Chết! Sập Bẫy Rồi

Chương 19:




“Được!” tôi nhoài người sang bên kia bàn vỗ vai cậu: “Sau này cưng là em trai chị. Cưng có chuyện gì, kiểu như viêm ruột thừa phải nằm viện, cần có người ký tên, vân vân và mây mây thì cứ tới tìm chị!” (nếu cưng còn đủ sức mở mồm ra nói được.)
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn tôi không chớp mắt, nhìn tới mức khiến tôi hơi chột dạ. Tôi cười gượng, vỗ nhẹ lên má cậu: “Chuyện xong rồi nhé.”
Cậu lại hạ mắt xuống.
Vì thức dậy trễ nên dù Triển Dương có vượt đèn đỏ mấy bận nhưng cả hai vẫn tới công ty muộn.
Vốn dĩ tôi cũng chẳng mơ lấy được giải thưởng nhân viên chăm chỉ, nhưng từ lúc bước chân vào công ty, bầu không khí rất là kỳ quặc, lẽ nào nền nếp ở đây tốt đến thế, chỉ tới trễ có tí thôi mà cũng bị để ý?
Sáng vào WC đi vệ sinh, vừa định đẩy cửa đi ra thì nghe bên ngoài có người nhắc tới tên tôi.
“Các cô biết Tần Khanh bên bộ phận thị trường không?”
“Biết chứ, không phải là cái cô nhân viên mới lần trước hát Happy Birthday à?”
“Cái cô Tần Khanh đó ấy à, hôm qua đi tiệc liên hoan làm chuyện mất mặt lắm.”
“Kể nghe coi nào.”
“Lúc đang ăn tiệc liên hoan, cái cô Tần Khanh đó tự nhiên đứng dậy tỏ tình với giám đốc Triển, sau bữa tiệc, hai người cùng biến mất, kết quả là sáng hôm nay không những hai người cùng nhau đi làm, mà quần áo Tần Khanh kia cũng toàn là nếp nhăn, cứ như sợ người khác không biết đêm qua mình làm gì ấy.” (Tôi cúi đầu nhìn lại quần áo mình, đúng là hơi nhăn nhúm thật, tin đồn này cũng không tính là oan được.)
“Không tới mức đó chứ, giám đốc Triển mới có nhiêu tuổi nào? Mà không phải bữa liên hoan lần trước cô ta còn bám chặt lấy tổng giám đốc sao?” (Tức nha! Tôi bám hắn hồi nào!!)
“Cô ta muốn lắm ấy chứ, nhưng tổng giám đốc làm sao có thể để mắt tới người như cô ta được.” (vạn hạnh vạn hạnh!)
“Nói như thế thì do tổng giám đốc đá cô ta trước, cô ta mới quay sang giám đốc Triển sao?”
“Sao tôi nghe nói giám đốc Triển với cái cô Tần Khanh kia vốn là bạn thanh mai trúc mã, sau khi giám đốc Triển ra nước ngoài, tổng giám đốc hoành đao đoạt ái. Kết quả người định không bằng trời định, hai người họ tình cũ không rủ cũng tới. Các cô không để ý hôm qua tổng giám đốc nghe Tần Khanh tỏ tình thì mặt đen như gì đó à?”
“Chắc chắn là đồn vớ vẩn, tổng giám đốc cũng từ nước ngoài về đó.” (Conan số một xuất hiện.)
“Theo tôi thấy, Tần Khanh này có thể là một gián điệp thương mại, tổng giám đốc với giám đốc Triển ngầm thỏa thuận dùng mỹ nam kế giả vờ trở mặt với nhau, sau đó đợi tới khi cô ta tưởng kế hoạch của mình thành công sẽ quay mũi giáo trả thù.” (sức tưởng tượng mạnh thế không biết…)
“Không phải không có khả năng, cô ta tướng mạo không có, dáng người càng không, có sếp nào muốn tuyển chứ?” (Conan số hai ngang nhiên đoán mò …)
“Thực ra các cô đều nghĩ quá phức tạp rồi, Tần Khanh cùng lắm chỉ là một nhân viên mới muốn đi cửa sau để được trèo cao thôi, trước quấn lấy tổng giám đốc, sau lại dính với giám đốc Triển, đàn ông mà, thịt đã tới miệng ai lại không ăn? Có là thịt mỡ thì họ cũng chẳng bỏ qua đâu.”
