Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 29: Trò Chuyện Buổi Tối Ở Bờ Hồ






Lời này tới đột ngột quá rồi!
Nhạc Tri Thời không biết bản thân làm sao nữa, con tôm mới gắp lên đã rơi xuống chén.
Lâm Dung vẫn chưa hiểu ý con trai: “Con nói không đi là sao?”
“Con không đi du học ạ.” Tống Dục vô cùng bình tĩnh trả lời: “Con muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh Đại học, hơn nữa con cũng đã nghĩ xong sau này sẽ làm gì, học ngành gì, cho nên không muốn lãng phí thời gian đi tìm tòi cái khác.”
Nhạc Tri Thời nghi ngờ không thôi, nên bỏ ăn luôn.
Dưới tình huống này, thái độ của Tống Cẩn và Lâm Dung khá thoải mái.
Lúc bố Tống nghe Tống Dục đã có định hướng cho tương lai thì cực kỳ hài lòng, còn vui hơn cả việc anh răm rắp nghe theo sự sắp xếp của ông.
Cách giáo dục của Lâm Dung trước giờ không hề đặt nặng chuyện thành tích cùng sự nghiệp, bà hiểu Tống Dục là một đứa trẻ đã trưởng thành, sự yêu thương tốt nhất dành cho anh chính là sự tôn trọng và ủng hộ.
Chỉ có Nhạc Tri Thời vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác ngồi trên sofa vuốt lông Quả Quýt.
Quả Quýt hôm nay ngoan lắm, nằm yên trong lòng cậu chứ không có quay đít bỏ đi.
Hiển nhiên, tuy cậu khó hiểu về quyết định của anh nhưng lại xen lẫn niềm hân hoan khó tả, vì như thế có nghĩa là khoảng cách hai bờ đại dương, phút chốc đã được thu hẹp về trong phạm vi mà cậu có thể chấp nhận được.
Thẳng đến lúc Tống Dục đứng trước mặt mình, Nhạc Tri Thời mới giật mình ngẩng đầu lên dòm anh.
“Theo anh ra ngoài một chuyến.” Tống Dục ném cái áo khoác cho cậu, sau đó bước ra hành lang.
Đêm cuối xuân trời rất lạnh, Nhạc Tri Thời mặc áo khoác của Tống Dục đưa, dường như thuốc cảm đã phát huy tác dụng nên không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Cả hai đạp xe xuyên qua màn đêm dày đặc, gió trời mơn man bao trùm khiến cơ thể giống như đang bơi lội trong làn nước ấm, đèn đường chiếu từng lõm ánh sáng lăn tăn.
Đạp tới hồ lớn trong công viên, xung quanh có nhiều người đang đi dạo.
Tống Dục đậu xe trước một cửa hàng tiện lợi rồi đi vào trong mua đồ, Nhạc Tri Thời thì ngoan ngoãn đợi anh ở bên ngoài, giống y lúc còn bé vậy.
Hồi ấy Nhạc Tri Thời vô cùng ham ăn, mỗi lần đến cửa hàng tiện lợi là không chịu đi nữa, thấy cái gì cũng muốn mua hết, nhưng đa số đồ ở cửa hàng chẳng cái nào cậu ăn được cả, nhưng nếu không mua là cậu khóc lóc khiến ai cũng đau đầu.
Sau đó Tống Dục nghĩ ra một biện pháp – giao cho Nhạc Tri Thời nhiệm vụ là canh ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, đứng yên một chỗ và không được nhúc nhích.
Tống Dục vào trong cửa hàng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà mua đồ, trong quá trình đó anh liên tục quay đầu nhìn ra ngoài kiểm tra.
Nếu như Nhạc Tri Thời nghe lời làm theo đầy đủ, anh sẽ thưởng cho cậu một cây kem.

Lần này cũng y vậy, chẳng qua mấy chuyện vu vơ thời trẻ con đã trôi qua rất lâu rồi, và Nhạc Tri Thời sớm không còn là đứa trẻ cần giám sát nữa, kiểu quy định bất thành văn giữa hai người cũng ít khi thực hiện.
