Chết Tâm

Chương 48:




Kiều Tuyết Mạn ngồi một bên nhìn đám người kia chạy, tuy không muốn nói nhưng cô thật sự ...mất mặt giúp!

Tại sao ư? Đơn giản trường cô quá tệ nhìn tốc độ chạy kia xem nhìn cách nhảy qua kia xem, hèn gì bị chế nhạo là phải nhìn trường người ta đi nhìn mà mê trường cô nhìn mà mệt.

Cũng may là độ thành viên, phòng kí túc xá cô giao hết cho cô, nếu cô thắng dẫn điểm cao thì cả 5người đều được miễn.

Bên trường Khắc Nhĩ đến lượt Hứa dật ra sân, hắn ta vừa ra tiếng hú hét bên đó kinh người như đang thể hiện khí thế.

Hứa dật ra sân, nhảy rồi chạy nhanh đến không kịp để bóng khiến cô có chút kinh ngạc, không nghĩ tên này thân thủ không tệ.

"Hứa Dật thời gian 1p 13s" Huấn luyện viên Liễu Sa hô lên.

Vừa nghe hắn liền nở nụ cười khiêu khích nhìn về phía cô, cô không thèm quan tâm. Chưa biết ai nên cười đâu.

Hứa Khinh Tư bên cạnh đầy mặt chán ghét soi mói nói:

"Chậc tên đó có gì hay ngoài cái vẻ ngoài đẹp trai, với thành tích tốt, gia đình giàu có, tạo kỉ lục mới chứ..."

"...một trong số thứ cô nói cũng đủ tốt rồi."

"Nhưng hắn giỏi thật mà." kiều Thi Hàm nhỏ giọng nói.

"..." cô ta hừ lạnh, lại không thèm tiếp lèm bèm: " những người đó thì biết gì, tên đó cũng chả như vẻ ngoài như vậy, cái gì đẹp trai phong lưu, rõ ràng là lười biếng còn điên khùng nữa, hỡ chút là cau có chút là la làng lên, còn có thành tích tốt gì chứ rõ ràng bị ba hắn ép vào quân đội tập điên cuồng còn tỏ ra như mình giỏi từ trong trứng, phi~ không biết xấu hổ..."

Nghe cô ta thao thao bất tuyệt, cô và cô nàng nhịn không được nhìn cô ta chằm chằm, ngay cả mấy nữ sinh ngồi kế họ cũng nhìn thấy nhiều người nhìn mình, cô ta khó hiểu hỏi:

"Sao thế?" mặt cô ta dính gì à?

Lớp trưởng Minh Nguyệt nghiêng đầu sang hỏi:

"Khinh tư cô nói thật đi."

"Hả?"

"Cô yêu thầm Hứa công tử bên đó đúng không? Sao cô biết nhiều thế? Đến cả chuyện trong nhà cũng biết." Hứa công tử là danh hiệu các fan nữ đặt cho hắn.

"Không thể nào!" cô ta lập tức phủ nhận thái độ như nghe được thứ gì kinh khủng lắm.

Nhìn thái độ này của cô ta không giống nghe như nói về người thích ngược lại như nói về kẻ thù truyền kiếp.

"Thế tại sao cô biết nhiều về cậu ta thế?" Thi Hàm nhỏ giọng hỏi.

"Cái này hả? Đơn giản tôi với hắn là người nhà nha."

"HẢAA.." không hẹn kinh ngạc khiến những người khác cũng chú ý đến bên này.

"Ách..." che miệng nhỏ giọng lại, Lâm Văn một nữ sinh trong phòng của cô :

"Không thể tin được . Là thật sao?"

"Đúng vậy đó."

"Có gì không tin nổi. Bọn tôi là anh em họ với nhau." như nhớ hắn ta mặt cô ta liền chán ghét: " nói là anh em bọn này còn không bằng kẻ thù."

Cái này thì tin được. Nhìn thái độ của cô ta khi nhắc đến cậu ta là biết.

