Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 10: Đội Quần Giữa Lớp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhạc Tri Thời đang hát nhỏ, đàn chị bên cạnh vội kéo cậu ra rồi đẩy microphone thấp xuống, sau đó đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cậu im lặng, lúc này cậu mới biết mình vừa làm sai.
Bởi vì áy náy nên cậu luôn miệng nói xin lỗi, nhưng chị ấy bảo không sao cả.
“Không ai chú ý tới em đâu.”
Chương trình đã phát sóng được một nửa, khi âm nhạc vang vọng khắp sân trường cũng là thời gian mọi người tập trung nghỉ ngơi, đúng lúc này, bụng của Nhạc Tri Thời bất ngờ kêu ọt ọt, đàn chị mới sực nhớ cậu chưa ăn trưa: “Xin lỗi, chị quên nhắc em cầm cơm theo.”
Nói xong đàn chị lấy hộp cơm từ trong túi xách, hỏi cậu: “Em ăn chung với chị luôn nhé?”
Đàn chị mở nắp hộp, bên trong có sủi cảo nhân cà rốt và thịt dê, có cả tôm chiên, cải chua, nhìn rất hấp dẫn nhưng toàn là món cậu không ăn được.
Nhạc Tri Thời khéo léo từ chối nói: “Chị ăn đi ạ, bạn cùng bàn của em mua cơm giúp em rồi.”
Đàn chị tưởng Nhạc Tri Thời đang ngại nên bất chấp nhét thìa vào tay cậu, vì vậy cậu đành phải nói thật là mình bị dị ứng với mấy món trong hộp thức ăn này.
Cậu không nói rõ về chất gây dị ứng của mình.
Bởi lúc trước, Tống Dục từng nhấn mạnh không được để cho bất kỳ ai biết chuyện đó, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Thì ra là vậy.” Đàn chị đành từ bỏ: “Hôm trước nhìn thấy em ở lễ khai giảng, chị cũng thấy là lạ rồi, may mà không có hậu quả gì quá nghiêm trọng.”
‘Đúng vậy.
Thật may vì lúc đó có anh hai.’ Nhạc Tri Thời nghĩ thầm trong bụng.
Sau khi kết thúc chương trình, đàn chị có đưa cho cậu một quả táo, Nhạc Tri Thời cũng vui vẻ nhận lấy.
Tiết tự học buổi tối sẽ bắt đầu sau mười phút nữa, học sinh trong lớp học đã ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, chỉ còn một số người phụ trách trực nhật thì vẫn phải tiếp tục công việc.
Nhạc Tri Thời ngồi xuống bên cạnh Tưởng Vũ Phàm: “… Mệt chết tớ rồi.”
Hồ Huyên đi tới trước mặt Nhạc Tri Thời: “Nhạc Nhạc, hôm nay bọn tớ nghe thấy bài hát của cậu đó!” Cô giơ ngón tay cái lên: “Nice!”
Tâm trạng của Nhạc Tri Thời chuyển từ vui vẻ sang mệt mỏi, nằm sấp trên bàn: “Nhưng hôm nay tớ phạm lỗi á.”
“Hic, giai điệu thì hay nhưng tớ nghe chẳng hiểu gì cả.”
Một bạn nam ngồi ở tổ ba cười khẩy: “Ai nói không hiểu, tôi nghe hiểu hết là đằng khác, Nhạc Tri Thời, cậu cảm thấy mình hát hay quá nên không thèm để ý đến micro luôn à?”
Bị nói móc thẳng mặt khiến Nhạc Tri Thời có hơi ngơ ngác.

Mối quan hệ giữa cậu và bạn cùng lớp không quá tệ nhưng cũng chẳng thể gọi là tốt, trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào.
“Mặc kệ cậu ta đi.” Tưởng Vũ Phàm trợn mắt trừng Trương Thần, sau đó giải thích: “Cậu ta bị dở người ấy mà, bạn nữ thích cậu là crush của cậu ta nên giờ ghen tị đó.”
Nhạc Tri Thời hỏi: “Bạn nữ lớp 9/11 hả?”
Tưởng Vũ Phàm khinh thường: “Tớ cũng không rõ tại sao Trương Thần biết chuyện này.
Mấy hôm trước cậu ta cứ đến lớp đó, ân cần quan tâm hỏi thăm người ta đồ, ai ngờ bạn nữ đó lại đi tỏ tình với cậu.
Không quạo mới lạ á.”