Cho nên lúc nhận lấy cây kem ốc quế từ trong tay Tống Dục, Nhạc Tri Thời chợt thấy có chút xa lạ.
Hơi lạnh từ cây kem ốc quế làm đầu ngón tay của Tống Dục cũng buốt giá.
“Chúc mừng em.” Tống Dục dẫn cậu tới một hàng ghế dài ngồi xuống, nói: “Phần thưởng cho sự tiến bộ trong kì thi tuyển sinh cấp 3.”
Tuy rằng lời chúc mừng không chứa quá nhiều cảm xúc, phần thưởng cũng chỉ là một cây kem ốc quế nhưng Nhạc Tri Thời vẫn rất vui.
Cậu cúi đầu bóc lớp giấy gói, phát hiện hình như vị này mình chưa có ăn. Đó là vị ô long đào trắng, trên giấy gói viết vậy đó.
“Em chỉ được ăn một miếng thôi.” Giọng Tống Dục thoáng nghiêm túc: “Bị cảm thì không thể ăn nhiều đâu.”
Nhạc Tri Thời chẳng thèm quan tâm, cậu phát hiện kem ốc quế này không bự bằng mấy cây kem ốc quế khác, lúc bóc vỏ giấy ra thì có chút thất vọng, bởi vì phía trên cùng không có lớp socola cùng mảnh vụn hạnh nhân, mà chỉ phủ một lớp trắng trắng gì đó, chính giữa có thạch trong suốt, Nhạc Tri Thời cắn một ngụm, răng lạnh buốt vị hơi chua chua.
Hóa ra là lớp thạch vị đào.
Sau đó Nhạc Tri Thời chợt nhớ tới lời Tống Dục ‘Chỉ được ăn một miếng thôi?’ Cậu ngó anh, chau mày nói: “Lớp phía trên này không ngon lắm, em còn chưa cắn tới kem á, có nghĩa là em chưa ăn miếng nào hết.
Hơn nữa, không có ai vì ăn cây kem mà bị cảm nặng hơn cả.”
Đụng tới mấy chuyện ăn uống là Nhạc Tri Thời sáng dạ lạ thường, cái gì cũng cãi được.
Tống Dục bó tay, anh dựa người trên ghế dài, nhìn về phía hồ cách đó không xa.
Trên mặt hồ hiện lên một tầng hơi nước mờ ảo, một đôi tình nhân hôn nhau dưới ánh đèn đường.
Anh quay đầu nhìn sang Nhạc Tri Thời, phát hiện cậu đang nghiêm túc ăn kem, mắt dán chặt vào lõi kem.            
Ăn xong lớp thạch kia, Nhạc Tri Thời cảm thấy rất bình thường, cậu thử cạp lớp kem màu hồng phấn bên trong. 
Không ngờ lại ngon xỉu!!!
Hai mắt Nhạc Tri Thời sáng rực, quay sang nói với Tống Dục: “Vị trà sữa.”
“Hả?” Tống Dục nghiêng đầu nhìn cậu, biểu cảm có chút mờ mịt.
“Kem này là vị trà sữa, giống vị Ô long Machiato vậy á.” Nhạc Tri Thời nói to: “Anh có muốn nếm thử chút không?” Cậu giơ cây kem, không giống như lúc còn bé, muốn cho anh ăn thứ gì là trực tiếp nhét vào trong miệng.
Nhưng vừa nói xong, Nhạc Tri Thời nhớ Tống Dục không thích ăn đồ ngọt, vì vậy rút lại niềm sẻ chia của mình.
Tay vừa rút về đã bị Tống Dục bất ngờ nắm lấy rồi kéo qua, nhấm ngay cây kem cúi đầu cắn một miếng, chóp chép miệng.
Bên bờ hồ có đứa trẻ nghịch ngợm ném viên đá, đôi tình nhân dưới ánh đèn đường quấn quýt tách nhau ra, vầng trăng giữa hồ phản chiếu lung linh hóa thành trăm ngàn giọt sáng nhỏ vụn lấp lánh.
Nhạc Tri Thời rụt tay, dòm cổ tay đỏ lừ của mình.
