Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 29: Rời khỏi lớp chọn




Sau khi Lục Chúc Chúc mang cặp rời đi, Lục Tuyết Lăng chậm rãi nói: “Em biết vì sao hôm qua con bé giận dữ đến vậy không?”
Lục Hoài Nhu vừa dọn bát đĩa vừa nói: “Còn không phải là do em xé poster của nó sao?”
“Thì ra là em không biết tội lỗi của em. Em nghĩ rằng con bé sẵn sàng chạy đến chỗ em làm việc ầm ĩ chỉ vì một tấm poster thôi sao?”
Lục Hoài Nhu lúc này mới nhớ ra, nhìn Lục Tuyết Lăng, khó hiểu hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Lục Tuyết Lăng cười: “Kêu một tiếng bà cô rồi chị nói cho.”
“Nằm mơ!”
“Không muốn nghe thì thôi vậy.” Lục Tuyết Lăng cầm sữa chậm rãi đi lên lầu, còn không quên quay đầu lại chọc giận Lục Hoài Nhu: “Cứ để tò mò chết em đi.”
Nửa tiếng sau, Lục Hoài Nhu cuối cùng cũng gõ cửa phòng tập nhảy, nhăn mặt hét lên –
“Bà – cô!”
Lục Tuyết Lăng duỗi chân đáp: “Cháu trai ngoan!”
“Lục Tuyết Lăng! Chị đừng có quá đáng!”
“Chị quá đáng?” Lục Tuyết Lăng mỉa mai, “Quyết định chuyển lớp cho con bé mà không hỏi nó, còn là lớp địa ngục cấp SSS. Không có lớp Âm nhạc, Thể dục, chỉ có vùi đầu vào kiến thức sách giáo khoa. Có quá đáng bằng em không?”
Lục Hoài Nhu thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng đã có chuyện gì xảy ra.
“Vậy thôi hả?”
“Vậy thôi???”
Lục Tuyết Lăng đi tới gõ đầu anh một cái, “Lục Hoài Nhu, đây là chuyện rất nghiêm trọng! Em không tôn trọng con bé chút nào! Em còn chưa hỏi nó xem là ó muốn chuyển lớp hay không!”
“Con bé mới lớn, em còn hỏi được cái gì?” Lục Hoài Nhu cảm thấy rất vô lý: “Năm đó ba mẹ đưa chúng ta đến chỗ huấn luyện nghệ thuật có hỏi ý kiến chúng ta không? Trẻ con chưa lớn thì chỉ có thể nghe theo lời người lớn thôi.”
“Này, Lục Hoài Nhu, chị phát hiện ra phương pháp giáo dục của em thật sự có vấn đề.” Lục Tuyết Lăng bỏ chân dài xuống: “Chẳng trách con trai bỏ nhà ra đi nhiều năm như vậy cũng không thèm liên lạc với em, em đúng là một chuyên chế bạo quân sao!”
“Việc nào ra việc đó, thằng ranh Lục Tùy Ý là phản nghịch không nghe lời.” Lục Hoài Nhu nói, “Tiểu Lục nhà chúng ta khác với nó, ngoan hơn nhiều.”
“Đúng vậy, Lục Chúc Chúc ngoan hơn Lục Tùy Ý nhiều, cho nên ngày hôm qua con bé hiểu chuyện, một câu cũng chưa nói mà đã xin lỗi em rồi đúng không.”
Lục Hoài Nhu lấy 3 viên socola trong túi quần ra.
Đúng, cô bé rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn.
Lục Hoài Nhu áy náy trong lòng, nguyên tắc “Độc tài” của anh chỉ thích hợp với mấy đứa nổi loạn của nhà họ Lục, nhưng đối với Lục Chúc Chúc thì anh lại không hiểu cảm giác của cô bé.
Mọi người nói đùa, Lục Chúc Chúc chính là một quả táo nhỏ trong mắt anh.
Dù Lục Hoài Nhu có mệt mỏi hay cáu kỉnh cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy cô bé, trong lòng anh sẽ cảm thấy ấm áp.
“Con bé thật sự không vui sao?” Lục Hoài Nhu ngập ngừng, “Tại sao lại thế? Không phải lớp chọn rất tốt à? Học phí còn cao hơn gấp 3 lần so với lớp thường.”
