vô Cầu nhìn nụ cười trên mặt Đông Phương Cửu, mà trong lòng bồn chồn, trên trán lập tức rịn ra mấy giọt mồ hôi.
“À… Haha… Cửu Vương gia, hay là những lời này đợi lát nữa nói với sư phụ ta đi, Vô Cầu còn nhỏ, nghe không hiểu Vương gia nói gì.” Nói xong, nhanh nhẹn xoay người, co giò phóng ra ngoài.
Đôi mắt đen láy của Đông Phương Cửu tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm theo bóng lưng đã biến mất của Vô Cầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười cuồng dã không kềm chế được, trong đôi mắt thâm sâu khó dò của hắn hình như mơ hồ có chút chờ mong.
Vô Cầu tông cửa vào rồi đóng chặt lại, giống như là phía sau có hổ đói đang đuổi theo.
“Làm sao vậy?” Ta xoay người vừa chỉnh sửa vạt áo vừa hỏi nó.
“Phùu… Ta thấy hắn thật đáng sợ, ta nhìn vào mắt hắn liền cảm thấy chột dạ…” Vô Cầu cúi đầu, trong lòng bất an.
Ta nở một nụ cười, thầm nghĩ: “Chúng ta vốn phân nửa là bọn lừa đảo rồi, lần này nếu gặp phải kẻ có khả năng vạch mặt chúng ta, nếu chúng ta không chột dạ, thì sẽ trở thành bọn lừa đảo chuyện nghiệp nhanh thôi.
“Không sao đâu, đừng lo lắng vớ vẩn, sự thông minh lanh lợi của ngươi đi đâu rồi? Quên chuyện đám người bọn ta gõ cửa Ma y quán đều bị ngươi lừa rồi sao?”
“Chuyện… chuyện đó khác…”Vô Cầu cúi gằm mặt, tiu nghỉu.
“Được rồi, lại đây nhìn bộ phục trang này của ta thế nào?” Ta vừa giũ vừa phất tay áo, mấy cành mai đỏ chói mắt liền hiện ra lọt vào mắt Vô Cầu.
“Tỷ tìm đâu ra y phục giống sư phụ ta quá vậy?” Vô Cầu chớp mắt hỏi ta.
Ta cười cười: “Phí lời, đã bắt chước còn không giống sao được? Vẻ ngoài đã không giống, còn ăn mặc không giống nữa, bộ ta bị đần chắc?”
Vô Cầu liền nhếch mép, cười ngây ngốc, lộ hai hàng răng trắng.
“Một lát nữa buông hết sa màn xuống, sau đó ta sẽ an vị ở phía sau bình phong, còn ngươi, 「phụ trách xem chừng Đông Phương Cửu, nghìn vạn lần không được cho hắn đi vào phía trong, rõ chưa?” Ta cẩn thận suy nghĩ coi còn quên chi tiết nào nữa hay không.
“Nhưng giọng nói của tỷ và sư phụ ta không giống nhau, hắn vừa nghe sẽ biết ngay là giọng tỷ!”
Thằng nhóc Vô Cầu này coi như cẩn thận tỉ mỉ, ta mỉm cười toe toét với nó, sau đó ho khan một tiếng, trầm giọng, nói: “Vô Cầu à, còn không mau mời Cửu Vương gia vào?”
Tiểu Vô Cầu trong nháy mắt ngớ cả người, ngơ ngác nhìn ta, sau mấy giây, mới ra sức gật đầu, “Giống! Có ba phần giống!”
Ta ngất! Thằng nhóc này có biết cách tán thưởng người ta không vậy?
“Ngươi nhớ phải nói với hắn, hôm trước ta bị nhiễm phong hàn, giọng bị khàn, nghe rõ chưa?”
“Ai da, ta biết nói thế nào mà, ta đâu phải là đồ đần độn!” Thằng nhóc thối không thèm quay đầu lại đã chạy biến, ta tức giận chỉ biết lắc đầu. Làm gì mà vội như thế, ta còn chưa nói xong, nó không phải kẻ đần độn thì là gì? Vậy chỉ có thể là đồ ngốc nghếch!
Thời gian cứ mỗi phút mỗi giây tích tắc trôi qua, tim ta lại nảy lên một cái.
Ta thực sự rất là căng thẳng, tuyệt đối không thổi phồng.