Tống Dục trầm ngâm mấy giây rồi đưa ra kết luận: “Không khó ăn lắm.”
Hai người yên tĩnh ngồi cạnh nhau, Nhạc Tri Thời vừa ăn vừa lột vỏ giấy kem ốc quế để một bên, dù ăn rất tốn công nhưng cuối cùng cậu vẫn hài lòng mà dựa ngửa vào thành ghế: “Em cảm thấy mình hết bệnh rồi đó anh.”
Tống Dục không cười cậu ấu trĩ mà moi một tờ giấy trong túi đưa tới, Nhạc Tri Thời khó hiểu cầm lấy tờ giấy nhăn nhúm soi kĩ dưới ánh đèn đường, hóa ra là bảng kế hoạch du học mà mình đã vứt bỏ.
“Sao anh có nó vậy?” Nhạc Tri Thời kích động suýt nói cà lăm, cậu muốn nhào tới giật tờ giấy vò vứt tiếp, thậm chí còn tính làm giống trong phim bỏ nó vào mồm hòng tiêu hủy chứng cứ.
“Anh thuộc lòng rồi.” Tống Dục đập vỡ ảo tưởng của cậu: “Lần trước em lấy sách anh nên anh đến phòng em lấy lại, nhưng em không có ở đó mà bàn học thì bừa bộn, anh lục lọi một hồi vô tình nhìn thấy cục giấy này.”
“Vô tình á?” Ở trước mặt Tống Dục, Nhạc Tri Thời luôn đặt câu hỏi trực tiếp.
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Tống Dục như cũ, thậm chí còn cho cậu một gợi ý: “Nếu em không muốn bị người khác phát hiện bí mật, thì nên biết cách tiêu hủy kịp thời.”
Tống Dục thành công thuyết phục được Nhạc Tri Thời.
Đúng ra mình nên xé nhỏ bảng kế hoạch trước khi vứt mới phải.
“Tại sao em lại từ bỏ?”
“Tại sao anh không đi du học?”
Hai người hỏi cùng lúc.
Tống Dục yên lặng.
Cả hai rơi vào bầu không khí lúng túng, lát sau Nhạc Tri Thời mở miệng trước: “Lúc đầu em…”
Cậu suy tư hồi lâu, quyết định khai thật: “Anh muốn đi du học, em không muốn xa anh cho nên cũng muốn đi theo.”
Nghe được câu này, bàn tay Tống Dục đặt trên chiếc ghế dài hơi siết chặt, một con chim bay qua bờ hồ, đôi cánh nó lướt trên mặt nước để các đường vân khuyếch tán.
Nhạc Tri Thời cụp mắt xuống, tiếp tục nói: “Nhưng mà em không có tiền, tiền tiêu vặt còn không đủ đăng ký thi tiếng Anh nữa, cho nên em mới viết bảng kế hoạch học tập và đi làm thêm để tiết kiệm tiền.”
“Nhưng sau đó em phát hiện, em không thể để dành được nhiều tiền như vậy, cũng không muốn tiêu tiền của chú và dì.
Hơn nữa…” Cậu nhớ đến chuyện xảy ra ở bệnh viện ngày đó, ngập ngừng đổi sang lý do khác: “Dì Dung chắc cũng không hy vọng em đi du học luôn đâu, để một mình dì ấy ở nhà sẽ buồn lắm!”
Bảng kế hoạch này được lên ngay sau buổi tối Tống Dục và ba Tống trò chuyện, dựa theo lịch trình thì mỗi ngày sẽ làm một việc và sau đó được đánh lại bằng một dấu tích nhỏ.
Dấu tích nhỏ cuối cùng là hôm ở bệnh viện trở về.
Cũng chính là đêm mà Tống Dục nhìn thấy cậu, lặng lẽ ăn bánh mì cuộn hương quế ở trong góc bếp.
“Cho nên em từ bỏ chuyện đi du học, cố gắng học thi vào cấp 3 à?”
Nhạc Tri Thời lờ mờ cảm thấy giọng Tống Dục hơi lạ, giống như là đang hỏi vặn cậu vậy.
Chẳng qua so với hỏi vặn, thì càng giống tức giận hơn.