“Không phải cứ đắt tiền là tốt. Hôm qua chị nhìn qua cửa sổ thấy cả lớp chỉ có chục đứa, ngồi riêng biệt, không ai nói chuyện với ai, chỉ chăm chăm làm bài tập. Đổi lớp, đổi bạn, em có thể kiên nhẫn mà ngồi một chỗ cả ngày được không?”
Lục Hoài Nhu vẫn nghi ngờ, nhàn nhạt nói: “Chị chỉ bịa chuyện để nói với em thôi chứ gì.”
“Vậy thì em tự mình đi xem đi.”
Trăm nghe không bằng một thấy, Lục Hoài Nhu quyết định đi xem thử.
…..
Sau giờ học, Lục Chúc Chúc bơ phờ nằm xuống bàn, đầu bút chì bị mài nhẵn.
Cô bé nhờ một cậu bạn bên ạnh gọt bút chì hộ, cậu bé vội vàng che câu trả lời trên giấy của mình, sợ Lục Chúc Chúc nhìn thấy.
Lục Chúc Chúc bĩu môi, thấy nhàm chán.
Ngoài cửa lớp, Trương Hổ và Tưởng Thanh Lâm vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy hai người, tâm trạng của Lục Chúc Chúc cũng được cải thiện đôi chút, cô bé chạy ra khỏi phòng học: “Sao các cậu lại ở đây?”
Trương Hổ trách móc: “Tưởng Thanh Lâm muốn tới gặp cậu.”
“Nói xạo, rõ ràng cậu dẫn mình đến gặp Chúc béo!”
“Đâu có.” Hai má Trương Hổ hơi nóng lên: “Là Tưởng Thanh Lâm tới.”
“Mặc kệ là ai muốn tới.” Lục Chúc Chúc khoác vai hai người: “Dù sao có người tới là mình đã rất vui rồi!”
“Lớp của cậu…” Tưởng Thanh Lâm đi tới bên cửa sổ nhìn vào trong: Trống trải quá! Không có bảng đen nữa chứ!”
“Ừ, là vậy đó.” Lục Chúc Chúc bất lực: “Không có lớp Nghệ thuật hay Âm nhạc gì luôn.”
Tưởng Thanh Lâm tò mò hỏi: “Vậy thì tại sao ai cũng muốn vào lớp này?”
“Không phải mọi người muốn. Mà là phụ huynh muốn.”
“Đúng đúng đúng!” Trương Hổ gật đầu đồng ý: “Mình nói với mẹ rằng Lục Chúc Chúc được vào lớp chọn, mẹ mình liền bắt mình cố gắng hơn để được vào lớp chọn cùng với Lục Chúc Chúc luôn!”
“Đừng tới!” Lục Chúc Chúc xua tay: “Các cậu không biết nó kinh khủng thế nào đâu, là địa ngục luôn!”
Tưởng Thanh Lâm: “Thật không.”
Lục Chúc Chúc thì thầm: “Sau giờ ra chơi mà không ai nói chuyện với nhau luôn. Các bài học khó tới mức mình không hiểu chữ nào. Quan trọng là không có lớp nghệ thuật nào cả!”
“Nghe kinh khủng quá.”
“Không kinh, mà khủng.” Lục Chúc Chúc thở dài: “Sau này phải đổi tên Lục Chúc Chúc thành Lục Thảm Thảm đi thôi.”
Tưởng Thanh Lâm lấy một chiếc thuyền giấy từ túi nhỏ ra, “Đây là chiếc thuyền thủ công, mình thích nó lắm nhưng tặng lại cho cậu, xem như tụi mình đang ở cạnh cậu.”
Lục Chúc Chúc vừa nhận chiếc thuyền giấy thì thấy trên thuyền dán một cái đầu to của Lục Hoài Nhu.
“Thần tượng của mình cũng ở trên đó, để anh ấy chơi với cậu.”
Lục Chúc Chúc:..
Cảm ơn cậu nhưng mình không thích.
Lúc này, thầy Chung bước ra khỏi phòng học: “Lục Chúc Chúc, đã đến giờ quay về lớp rồi.”
“Nhưng chưa vào tiết mà ạ?”
“Mọi người trong lớp chọn đều không ra ngoài, trừ khi đi vệ sinh thôi.”
Lục Chúc Chúc: “Đây lại là qui định gì thế ạ?”
Thầy Chung nói: “Em xem lớp chúng ta đi, mọi người đều đang làm bài, chỉ có em là ở bên ngoài chơi. Việc học phụ thuộc vào ý thức của bản thân. Thầy cũng không thể giám sát em 24/24.”