Cô nhướng mày, không nghĩ cô ta với tên nam phụ kia có tầng quan hệ này, giờ thì có thể lý giải cái phần kì lạ trong cốt truyện kia rồi. Tại sao nam phụ trong truyện đều vì nữ chính đánh nữ phụ chỉ có cô ta là an toàn thậm chí còn hợp tác tác nam nữ chính ra.

"Từ nhỏ tôi luôn bị lấy ra so đo với tên họ Hứa đó, gì mà giỏi hơn gì mà thông minh cho nên từ nhỏ tôi với hắn gặp nhau không đánh cũng đấm." cô ta hừ lạnh nói.

"Chậc! gia đình quyền quý các cậu khó hiểu quá. " minh nguyệt thở dài.

"Đúng rồi Mạn nhớ đánh bại hắn ta cho tôi." nghĩ gì đó quay sang cô nói.

Kiều tuyết Mạn không đồng ý không phủ nhận: "Đợi xem đi."

Nhưng hiểu tính cách cô. Cô ta liền cười vui sướng như người ra sân là bản thân.

Không trách được đánh bại tên này là niềm vui của cô ta mặt kệ là ai nhưng là cô thì càng vui sướng hơn.

"Cố lên."

Đợi đến khi cô ra sân, bên kia có vài người cười khinh, một nữ sinh thì làm được gì?

Không thèm để tâm đến họ, vừa nghe xuất phát cô liền chạy không giống Hứa Dật nghiêng về tốc độ cô nghiêng về khéo léo và kĩ thuật sống hơn 33 năm hết 25 năm là sát thủ với cô mấy món này như chơi, nhảy bật người, leo gì đó cô làm đến không kịp nhìn bóng. Đợi đến khi cô về đích thì chưa ai kịp phản ứng.

"Kiều tuyết Mạn thời gian 58s"

"..."

Vừa hô ra một tràn tĩnh lặng.

"Mẹ nó!! Chưa đến 1p đây là tốc độ người sao?" một nam sinh bên trường Khắc Nhĩ không chịu được thô tục nói.

"Hừ đây là Mạn ca của bọn này đó. Aaa mạn ca ~~" nữ sinh trường cô lại như ong thấy mật vậy.

"Mạn ca!! Ngầu quá đi!!"

Cô tiêu sái hất tóc, cười nhạt nhìn về phía mặt cứng đờ của Hứa Dật bên kia, mở miệng nói:

"1-0." cô thắng 1 ván!

"...Lần này cô may mắn." hắn ta sỉ diện nói.

"Phải không?" cô nhướng mày nói:" Vậy xem ra sự may mắn này nghiêng về phía tôi rồi."

"Khụ...còn dài, lần sau tôi nghiêm túc"

"À! Vừa lúc tôi cũng chưa nghiêm túc mới chạy chơi chơi thôi" giọng điệu như không chút để ý nói xém tức chết hắn.

Nhìn vẻ mặt kia của hắn ta, cô có chút thích thú giờ cô biết tại sao Hứa Khinh Tư có đam mê này rồi. Con mẹ nó sảng khoái! Nhìn hắn tức chỉ có thể nghẹn quá đã!

Lúc này, vô tình chạm mắt với Quý Thần Hi trong biển người, cô nhíu mày. Ánh mắt của hắn ta là sao?

"Đi trước đây!"không muốn nhìn đến hắn lách người liền đi qua chỗ 4 người kia.

"Mạn ca! Đẹp trai quá đi! Phạm quy !" Minh Nguyệt ôm tim nói.

"Hừ đừng si hán quá. Cô tuyệt lắm nhìn mặt tên đó đi. Ha hả! Mẹ nó sảng khoái gì đâu. Tôi chưa bao giờ thấy hắn như thế." cô ta cười to vui sướng như thể người thắng là bản thân.

Phía xa, Quý Thần Hi rủ đầu xuống, tay cắm vào túi quần, mái tóc dài che đi đôi mắt ngày thường ôn nhu nhã nhặn kia chỉ còn lại sự si mê cùng yêu thích.

Quả nhiên là cô gái của hắn! Thật xinh đẹp và chói mắt.

End.

Để lại bình chọn và bình luận ý kiến bên dưới để tg có thêm động lực ra chương nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.