“Anh không vui sao?” Nhạc Tri Thời hỏi.
Bị đôi mắt nai tơ ngơ ngác dòm chằm chằm, Tống Dục mím môi: “Sao anh lại không vui chứ?!”
Nhạc Tri Thời dạ khẽ, cho rằng cảm giác của mình sai rồi.
Nhưng hiện tại cậu không muốn trả lời câu hỏi của Tống Dục ngay, vì cậu đâu thể nói với anh rằng bản thân đang luyện tập sống những ngày không có anh bên cạnh chứ?! Nghe dở hơi muốn chết ấy! 
Thế nên cậu gật đầu: “Em chỉ muốn học thật giỏi thôi ạ.
Giờ em đã đứng hạng 3 trong lớp rồi.”
Tống Dục không hỏi tiếp nữa.
Tới lượt Nhạc Tri Thời hỏi anh: “Anh Tống Dục, vì sao anh đi du học nữa vậy?” Cậu nhớ đến bảng kế hoạch bị anh nhặt được: “Chắc là không liên quan tới cái này chứ?”
Cậu vừa nói không muốn xa anh, cảm giác bản thân như đang trói buộc anh vậy, bèn nói thêm: “Em rất muốn cùng anh đi du học, giờ tuy em không đi được nhưng cũng sẽ không ngăn cản anh đâu.”
Lời này nghe có vẻ tự tin thái quá, nhưng mà Nhạc Tri Thời chính là đứa trẻ như thế đó.
Từ nhỏ đã được ủ trong sự quan tâm cưng chiều, nên khi lớn lên cậu vẫn là một bé trai luôn thẳng thắn thể hiện cảm xúc của mình.
“Không phải hoàn toàn là vì em.” Tống Dục lựa lời.
Nhạc Tri Thời cũng không thất vọng, nếu Tống Dục nói là vì cậu, ngược lại cậu sẽ cảm thấy anh bị quỷ nhập rồi.
“Thật ra lúc đầu anh không nghĩ sẽ đi du học, nó chỉ là một trong các sự lựa chọn thôi.” Tống Dục nhìn mặt hồ nói: “Trước đó anh vẫn chưa biết tương lai mình sẽ làm gì, thời gian này anh đã suy nghĩ rất lâu nên mới đưa ra quyết định.”
Anh móc từ trong túi một tờ giấy được gấp gọn gàng, đưa qua cho Nhạc Tri Thời.
“Đây là gì vậy ạ?”
Tống Dục nhìn cậu: “Còn nhớ lần trước anh có nói với em, trước kia ba em từng tặng quà cho anh không? Em còn bảo ông ấy không tặng em thứ gì cả.”
“Đây là bản đồ ông ấy vẽ sao ạ?” Ánh mắt Nhạc Tri Thời phát sáng.
Giọng điệu Tống Dục có chút bất lực: “Là anh vẽ.
Hồi còn nhỏ lần đầu tiên chúng ta du lịch đến Cửu Trại Câu, đây là bản đồ địa hình nơi đó.”
Nhạc Tri Thời ngắm kĩ bản đồ: “Giỏi quá à! Em còn nhớ chúng ta chụp hình cùng nhau, nơi đó vô cùng đẹp luôn.”
Tống Dục khẽ ừ, nói tiếp: “Anh sẽ thi đại học trong nước, sau đó theo đuổi ngành nghề anh muốn học.”
Tống Dục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vô tình phát hiện vài vì sao đặc biệt sáng ngời.
Nhạc Tri Thời rất thích cảm giác này, chuyện mà lúc ăn cơm Tống Dục không có nói nhưng lại tìm chỗ nói riêng với cậu, khiến cậu vui chẳng biết để đâu cho hết.
“Anh Tống Dục, tấm bản đồ này có thể tặng cho em không?”

Tống Dục nhìn mặt hồ: “Em lấy nó làm gì, đâu phải là ba em vẽ.”
Tống Dục chỉ nói giỡn thôi, ai ngờ Nhạc Tri Thời túm lấy cánh tay anh, chân thành thẳng thắn bày tỏ: “Bởi vì là anh vẽ nên em mới muốn.”
