Chết Tâm

Chương 52:




Cô khẽ nhìn xung quanh, một căn phòng trắng xoá không gian xung quanh chỉ có bốn bức tường...

Nhíu mày, cô khẽ gọi:

"Ai đó? Có ai đó không?" đáp lại là tiếng vọng của bản thân.

"A Huân anh nhìn xem hoa đã nở rồi này."

Khung cảnh xung quanh bỗng thay đổi, một cái kiều tiếu nữ sinh mặt mày như hoạ nụ cười vui sướng nhìn người con trai sau lưng mình.

"Ân, vì nó gặp thấy tiểu Tuyết tới nên phải nở chứ." người con trai ôn nhu tràn đầy sủng nịch đáp lại.

"Anh thật là." cô gái quở trách, nhưng giọng tràn đầy hạnh phúc.

Có lẽ họ là một cặp tình lữ ngọt ngào .

Cô mở mắt nhìn theo, chỉ thấy bóng dáng người đó mờ ảo, dù cô cố thế nào cũng nhìn không ra gương mặt đó.

Muốn tiến lên nhìn rõ thân thể lại cứng đờ chỉ có thể đứng xem.

Cảnh lại chuyển đổi, lúc này, nữ sinh kiều tiếu kia mặt mày chi gian đau thương quỳ xuống đất ôm ngực khóc nức nở, miệng liên tục gọi tên ai đó:

"Huân...huân...em nhớ anh..."

Cô nhìn thấy Từ xa phía sau những tán cây lớn một người bóng dáng ẩn trong tối nhìn lấy cô gái, trái tim không hiểu chợt co thắt. Là Đồng cảm thương hại sao?

Cảnh lại chuyển đổi, nữ sinh như thay đổi thành người khác, từ một cô gái ái cười, tràn đầy hạnh phúc bỗng biến thành một cô gái mặt mày chi gian sắc lạnh cùng kiêu căng, không kiêng nể ai, gặp người nào yêu người nấy như thể tâm cũng đã chết rồi.

Cô đứng đó, nhìn cảnh thay đổi cứ thế nhìn nữ sinh gặp được chàng trai khác, Kiều Tuyết mạn vẫn không nhìn được gương mặt đối phương, nhìn cô gái bỗng si cuồng lên theo đuổi người đó, mỗi một lần mỗi một hành động đều quen thuộc.

Kiều Tuyết Mạn bỗng nhận ra, có lẽ cô gái đó không biết nhưng cô nhìn ra cô gái đó đang đem chàng trai kia thành người yêu đã rời đi kia.

Cô đứng nhìn cô ấy chưa từng tuyệt vọng hay buồn phiền chỉ có cố chấp cùng nhiệt huyết theo đuổi, như muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng vậy.

"A Trạch, em yêu anh. Chúng ta bên nhau nhé."

Cô gái mặt mỏi mogn chơ nhìn chàng trai, chính cô gái chắc cũng không biết ánh mắt cô lúc này có bao nhiêu giả dối.

"Đừng khiến tôi ghê tởm cô. Biến đi." chàng trai đó vẫn lạnh lẽo phun ra một câu rồi rời đi.

Để lại cô gái với bóng dáng cô độc, sau đó khẽ cười nhìn lên bầu trời.

Bỗng một ngày cô gái kia thay đổi, không rõ thế nào, chỉ thấy cô ấy không theo đuổi không nhìn đến họ, lạnh nhạt và hờ hững.

Kiều Tuyết Mạn đứng đó nhìn, những người từng chán ghét cô gái lần lượt đến gần, họ bảo yêu cô gái đó, chỉ tiếc đáp lại là một mảng hờ hững như thể kẻ ngoài cuộc, cô gái đó đã khoá trái tim lại rồi, lần này không một ai có thể bước vào. Dù cho người con trai năm đó đã trở về.

Xung quanh bỗng nhiên lần nữa thay đổi, cô thấy bản thân đang đứng trên một mặt sàn băng lạnh lẽo và xung quanh yên tĩnh, bỗng mặt sàn tan vỡ cả người cô vô lực rơi vào khoảng hố đen vồ tận.

Lần nữa mở mắt, hai chân đã mang lên khoá vàng lạnh lẽo khi nào, cả người vô lực nằm trên chiếc giường mềm mại. Thân thể đau nhức, cả người đầy dấu vết ghê người. Từ xa là những ác ma với đôi cánh đen tiến đến gần cô.

Mặc sự giãy giụa đau đớn của cô, vẫn tiếp tục liên tục khiến cô đau khổ.

Lúc này sự gồng xiềng kia đã biến mất, cô bước lên muốn nhìn mặt những người kia.

Kiều Tuyết Mạn mày nhăn thật sâu, trán đầy mồ hôi lạnh, tay nắm chặt ga giường, bên cạnh Hứa khinh Tư thấy vậy, khẽ cao giọng gọi cô :

"Mạn ! Mạn dậy đi. Mau dậy đi."

"A!" bật người dậy, mồ hôi đã trải đầy sau áo phông.

"Này Mạn cô làm ác mộng gì thế. Tôi nghe cô liên tục kêu đừng mà." cô ta tò mò hỏi.

"Không có gì." đưa tay xoa trán. Cô vẫn cảm nhận được trái tim đang đập mạnh nơi lòng ngực đó, quá chân thật, chân thật đến khiến cô sợ hãi.

Cô vẫn còn cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi cổ chân như thể chiếc khoá vẫn còn đó.

Là do những tin nhắn và sự thay đổi kì lạ của những tên đó khiến cô sinh ra ác mộng sao? Nhưng tại sao nó lại chân thật và đáng sợ đến thế.

"Này cô vẫn ổn chứ. Sắc mặt cô nhợt nhạt quá rồi."

Lắc đầu : " Không sao. Chỉ cần tắm rửa là tỉnh táo lại."

Đi vào nhà tắm, lấy nước tạt vào mặt, nhìn bản thân trong gương.

Mày không có gì phải lo cả. Chỉ là giấc mơ thôi. Không sao cả.

Tự an ủi bản thân, lần nữa bước ra cô vẫn là một Kiều Tuyết mạn cao ngạo như trước.

END.

Bình chọn và comment ý kiến dưới nhé.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.