“Ừm, chắc là như thế rồi.”
“Đúng đúng đúng, vừa nhìn cái bản mặt cô Tần Khanh kia đã thấy rõ là muốn quyến rũ các sếp rồi.”
“Phải đó, từ lần đầu tiên nhìn cô ta đã thấy khó ưa rồi.”
“…”
“…”
Mấy bà tám cứ liên tục đưa ra giả thuyết, phủ nhận, rồi lại đưa ra giả thuyết, rồi lại phủ nhật, cuối cùng đều đồng thanh nhất trí dồn hết đả kích lên cái thân tôi. Tới khi bọn họ đi hết, chân của tôi đã tê rần. Tôi run rẩy lê lết về phòng làm việc, khi đã yên vị trên ghế rồi mới dám cảm thán: cái đám bà tám ấy không đi TVB [1] làm biên kịch thực đúng là lãng phí nhân tài quá.
Nhưng sức mạnh của lời đồn thì rất mạnh, lúc làm việc, băng vệ sinh tỷ tỷ vẫn im lặng như thường, nhưng lại quăng qua một miếng băng, trên đó viết: “Giờ thân phận của cô là, thanh mai trúc mã của giám đốc Triển nhằm lúc cậu ta đi du học thì quyến rũ tổng giám đốc ở trường đại học tốt nghiệp xong thì được công ty khác thuê làm gián điệp giờ đang bị tổng giám đốc và giám đốc Triển đùa bỡn trong tay như một miếng thịt.”

Băng vệ sinh tỷ tỷ là người có bề ngoài lạnh lùng nhưng thực sự là người duy nhất trong cái công ty lạnh lẽo này khiến tôi cảm thấy ấm áp, vốn dĩ còn có Tóc Vàng, nhưng tới chiều thì cậu ta lại bị điều ra nước ngoài công tác. Tội cho tôi, vốn dĩ đang khấp khởi chờ mong cậu ta sẽ lái xe đưa về, nhưng nghĩ cũng thấy bực, rõ ràng là người bên bộ phận khai thác kỹ thuật, đi nước ngoài ký hợp đồng làm gì?! Cậu cho cậu là miếng băng đa dụng của băng vệ sinh tỷ tỷ sao?! Nhưng nhớ ra Tóc Vàng đi công tác cùng Tống Kim Quy, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau đó đúng là nhẹ nhõm thật, tuy rằng sức lực bị giám đốc Tôn vắt kiệt, nhưng bỏ đi việc bị đàn áp tinh thần, cuộc sống cũng coi như là có hương có vị. Mấy ngày gần đây nghe nói hợp đồng Tống Kim Quy ký với công ty nước ngoài có chút trục trặc nên phải phân người trực đêm để nhận điện thoại từ bên kia bất cứ lúc nào.
Lúc phân người trực, giám đốc Tôn một lần nữa lại thể hiện sự đàn áp của mình với tôi. Bộ phận tôi có mười ba người, hai người một ngày, nhất định sẽ lẻ ra một người, không ngoài dự đoán, cái người bị lẻ ra đó là tôi. Tuy biết rõ kết quả sẽ là như thế, nhưng tôi vẫn cố giãy dụa có ý kiến: “Giám đốc Tôn, trong bộ phận ta cũng có nhân viên nam, sao lại để em là nữ mà phải trực đêm một mình?”
Chị ta hừ mũi “xùy” một cái rồi đáp: “Thế cô tìm một người đồng ý trực đêm với cô đi, tôi sẽ đổi lại ca trực.”
Tôi nghĩ một lát, cuối cùng chỉ có thể vác bộ mặt xám xịt đi ra khỏi phòng.