“Kẹt ——” tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, tim ta giật thót một cái, ta cứ nghĩ giây tiếp theo sẽ là giọng nói của Vô Cầu, nhưng không ngờ rằng…
“Đông Phương Cửu lần này đến đây, thứ nhất là đã lâu không gặp Ma y, rất là lo lắng, cho nên đến đây thăm viếng, thứ hai là…” Đông Phương Cửu đột ngột dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào lớp lớp màn mỏng, nở một nụ cười, phong tình vô hạn, đáng tiếc người nên nhìn thấy, lại nhìn không thấy. “Được Ma y giúp đỡ, Đông Phương Cửu mới có thể tự do xuất phủ, cho nên tự mình đến đây cảm tạ.”
“Khụ…” Ta ho khan một tiếng, há miệng, nhưng lời ra đến cửa miệng rồi lại không dám nói.
Lúc diễn tập là diễn tập, còn lúc lâm trận thực sự, ta run như cầy sấy! Ngay thằng nhóc Vô Cầu mà cũng nói chỉ giống được ba phần, đối với tên ngốc tinh vi như hồ ly này, thì cho dù ta có giống đến chín phần thì vẫn phải ngàn lần cẩn thận, ta thật sự không dám mở miệng.
Sự lanh trí của thằng nhóc Vô Cầu lại nổi lên, vội nói: “Hôm trước sư phụ không cẩn thận bị cảm phong hàn, cổ họng tới giờ vẫn còn khó chịu, nên lười nói chuyện, Cửu Vương gia đừng trách.”
Đầu mày Đông Phương Cửu bất giác nhíu lại, liếc mắt về phía Vô Cầu, lo lắng hỏi: “Đã uống thuốc chưa? Chỉ có cổ họng đau hay còn chỗ nào khác? …” Bất thình lình, qua ánh mắt kinh ngạc của Vô Cầu, Đông Phương Cửu phát hiện ra bản thân mình luống cuống, vội giảm bớt sự quan tâm, khách khí nói: “Ha ha, tiểu vương lo lắng dư thừa, chút phong hàn cỏn con kia sao làm tổn thương Ma y được.”
Nhóc Vô Cầu cười gượng gạo.
“Vô Cầu, còn không mau mời Cửu Vương gia ngồi!” Ta rốt cục mở miệng nói một câu trọn vẹn, ta không nhìn thấy người bên kia bức bình phong, không biết sắc mặt mọi người bên kia thế nào, cho nên, ta đã bỏ lỡ mất một nụ cười tươi rói, một nụ cười ánh lên từ đôi mắt đen láy sâu thẳm kia.
“Cửu Vương gia, xin mời ngồi.”
“Khụ khụ… từ ngày chia tay ở Cửu Trọng Sơn, Yến mỗ cũng thường xuyên nghĩ tới Cửu Vương gia, không biết tình hình Cửu Vương gia thế nào, hôm nay gặp mặt, quả thật là phúc của Yến mỗ.” Ta phỏng đoán thói quen và giọng điệu của Yến Tứ Phương khi nói, khách khí với tên ngốc kia một câu.
“Thường xuyên nghĩ tới?” Đông Phương Cửu nhỏ giọng thì thầm, ta không nghe rõ, ngay cả Vô Cầu bên cạnh hắn cũng không nghe được. “Kỳ thực, hôm nay tiểu vương đến đây quấy rầy Ma y, 「chính là vì có một chuyện cần hỏi, câu hỏi này vẫn luôn canh cánh trong lòng tiểu vương suốt mấy tháng qua, nếu tiểu vương tiếp tục không có câu trả lời, sợ rằng, ha ha, tiểu vương sẽ điên mất.” Đôi mắt đen thẫm tỏa ra một sự kiên quyết, như đang thề thốt, lại giống như ra lệnh.
Tim ta đập như trống. Biết rõ, hắn sẽ hỏi, nhất định sẽ hỏi! Cái gì là lâu ngày không gặp muốn ôn chuyện cũ, cái gì lo lắng, toàn bộ đều là cứt chó! Đông Phương Cửu chỉ chuẩn bị gặp Yến Tứ Phương là để hỏi “ta” đã chết như thế nào!
Nhưng ta phải tường thuật về “cái chết” của mình thế nào đây?
“Cửu Vương gia mời nói, Yến mỗ nhất định sẽ không giấu giếm nếu biết.” Giọng ta tuy bình thản, nhưng trái tim đã sắp trào ra khỏi cuống họng rồi.