“Nhưng trong lớp em rất nghiêm túc mà.”
“Em cho rằng chỉ cần nghe giảng trên lớp là đủ sao? Các bạn trong lớp chúng ta đều đuổi theo em. Nếu em sẵn sàng rơi xuống, thầy không cứu được em đâu!”
Ông liếc nhìn chiếc thuyền giấy, ậm ừ nói: “Lơ là mất cả ý chí.”
Giọng điệu của ông rất nghiêm túc, Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ đang ở độ tuổi “chỉ tuân theo mệnh lệnh của giáo viên” nên đang rất sợ hãi.
Tưởng Thanh Lâm nói nhỏ: “Chúc béo, tụi mình về trước nha, lần sau lại đến chơi với cậu.”
“Ừ, mình đi đây!”
Thầy Chung đột nhiên nói: “Học sinh lớp thường thì sau này không được lên lớp chọn chơi nữa!”
Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ nhìn nhau: “Tại sao ạ?”
“Lục Chúc Chúc, em là một đứa trẻ rất thông minh, chắc em hiểu câu ‘gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’.” Thầy Chung bất mãn: “Em nên thảo luận học hành với các bạn trong lớp thay vì chơi với các bạn ở lớp thường.”
Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ kinh ngạc không thôi. Hai đứa còn nhỏ nhưng lời nói của ông làm tổn thương lòng tự trọng của chúng vô cùng.
Lục Chúc Chúc vốn không có ý kiến với ông nhưng nghe ông nói vậy, tóc gáy của Lục Chúc Chúc dựng thẳng lên —
“Không phải. Bạn của em không phải là mực mà đen!”
Vụ náo loạn nho nhỏ ngoài hành lang đã thu hút rất nhiều học sinh đến xem vui vẻ, các học thích nhất là xem giáo viên và học sinh cãi nhau.
Thầy Chung nén giọng: “Lục Chúc Chúc, về phòng học ngay!”
“Thầy Chung nói không có đạo lý!”
“Lục Chúc Chúc, về phòng học ngay!”
“Thầy nói rằng mọi người phải chịu trách nhiệm cho lời nóicủa mình, đặc biệt là thầy, thầy là giáo viên nên phải cẩn thận hơn chws.”
Thầy Chung cũng đã gặp nhiều học sinh ương ngạnh, nhưng hầu hết ông đều xử lý rất nhanh.
Lục Chúc Chúc không quá lì lợm, nhưng lời của cô bé rất đúng, rất nhiều học sinh xung quanh nhìn ông, còn thấy ông không hợp lý.
Ông chỉ có thể cắn chặt môi nói: “Thầy nói gì sai sao? Em còn nhỏ chưa hiểu chuyện gì, lớn lên em sẽ hiểu, kết giao với bạn bè kiểu gì thì cũng có khả năng ảnh hưởng đến cả đời! Lục Chúc Chúc, thầy rất tán thưởng trí thông minh của em, nhưng hãy dùng nó vào việc học chứ không phải để cãi giáo viên!”
Tưởng Thanh Lâm cúi đầu buồn bã, liên tục kéo tay áo Lục Chúc Chúc để ngăn cô bé nói lại.
Cô bé không muốn Lục Chúc Chúc bị mắng.
Lục Chúc Chúc bưởng bỉnh: “Bà cô của em nói, chỉ có em mới có thể quyết định mình sẽ trở thành ai, liên quan gì đến bạn bè?”
“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, thầy không nhắc lại lần thứ 2!”
“Điểm Ngữ văn của Tưởng Thanh Lâm rất tốt, cậu ấy luôn đứng đầu lớp. Điểm thể dục của Trương Hổ cũng rất tốt, nhảy xa rất giỏi, giáo viên luôn khen cậu ấy! Tại sao các cậu ấy lại biến thành vô dụng  đối với thầy Chung? Tại sao thầy không đi hỏi xem cô Ngữ văn và giáo viên thể dục xem họ có đồng ý với thầy không?”
Các học sinh xung quanh hò reo, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra để quay video giúp Lục Chúc Chúc.
Tưởng Thanh Lâm và và Trương Hổ vừa ngẩng đầu lên, sự xấu hổ của hai đứa trẻ đã bị xóa sạch.
Đúng vậy, hai đứa cũng là bạn nhỏ được cô giáo khen ngợi công khai, học cũng rất tốt, không phải là vô dụng như lời thầy Chung nói.