Ngay thứ sáu, tôi đã thấy tên mình được viết thật to, dán trên bảng thông báo của bộ phận, Tần Khanh – thứ bảy.
Độc ác, thực là quá độc ác, cứ cho là trực đi, lại còn chọn đúng ngày cuối tuần mà điệu cổ tôi đi nữa chứ!
Sinh khả nhẫn thục bất khả nhẫn [2]! Thế nên…tôi hung hăng chất vấn tổ tiên của chị ta…trong lòng.
May là thân làm trạch nữ, tôi cũng biết cách tự sướng tự giải sầu, huống hồ trong công ty có máy tính, có mạng, có nước, có WC, bốn đại yếu tố này là đủ tạo nên cuộc sống của tôi rồi.
Nửa đêm, hai giờ, công ty, trước máy vi tính.
Tôi tập trung tinh thần, hạt dưa trong tay quên mất phải cắn, mặt đỏ hồng, mắt lóe sáng. Một chút nữa, thêm một chút nữa là ra rồi! Tôi gần như nín thở…
Sắp tới khoảnh khắc nguy hiểm, bỗng nhiên đèn trong phòng bật sáng! Tôi kinh hãi quay đầu lại, nửa đêm nửa hôm đèn bỗng nhiên bật sáng, tình huống này sao quen quá vậy?! Tuy gan tôi cũng lớn, nhưng vẫn sợ tới phát run, dùng cái giọng run rẩy quát lên: “Ai?!”
Không có tiếng đáp lại trừ tiếng quát của tôi, có lẽ phải nói rằng, trừ tôi ra không còn người nào khác…
Tôi nhắm mắt lại, bị xé xác còn đỡ hơn là bị hù chết, hai ngón trỏ giao nhau làm thành hình thập tự, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ta nói cho các ngươi biết, ta không sợ các ngươi đâu! Ta xem phim kinh dị còn nhiều hơn xem phim khiêu d*m, ta theo đạo Chúa có đu theo đạo Phật, mẹ ta mỗi ngày đều thắp hương quỳ lạy, các người dám động tới ta sẽ không được chết toàn thây! A di đà Phật, lạy thánh A La, các ngươi mau tìm một gia đình tốt mà đầu thai đi, giờ siêu sao mang thai nhiều lắm, các người đi đầu thai còn có thể tạo ra hạnh phúc cho đám báo lá cải, học tập tấm gương đạo đức Lôi Phong [3], trung với cách mạng, trung với Đảng, thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nhân gian chính đạo thị tang thương…” [4]
Tôi nghe có tiếng thở, quỷ có thể thở được sao? Tôi len lén ti hí mở mắt nhìn, Tống Tử Ngôn đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nhìn tôi chăm chú.
Tôi vỗ vỗ ngực, thở phào ra một hơi: “Tổng giám đốc, anh suýt chút nữa là là dọa chết em rồi.”
Hắn cười khinh bỉ: “Ngu ngốc, mê tín.”
Tôi không cãi lại, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn bây giờ tôi tò mò hỏi: “Tổng giám đốc, không phải ngày mai anh mới về sao?”
Khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười nhạt: “Cô nắm rõ lịch làm việc của tôi quá nhỉ.”
Có thể không nắm rõ sao? Trên lịch treo tường, ngày ấy được khoanh mấy vòng đỏ chót, nhắc tôi từ ngày đó trở đi phải uống lại Cường Hiệu Cứu Tâm Hoàn. Tôi kiên quyết gật đầu: “Đương nhiên là rõ chứ, phải nắm rõ là đằng khác, một ngày không được gặp tổng giám đốc em thấy dài như cách ba thu, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà cảm giác cả đời này đã trôi qua.” Ít nhất là khoảng thời gian hạnh phúc ở kiếp này đã trôi qua rồi.
Hắn xoa xoa đầu tôi như xoa đầu thú cưng: “Tốt.”
“Tổng giám đốc trễ thế này còn tới công ty sao?”
Hắn ‘a’ một tiếng, nhìn quanh phòng rồi mới nói: “Tôi qua lấy ít giấy tờ.”