Nhạc Tri Thời bất chợt quay sang dòm Trương Thần, nghiêm túc hỏi: “Cậu quạo cái gì?”
Trương Thần trợn tròn mắt: “Cậu còn hỏi tôi…”
“Cậu cảm thấy bị tổn thương sao?” Nhạc Tri Thời hỏi tiếp.
Vẻ mặt tò mò của cậu làm cho Trương Thần phải cứng họng, Tưởng Vũ Phàm ngồi bên cạnh bụm miệng cười như điên.
Hồ Huyên giúp Nhạc Tri Thời khịa lại: “Trương Thần, tớ ngồi xa cả mét còn ngửi thấy mùi dấm nồng nặc của cậu đây này, chua lè hà.”
Trương Thần tức muốn hộc máu: “Các cậu được lắm!”
Lớp trưởng gõ thước lên bảng, trừng mắt nhìn Trương Thần.
Nhạc Tri Thời nghĩ Trương Thần khó chịu như vậy là bởi vì cậu ta rất thích bạn nữ kia, nên cậu quyết định tìm một cơ hội nói thẳng với Trương Thần rằng cậu không thích bạn nữ ấy, hy vọng cậu ta có thể tiếp tục theo đuổi crush của mình.
Tưởng Vũ Phàm đang định đáp trả Trương Thần, nhưng ngẫm lại: thôi bỏ đi, quay sang nói nhỏ với Nhạc Tri Thời: “Nhạc Nhạc, tớ không mua được món cơm nấm cậu thích rồi, ban nãy tan học tớ chạy đi mua nhưng chủ quán bảo hôm nay không có bán món đó, nên tớ mua cho cậu món này nè.” Tưởng Vũ Phàm lấy hộp cơm tự sôi từ trong hộc bàn.
Nhạc Tri Thời giật mình, hỏi nhỏ: “Đây là cái gì…” Cậu cầm lên dòm tới dòm lui, vẻ mặt nghi ngờ: “Ăn cái này sẽ không bị thầy Vương đuổi ra khỏi lớp chứ?”
Tưởng Vũ Phàm dựng thẳng ngón trỏ, giống như đại ca lắc lắc ngón tay: “Yên tâm đê, theo một nguồn tin đáng tin cậy thì chắc chắn tối nay thầy Vương sẽ không đến lớp, xe với bình giữ nhiệt thầy ấy cũng cầm đi cả rồi.”
“Hôm qua thầy bảo tối nay sẽ giảng thơ mà.” Nhạc Tri Thời vẫn nhớ như in.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu tiết tự học bắt đầu, Hồ Huyên chạy qua ké chuyện: “Thật đó.
Hình như hôm nay thầy Vương có chuyện gì quan trọng ấy, lúc nãy tớ ôm sách vở đi ngang qua nhưng không thấy thầy ấy ở văn phòng, cậu xem…”
Cô chỉ lên bục giảng: “Lớp trưởng cũng lên đó ngồi rồi, chắc chắn hôm nay thầy Vương sẽ không đi dạy.”
“Tớ hú lớp trưởng giúp cậu rồi, cứ ăn thoải mái nhá, cậu ấy sẽ giả bộ như không thấy gì cả.” Tưởng Vũ Phàm nhướng mày: “Thế nào? Anh Phàm của cậu có đáng tin không hả?”
“Phàm đại ca đỉnh nhất luôn.” Nhạc Tri Thời giơ hẳn hai ngón cái, sau đó ngó hộp cơm: “Tớ chưa từng ăn món này bao giờ.”
“Tớ cũng chưa, nhưng hình như giống với lẩu tự sôi đó.” Tưởng Vũ Phàm nhún vai: “Cho một ít nước lạnh vào rồi để nó tự sôi là được.”
“Hay vậy…” Nhạc Tri Thời nghiêm túc đọc hướng dẫn: “Lát nữa tớ sẽ lấy cớ đi WC rồi ra ngoài ăn.”
“Không sao đâu, bọn tớ đều ăn ở trong này mà.”
Nhạc Tri Thời lắc đầu: “Không được, bốc mùi lắm.”
Hai người đùa giỡn một lát, theo dựa theo hướng dẫn thêm nước vào hộp cơm.
Nhạc Tri Thời vừa tò mò vừa mong đợi nhìn hộp cơm của mình, vẫn là thịt lợn xé sợi sốt tỏi* nên chắc không tệ đâu ha.