Bọn học sinh xung quanh thảo luận rất nhiều, bọn họ đều cảm thấy lần này Lục Chúc Chúc có ý tứ hơn.
Còn thầy Chung đã đi dạy mấy chục năm nay, lần đầu tiên yếu thế trước mặt học sinh, ông nén giận nói: “Lục Chúc Chúc, gọi ba em tới đây!”
Ba mẹ luôn là vũ khí tối thượng của giáo viên, chỉ cần giáo viên bày ra “vũ khí” này, ai gặp phải cũng đều sợ run, ngay cả Lục Chúc Chúc.
Cô bé ngập ngừng: “Em… bố em… không có ở đây.”
“Vậy thì kêu mẹ.”
“Mẹ em… cũng không có ở đây…”
“Em sống với ông bà à?”
Lục Chúc Chúc: “Chỉ có ông nội ạ.”
Thầy Chung đã hiểu, hóa ra Lục Chúc Chúc là một đứa trẻ sống với người già, chả trách dám làm trái ý thầy giáo, chắc là ở nhà được chiều chuộng quá đây mà.
“Ông em bao nhiêu tuổi?”
“Em không biết, ông…” Lục Chúc Chúc không dám mời Lục Hoài Nhu đến, chỉ ậm ừ: “Cả đầu ông nội đều bạc rồi ạ.”
Dù sao thì cả đầu Lục Hoài Nhu đều bạc trắng hì cũng không phải là nói dối.
Thầy Chung đoán rằng ít nhất cũng 70, 80 tuổi, dù có được mời đến trường cũng chẳng ích gì, chẳng hiểu gì, có khi còn chẳng biết chữ.
Không được.
Ông nhìn “phạm nhân” Lục Chúc Chúc, hừ lạnh: “Học sinh Lục Chúc Chúc, chỉ cần em hứa với thầy rằng sau này sẽ chăm chỉ học hành, không giao du với học sinh trong lớp bình thường nữa, thì thầy sẽ không mời phụ huynh em.”
Lục Chúc Chúc cúi đầu trầm tư, rốt cuộc do dự nói: “Vậy thì mời ông nội em đi!”
Lúc về nhà thì cũng bị mắng, dù sao thì cô bé ăn mắng cũng nhiều lần rồi.
Nhìn thấy Lục Chúc Chúc tự tin như vậy, thầy Chung tức giận: “Học sinh Lục Chúc Chúc, đừng tưởng rằng thầy không dám làm gì em! Nếu cứ tiếp tục thì thầy thật sự sẽ mời phụ huynh của em lên nói chuyện đấy!”
Đúng lúc này, một giọng nam trong trẻo vang lên: “Muốn nói chuyện gì với tôi?”
Lục Chúc Chúc quay đầu lại thấy Lục Hoài Nhu đang đi đến từ cuối hành lang.
Anh đeo khẩu trang đen, mặc áo len đen thêu hoa, hạ mũ lưỡi trai xuống, đút hai tay vào túi, đi ngược chiều ánh sáng, tạo cảm giác áp bức, lạnh lùng mà ngầu.
Nhìn thấy anh, Lục Chúc Chúc cả kinh, lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi!
Chết rồi!
Thầy Chung chưa từng gặp ba mẹ của Lục Chúc Chúc thì hỏi: “Anh là ai?”
Lục Hoài Nhu đi ngang qua Lục Chúc Chúc, vồ đầu cô bé để trừng phạt, sau đó nói: “Tôi là người giám hộ của con bé, có chuyện gì sao?”
Thái độ Lục Hoài Nhu đối với mọi người là như vậy, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng và áp bức, dù sao thì anh ta cũng là một người có thể gọi là “tiền bối” trong toàn ngành giải trí.
Thầy Chung nhìn Lục Hoài Nhu, anh ăn mặc… giống anh trai của Lục Chúc Chúc hơn, nhưng giọng điệu không trẻ trung lắm, cùng lắm là ba của Lục Chúc Chúc.
“Lục Chúc Chúc nói rằng ba mẹ cô bé không ở đây, chỉ có ông nội, vậy là cô bé nói dối sao?” Thầy Chung nhanh chóng phàn nàn với Lục Hoài Nhu: “Anh Lục à, có vẻ như giáo dục gia đình của em Lục Chúc Chúc hình như có vấn đề, nếu cứ để con bé sống với người già thì sẽ không theo kịp bạn bè mất, mầm non sẽ bị lãng phí.”
Lục Hoài Nhu:?
Già thì làm sao?