Có chuyện là phải nịnh, không có chuyện cũng phải cố ra mà nịnh, tôi thuận miệng nịnh nọt: “Tổng giám đốc đúng là quá khổ cực rồi, mới từ nước ngoài về, không kịp nghỉ ngơi đã vội vàng quay lại công ty tiếp tục tham gia vào sự nghiệp kiến thiết đất nước vĩ đại, đây là tinh thần gì?! Đây là…” Đang nói dõng dạc, tự nhiên lại bí từ.
Hắn nheo mắt cười cười: “Cô ấy, đã không phải người thông minh gì cũng đừng có học đòi theo người ta, đỡ phải mất mặt xấu hổ.”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc đã chỉ bảo, em nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm chuyện này.”
Hắn nhìn tôi một lát rồi thở dài sườn sượt, lảng sang chuyện khác “Cô đang làm gì đó?”
Nhắc tới đó, tôi đột nhiên sực nhớ ra lúc nãy mình đang làm gì, vội vàng hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chân dứng dậy chắn ngang màn hình, cười nịnh: “Em đang trực, là trực đêm đó, để công ty có một ngày mai tươi sáng, em có trách nhiệm và cũng có quyền lợi phải trực đêm thật tốt. Tổng giám đốc, anh không cần phải can thiệp vào, cầm giấy tờ rồi nhanh về nhà nghỉ ngơi cho sớm đi.”
Hắn im lặng, chỉ nhìn tôi nghi ngờ, mãi tới lúc trán tôi đầy mồ hôi lạnh mới chịu mở miệng: “Đi xa thế có hơi khát nước, cô rót cho tôi cốc nước đã.”
May là bình nước đặt ngay cạnh bàn, tôi đứng im tại chỗ, chỉ rướn người vươn tay qua rót nước. Nhưng tôi quên béng mất, máy vi tính của công ty vốn dĩ không có headphone nên tôi phải mang headphone của máy MP3 ra dùng tạm, lúc rướn người sang bên cạnh, giác cắm của headphone cũng bị long ra.
Sau đó, “ưm…ưm..a…a….” Âm thanh vang khắp phòng làm việc.
Tôi nín thở ngay lập tức, giọng nói âm trầm như từ địa ngục vọng lên của Tống Tử Ngôn đập vào tai tôi: “Tránh ra.”
Tôi phản ứng ngay, nhào cả người qua ôm cứng lấy màn hình vi tính cố thủ.
Hắn nghiến răng rít lên: “Tránh ra!”
Tôi vẫn ôm cứng không buông.
Hắn nhấn mạnh từng chữ: “Tần Khanh, đừng để tôi phải nói tới lần thứ ba.”
Tôi bĩu môi, từ từ tách ra khỏi vi tính, trên màn hình là cảnh high của hai người đàn ông, đã thế lúc đó lại còn đặc tả cái chỗ to to ấy ấy của hai người.
Sắc mặt của Tống Tử Ngôn lúc này, có thể nói là quỷ thấy cũng phải sợ…
———————
[1] TVB: hãng phim truyền hình nổi tiếng ở HongKong :’D 100% những phim HongKong mà tớ xem đều là của TVB sản xuất.
[2] Sinh khả nhẫn thục bất khả nhẫn: giải thích theo mặt chữ là [chuyện này mà nhịn được thì còn chuyện gì không nhịn được đây]. Ý là không thể nhịn được nữa.
[3] Lôi Phong (1940-1962): là một chiến sĩ cộng sản, là tấm gương sáng được toàn Trung Hoa biết tới với thái độ toàn tâm toàn ý phục vụ Đảng, phục vụ nhân dân.
[4] Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nhân gian chính đạo thị tang thương: là hai câu thơ được trích từ bài “Nhân dân giải phóng quân chiếm lĩnh Nam Kinh”
Ý muốn nói: “trời nếu có tình cảm thì đã già đi, nhân gian vốn chỉ là một hồi bể dâu mà thôi”. Vì không thể dịch thành thơ nên đành để nguyên Hán Việt cho đỡ nhục –“-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.