Tiếng chuông báo hiệu đến giờ vào lớp đã vang lên, lớp trưởng ngồi trước bục giảng thông báo: “Tiết tự học tối nay, thầy Vương có chút việc bận đột xuất nên không tới được.”
Cả lớp vang lên từng đợt hoan hô nho nhỏ, lớp trưởng ra hiệu giữ trật tự.
Mọi chuyện diễn ra như mong đợi, Nhạc Tri Thời cũng thấy vui vui.
“Lát nữa tớ cũng đi ra ngoài, cậu cho tớ ăn chung với.” Tưởng Vũ Phàm khều bả vai Nhạc Tri Thời: “Tớ muốn nếm thử coi sao.

Nhạc Tri Thời đáp: “Được, lát nữa hai đứa mình mỗi người một…”
Đang nói dở thì Nhạc Tri Thời bỗng cứng họng.
Bởi vì có một người cậu chưa từng ngờ tới, đang bước vào cửa lớp của bọn họ.
Đám nữ sinh trong lớp la hét.
“Anh Tống Dục kìa mấy má ơi!!!”
“Ối giồi ôi, là anh Tống Dục đó nha.”
Tưởng Vũ Phàm cũng hoảng sợ, cậu ta vội chụp lấy cánh tay Nhạc Tri Thời.
“Chết rồi, sao anh cậu lại tới đây?”
Tống Dục không nói gì, anh lạnh lùng bước lên bục giảng.
Lớp trưởng như đã biết trước nên bình tĩnh trở về chỗ ngồi của mình, nhường bục giảng lại cho anh.
Tống Dục lặng lẽ cởi nút cổ tay áo sơ mi, xắn cổ tay áo hai bên lên một chút.
Nhạc Tri Thời ngạc nhiên ra mặt luôn.
Mấy bạn học xung quanh hóng hớt lúp ló nhìn cậu, như thể đã dọn sẵn hạt dưa ra bàn đợi xem kịch vui vậy.
Tống Dục đứng trên bục giảng, anh ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh: “Thầy Vương có việc nên tối nay không lên lớp được, thầy lo các em sẽ có thắc mắc về chương trình học nên đã nhờ tôi đến để hỗ trợ, chia sẻ với mọi người về kinh nghiệm ôn tập thi cử.” Tuy giọng nói và cảm xúc của Tống Dục khá lạnh lùng, nhưng vẫn đủ để làm con tim bé bỏng của các bạn học nữ ngồi nghe bên dưới xao xuyến rung rinh.
Mặc dù trong trường chưa từng tổ chức cuộc thi bình chọn hotboy hotgirl này nọ, nhưng với diện mạo này của Tống Dục thì dù có đi đến đâu cũng đều là trung tâm của đám đông, cộng thêm buff chảnh mèo và vầng sáng học sinh xuất sắc nữa.
Bây giờ anh ta lại tình nguyện giúp đỡ thầy Vương chia sẻ kinh nghiệm thi cử cho tiết tự học buổi tối, thật đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Một bạn học nữ ngồi ở hàng ghế trước, ngẩng đầu dò hỏi Tống Dục: “Đàn anh, thầy Vương mời anh đến đây kiểu gì vậy ạ?”
Tống Dục có chứng rối loạn cưỡng chế sạch sẽ, anh cúi đầu sắp xếp hộp phấn trên bục giảng, lạnh nhạt trả lời câu hỏi của cô nhưng không ngẩng đầu lên: “Trước đây thầy ấy là giáo viên chủ nhiệm của tôi.”
“Thì ra là cùng một chủ nhiệm à?”
“Woa… trùng hợp ghê.”
Nhạc Tri Thời cũng bất ngờ, nếu nói vậy thì chẳng phải Vương Khiêm đợi Tống Dục tốt nghiệp cấp hai xong là tiếp tục làm chủ nhiệm cho lớp của cậu luôn sao?
Cũng như mỗi lần đi họp lớp, dì Dung phụ trách họp cho cậu, còn chú Tống họp cho Tống Dục.
Bọn họ không nói gì mà Tống Dục cũng chẳng nhắc tới, cho nên trước đó cậu không hề biết việc này.
Tống Dục trực tiếp vào thẳng vấn đề chính: “Tiết tự học đầu tiên tôi muốn làm quen chia sẻ cho các em trước, tiết thứ hai thì mọi người cứ tự làm bài tập, có thắc mắc nào cần giải đáp thì có thể lên bục giảng tìm tôi.”