Già cũng có ăn cơm của nhà ông à?
Lục Chúc Chúc thấy sắc mặt Lục Hoài Nhu tối sầm lại, sợ rằng ông nội làm gì nên đứng trước mặt anh nói với thầy Chung: “Thầy ơi, đây là ông nội của em.”
“???”
“Ông nội của em?”
Thật khó để thầy Chung hình dung ra ông già tóc bạc phơ mà Lục Chúc Chúc đã mô tả.
Nhưng … tóc đúng là màu trắng, nhưng lại là màu trắng bạc, một màu tóc nhuộm thời thượng.
Lục Hoài Nhu lười giải thích với thầy Chung, anh đẩy cô gái nhỏ: “Vào lớp dọn sách vở đi thôi, chúng ta rời khỏi lớp chọn về lớp cũ nào.”
“Tuyệt quá!!!”
Lục Chúc Chúc mừng rỡ, vội vàng quay trở lại lớp học để xách cặp.
Thầy Chung thấy rằng Lục Hoài Nhu đang thực sự tức giận, nhưng để cô bé rời khỏi lớp chọn thì không được!
Bao nhiều phụ huynh tinh tưởng đặt mối quan hệ, nhờ giáo viên, muốn cho con vào lớp chọn, còn người này…
Tất nhiên, thầy Chung hông muốn Lục Chúc Chúc rời khỏi lớp chọn, Lục Chúc Chúc là một mầm non tài giỏi, nếu chăm bón tót thì sau này chắc chắn sẽ gặt hái được nhiều thành tích.
“Anh Lục, nuông chiều trẻ con cũng nên có hạn chế. Dùng tương lai của bọn trẻ để tức giận, đây là điều mà phụ huynh có tư cách nên làm sao? Hơn nữa anh chỉ là ông nội của Lục Cháo, anh bỏ lớp chọn mà đã hỏi ý kiến ba của cô bé chưa?”
Mắt Lục Hoài Nhu khẽ run lên, giọng nói lạnh đến mức đóng băng: “Tôi là ba của ba con bé. Không ai có quyền cản trở quyết định của tôi.”
“Xin lỗi nhưng rất khó để chúng tôi làm như vậy.”
Lục Hoài Nhu chế nhạo: “Hay là, anh gọi cho ba con bé thử xem?”
Thầy Chung không sợ, ông hỏi số điện thoại xong gọi nay, bật loa ngoài –
“Anh Lục, chuyện là như thế này. Ba anh muốn chuyển con gái anh ra khỏi lớp chọn, anh phải biết rằng lớp chọn chúng tôi là lớp tốt nhất trong trường tiểu học trực thuộc. Ông ấy đã làm điều này mà không có sự đồng ý của anh. Tôi nghĩ điều này không phù hợp.”
Lục Tùy Ý đang trang điểm để chuẩn bị phát sóng trực tiếp, nghe thấy lời thầy Chung nói, hắn lập tức cao giọng: “Thầy à, ba của tôi có lý do mới làm như thế! Ông ấy là người trưởng bối tốt nhất thế giới! Không có ông ấy thì không có tôi ngày hôm nay, xin thầy hãy tin ông ấy!”
Rụp.
Hắn cúp máy, thở phào nhẹ nhõm.
Chết tiệt, mới sáng sớm mà xém chết rồi.
Thầy Chung: …
Lục Hoài Nhu nhìn Lục Chúc Chúc còn đang do dự, anh nói: “Không muốn rời lớp à, sao còn chưa dọn cặp sách nữa?”
“Dạ!” Lục Chúc Chúc vội vàng trở lại phòng học thu dọn.
Thầy Chung rất mất mặt, ông nói với Lục Hoài Nhu: “Cưng chiều con trẻ quá chỉ làm hư chúng thôi. Muốn con mình có tương lai tươi sáng thì phải quyết tâm ngay từ bây giờ. Không một vĩ nhân nào có thể lớn lên với một con đường thuận lợi bằng phẳng được.”
Lục Hoài Nhu không khỏi đau lòng khi nhớ đến vẻ mặt của Lục Chúc Chúc, anh lạnh lùng nhìn thầy Chung: “Lục Chúc Chúc không phải là vĩ nhân nào, mà là cháu gái của tôi. Ngày nào tôi còn ở đây thì ngày đó con bé phải được vui vẻ và hạnh phúc. Tất cả những thứ mà con bé muốn, chính tôi sẽ là người cho con bé.”