“Ha ha, tiểu vương chính là muốn hỏi xem…” Đông Phương Cửu nói chậm hết mức có thể, nhấn mạnh từng chữ một, thờ ơ lạnh nhạt, không chút lưu tâm, nói, “Tiểu lăng nhi của tiểu vương tại sao lại chết trên tay Ma y?” Nói xong, Đông Phương Cửu đột ngột đứng lên, đôi mắt đen thẫm lạnh lùng nhìn vào trong lớp lớp màn sa, bắn thẳng qua bức bình phong bằng gỗ, ánh mắt sáng quắc tiến hành tùng xẻo người ở bên trong.
Ack… Trời xanh a, thì ra là tên ngốc kia cho rằng “ta” đã hại chết ta!
“Ta” ở phía trong chưa biết làm thế nào, thì đồ đệ bên ngoài đã tỏ ra bất bình, nhóc Vô Cầu nổi cáu rồi, thứ làm nó khó chịu nhất chính là người khác nói động đến sư phụ nó, tên ngốc kia đúng lúc đạp phải mìn.
“Cửu Vương gia! Ý ngài là sao? Ngài nghĩ rằng sư phụ ta đã hại chết Lăng công chúa sao?” Hai mắt Vô Cầu trừng hết cỡ, cái miệng dẩu lên, giơ ra hai cái răng nanh y như mọi rợ, “Nếu không nhờ sư phụ ta, Lăng công chúa…”
Thằng nhóc này mỗi lần quýnh lên, là dễ nói sai lắm, ta thầm kêu thôi xong, thằng nhóc thối sắp sửa làm lộ tẩy rồi, cũng may nó phanh lại đúng lúc, lanh trí sửa lời, “Nếu không nhờ sư phụ ta, Lăng công chúa chết càng nhanh!” Vô Cầu cũng biết bản thân suýt thì nhanh mồm gây sai lầm khủng khiếp, sợ đến mức tim đập thình thịch không ngừng, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đông Phương Cửu lạnh nhạt nhìn Vô Cầu một cái, rồi buông mí mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Ma y đừng giận, tại tiểu vương dùng từ không thích hợp, ý tiểu vương là, Lăng Nhi đã…” Trái cổ Đông Phương Cửu chuyển động lên xuống, “…ra đi như thế nào.” Giọng nói nhuốm chút bi thương, giống như một cơn gió sớm mang theo hương thơm cỏ dại tươi mát, mang theo mùi bùn đất ngai ngái thoang thoảng, ẩm ướt, nhói lòng.
Trái tim ta chậm mất một nhịp, thoáng chốc chóp mũi cay cay, không thể kéo dài suy nghĩ lâu thêm nữa, ta trả lời trống rỗng: “Yến mỗ đã nói trước ‘Đồng Quy’ khó giải, chỉ tại Trưởng công chúa vào lúc không thích hợp gặp người không nên gặp, chỉ có vậy thôi.”
Dường như thời gian trôi qua thật lâu, ta mới nghe giọng tên ngốc kia vọng tới một lần nữa.
“Kẻ trúng ‘cổ đực’ là ai?”
“Yến mỗ không biết.” Ta đối đáp trôi chảy.
“Không phải có thể giải sao, chỉ cần Lăng Nhi nguyện ý…”
Trái tim như bị ai bóp nghẹt, ta nói: “Lúc Yến mỗ thấy Trưởng công chúa, cổ độc đã phát tác rồi, Yến mỗ dù có khả năng xoay chuyển trời đất, thì cũng hữu tâm vô lực, 「không còn cách nào thay đổi.” Dừng một lúc, ta nghĩ nên nói thêm cái gì đó để tăng thêm tính chân thực, vì vậy nói, “Mong Cửu Vương gia nén bi thương, Trưởng công chúa ở trên trời có linh thiêng, cũng không muốn nhìn thấy Cửu Vương gia như vậy đâu.”
Vốn tưởng rằng ta sẽ nghe thấy hai chữ “cảm tạ” nặng nề của Đông Phương Cửu, hoặc là một nụ cười lặng lẽ sau khi hiểu rõ sự tình, thế nhưng không ngờ được lại một câu nói lạnh lùng thản nhiên, và một nụ cười không chút ấm áp.
“Ma y lo lắng quá rồi, tiểu vương không có nửa điểm đau thương thì cần gì phải cố nén bi thương? Ha ha ha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.