Trong lòng Nhạc Tri Thời thấp thỏm không yên, cảm thấy Tống Dục sẽ không dễ gì cho mình vì đây là tấm bản đồ địa hình đầu tiên anh vẽ, cũng là nơi đầu tiên anh đến du lịch, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Nhưng cậu không ngờ là Tống Dục chỉ nghiêng đầu nhìn mình và nói: Vậy em giữ đi! 
“Có thật không ạ?” Nhạc Tri Thời không kiềm nổi kích động, nhích lại gần anh như sắp dính sát vào nhau: “Không có điều kiện gì sao ạ?”
Sao lại có người tự dâng mình đòi điều kiện thế nhỉ?
“Là em nhắc nhở anh đó.” Khóe miệng Tống Dục kéo một nụ cười rất nhẹ: “Em có thể lấy tranh của mình trao đổi với anh.”
Đây là chuyện tốt gì vậy, Nhạc Tri Thời không chút do dự đồng ý ngay: “Được ạ, anh cứ thoải mái lựa! Em…”
Ủa khoan!
Trông thấy cậu bỗng nhiên ngừng lại, Tống Dục cố ý hỏi cậu thế nào.
Nhạc Tri Thời trừng mắt nhìn: “Anh nói bức nào cơ?” 
Bảng kế hoạch đã bị anh nhìn thấy rồi, vậy có phải là bức tranh trên bàn kia…
Tống Dục thản nhiên bảo: “Hình như chính là bức mà em nghĩ trong lòng đó.”
Không phải chớ?!!! Nhạc Tri Thời nhảy dựng, điệu bộ đó khiến Tống Dục tưởng rằng cậu muốn nhảy hồ.
Ánh đèn từ cửa hàng tiện lợi rọi đến, vành tai cậu đỏ bừng.
Bản thân trộm nhìn Tống Dục cho mèo hoang ăn, trở về còn hoạ lại vào tranh, chẳng khác gì mấy tên biến thái như trong phim cả.
Tống Dục lại muốn ghẹo cậu thêm chút, ngẩng đầu hỏi: “Không nỡ cho hay sao?”
“Không phải đâu.” Nhạc Tri Thời giải thích: “Em tình cờ nhìn thấy mà.” Sau đó tình cờ vẽ lại, lý do này nói ra cũng buồn cười còn không đúng trọng tâm nên cậu không dám nói nữa.
Đầu óc Nhạc Tri Thời nóng lên, bắt đầu nói linh tinh: “Có phải lần đầu em vẽ tranh đâu, lúc trước em vẽ nhiều chibi manga lắm, cho anh mà anh không có thèm á.”
“Anh không thèm hồi nào ta?” Tống Dục nhìn cậu: “Ngược lại là em đó, lén lén lút lút.”
Nhạc Tri Thời phản bác: “Em đứng xem đàng hoàng nha.” Sau đó bổ sung thêm: “Em không chỉ nhìn thấy, em còn muốn mét Quả Quýt là anh ở bên ngoài có mèo khác rồi, hơn nữa còn cả một bầy nữa.”
Tống Dục thoáng sửng sốt, sau đó bật cười, nụ cười đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Trông thấy anh như vậy, Nhạc Tri Thời cảm giác sự kìm nén suốt mấy ngày qua, cuối cùng cũng được giải trừ rồi.
Thế nhưng cậu lờ mờ phát hiện bản thân mình gần đây lạ lắm, cứ lo được lo mất lại còn vui buồn thất thường nữa.
Cậu có thể thẳng thắn nói với Tống Dục rằng mình chẳng muốn xa anh, nhưng lại không có cách nào giải thích bản thân chỉ vì vẽ bức tranh đó mà thức cả đêm dài.
Tống Dục cứ cười hoài, Nhạc Tri Thời có chút xấu hổ năn nỉ anh đừng cười nữa, sau kéo tay anh đứng dậy.
Thế nhưng Tống Dục trở tay kéo ngược lại cậu, nụ cười tan mất giữa gương mặt bình tĩnh, anh nghiêm túc bảo:
“Tặng anh đi, anh thích nó lắm!”HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI CHÍN.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.