Nếu Lục Chúc Chúc không vui, Lục Hoài Nhu cảm thấy rằng tất cả những công việc khó khăn anh đã làm trong nửa đầu cuộc đời đã bị lãng phí.
Cô bé là cháu gái duy nhất và cũng là tình yêu duy nhất của anh.
Thầy Chung cuối cùng cũng ký tên đồng ý cho Lục Chúc Chúc rời khỏi lớp chọn, điều này khiến Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ vui mừng đến mức vội vàng dọn chỗ ngồi cho Lục Chúc Chúc.
Đoạn video ghi lại cảnh tranh cãi của hai ông cháu với thầy Chung đã được gửi cho các bậc phụ huynh.
Các phụ huynh hiện đang thảo luận rất gay gắt về vấn đề này, có nhiều câu hỏi đặt ra về việc liệu lớp chọn có cần thiết hay không, giáo viên phụ trách lớp chọn coi thường học sinh lớp thường, thậm chí còn công khai làm tổn thương lòng tự trọng của trẻ, và liệu những giáo viên như vậy có đủ tư cách để ở lại trường tiểu học trực thuộc hay không.
Phía nhà trường cũng có nhiều áp lực, nên một cuộc họp khẩn được tổ chức để thảo luận về việc hủy bỏ chương trình học của lớp chọn.
Trong nhóm phụ huynh trường tiểu học, tất cả phụ huynh đều dành cho Lục Hoài Nhu rất nhiều lời khen ngợi.
“@Ông nội Lục Chúc Chúc, tuyệt vời!”
“Cách giáo dục của @Ông nội Lục Chúc Chúc rất đáng để các bậc cha mẹ trẻ lưu tâm.”
“”Đúng vậy, nếu tuổi thơ của một đứa trẻ không hạnh phúc mà chỉ chăm chăm vào việc học, thì dù có đạt được những thành tựu to lớn trong tương lai thì có ích gì?”
“Thật ra, chỉ cần con cái chúng ta lớn lên khỏe mạnh, thì chúng ta đã hài lòng rồi, @Ông nội Lục Chúc Chúc, cảm ơn bác đã dạy chúng con một bài học!”

Lục Hoài Nhu dựa vào hành lang lớp học, vừa nhìn thấy tin nhắn liền cảm thấy rất phức tạp.
Người hâm mộ của anh thường là người trẻ tuổi nên tâm lý của anh cũng được trẻ hóa. Vậy mà những người này lại gọi anh là “bác”.
Lạ kỳ.
Các bạn nhỏ chạy ùa ra ngoài khi tiếng chuông tan học vang lên.
“Ông ơi!” Lục Chúc Chúc vui mừng chạy đến bên Lục Hoài Nhu, anh tự nhiên cầm cặp sách của cô bé đeo lên vai.
“Ông đưa con đi ăn ngon nào.”
“Tuyệt quá!”
Lục Chúc Chúc mừng rỡ, vui vẻ nắm tay Lục Hoài Nhu: “Con muốn ăn KFC!”
“Tiền đồ của con chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Khi vừa mới bước ra khỏi trường, Lục Chúc Chúc tò mò hỏi anh: “Ông nội, ông nội thật sự không bắt con phải chăm chỉ học hành, để sau này trở thành người có tương lai tươi sáng sao ạ?”
“Ừ, ông hiểu rồi.” Lục Hoài Nhu nghiêm túc: “Chỉ cần con vui vẻ, điều đó mới là quan trọng nhất.”
“Ông nội thật tốt!”
Lục Hoài Nhu cúi đầu suy nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên: “Ông không kỳ vọng quá cao vào con. Sau này con chỉ cần trở thành một nhà khoa học như Einstein hay Viên Long Bình(*) là đủ rồi.”
(*): là một nhà nông học và giáo dục người Trung Quốc, được biết đến là người lai tạo ra các giống lúa lai đầu tiên vào thập kỷ 70 của thế kỷ trước.
Các giống lúa lai từ đó đã được trồng ở nhiều quốc gia châu Phi, Mỹ, Á, cung cấp nguồn lương thực cho các khu vực có nguy cơ nạn đói, vì đóng góp của mình, ông đôi khi được truyền thông Trung Quốc gọi là “Cha đẻ lúa lai”
Lục Chúc Chúc:???
Không kỳ vọng quá cao?
“Hay là như phi hành gia Armstrong cũng được.”
Lục Chúc Chúc: …
Còn phải lên mặt trăng nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.