Tưởng Vũ Phàm ho khan ra hiệu cho Nhạc Tri Thời cúi đầu xuống, cậu ta lén đưa điện thoại cho cậu xem.
Trên màn hình hiện lên group chat của lớp, mọi người trong đó trộm bấm điện thoại bàn tán sôi nổi.
[Mọi người ưi!!! Hôm nay phải chăng là ngày lớp chúng ta được thưởng thức bữa tiệc nhan sắc đỉnh cao? (ᵕ﹃ᵕ✿) ]
[Anh Tống Dục đẹp trai thiệt ó, không hổ danh là người nhận được nhiều lời tỏ tình nhiều nhất trường *bắn tym-ing*.]
[Đám con gái các cậu đúng là mê trai hết thuốc chữa! Ngắm trai mà rớt bà nó liêm sỉ luôn! ]
[Nói ra sợ các cậu không tin, chứ con gái bọn tớ ngắm gái còn thấy hừng hực hơn cả ngắm trai í ]
[@JoyNhạc Nhạc ới, tớ vẫn cảm thấy sau này cậu sẽ soán ngôi anh ta đó, anh em tin cậu. ]
[Có trò hay để xem zòyyyyy.]

[@JoyNhạc Nhạc, cậu đã biết trước là hôm nay anh ấy sẽ đến lớp hả?]
Tui có biết gì đâu!:((
Tưởng Vũ Phàm cúi đầu gõ nhanh dòng chữ.
[Tớ làm chứng, Nhạc Nhạc thật sự không biết đâu, khi nãy bọn tớ còn tưởng lớp trưởng sẽ ngồi canh tiết tự học tối nay mà.]
Màn hình nhanh chóng hiện lên nội dung mới.
[Ủa ngộ vậy, anh ấy tới dạy thay mà không nói cho cậu biết à?]
[Anh Tống Dục sẽ không làm khó Nhạc Nhạc chứ?]
[Nếu không làm gì sai thì chả có gì phải sợ cả!]
Nhạc Tri Thời không muốn đọc tiếp nữa, nhưng vừa ngẩng đầu đã chạm ngay ánh mắt của Tống Dục.
Anh nhìn chằm chằm dáng vẻ giống mèo con của cậu, ánh mắt vừa thản nhiên vừa lạnh lùng.
Nhạc Tri Thời thấy vậy nhanh chóng cúi đầu, cất hết truyện tranh và sách vẽ thực vật vào trong hộc bàn, sau đó lấy ra sách giáo khoa, giả bộ nghiêm túc học tập.
Bầu không khí sôi nổi ở nhóm chat, hoàn toàn trái ngược với không gian yên tĩnh trong lớp học.
Tống Dục cầm một viên phấn, xoay người viết vài chữ lên bảng đen.
“Từ giờ đến ngày thi còn không tới một năm, kế hoạch học tập trong hai học kỳ này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến xếp hạng của các em, cho nên cần phải xác định rõ mục tiêu, sau đó tùy vào hoàn cảnh của mỗi người mà lập kế hoạch cho phù hợp…”
Anh đang nói thì trong lớp học bỗng phát ra một âm thanh kỳ quái, tu tu tu, nghe như tiếng xe lửa nhỏ khởi hành.
Không ít người nghe thấy, bắt đầu dòm ngó xung quanh.
Âm thanh kia càng lúc càng lớn.
Phấn viết trên bảng dừng lại, tay Tống Dục ngừng vài giây nhưng anh không quay đầu mà làm như không nghe thấy, tiếp tục viết nội dung cần trình bày.
Các bạn trong lớp đều quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, không sai, nó phát ra từ chỗ Nhạc Tri Thời, chính xác hơn là từ hộp cơm tự sôi trong hộc bàn cậu.
Lúc này Tưởng Vũ Phàm cũng chỉ đành nở nụ cười đầy giả trân, cậu ta mấp máy môi: “Ăn cứt rồi!” Sau đó viết lên tờ giấy nháp, đẩy đến trước mặt Nhạc Tri Thời.
[Cậu có thể gửi bài lên group ‘Cái chết xã hội’** rồi đó…]
___________________
*Thịt lợn xé sợi sốt tỏi (yuxiang):

**Từ này được sử dụng rộng rãi trên mạng internet ở Trung Quốc, dùng để chỉ một cá nhân bị phơi bày những chuyện xấu hổ nhất, tiêu cực nhất trước mặt nhiều người.HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.