Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 809: Chết đạo hữu bất tử bần đạo




Theo kế sách hiện nay, chỉ có thể xuyên qua lòng đất đào thoát…không được, thủ hạ của Diệp Dương Thành là linh thể, bổn sự xuyên lòng đất ở trước mặt họ không có hiệu quả, hơn nữa nếu vận dụng quá nhiều âm linh lực, chân khí sẽ tiết lộ, không cách nào thu liễm! Đến lúc đó đừng nói là chạy trốn, chỉ sợ còn chưa đi được vài thước đã bị người phát hiện hành tung, trực tiếp đuổi giết!
Như vậy chỉ còn hai con đường, thứ nhất thừa dịp hiện tại dùng lực lượng toàn thân xé mở hàng rào không gian, tuy không thể tiến vào thứ nguyên không gian nhưng vẫn có thể chạy được mấy ngàn dặm thậm chí là mấy vạn dặm đường, nhưng làm như vậy cũng sẽ bị hao hết năng lượng rơi vào suy yếu một thời gian dài, tùy tiện gặp một tiểu quỷ đã đủ gạt bỏ hắn…
Mà con đường thứ hai, chung quanh Kim Đao Tổ đều thông suốt khắp bốn phương tám hướng, tổng cộng có hơn ba mươi lối đi, lại có tới bảy cửa ra vào! Nam Hạo quỷ vương cần đánh cuộc một lần, hi vọng Diệp Dương Thành chỉ ngăn cản ở một cánh cửa mà không biết tổng bộ Kim Đao Tổ còn những cửa khác, hoặc là Diệp Dương Thành là một kẻ ngu xuẩn dễ kích động!
Bất kể là điều kiện nào, hắn có thể liều mạng hi sinh thủ hạ, tranh thủ con đường chạy thoát cho mình, mà so sánh với tính mạng của mình, những thủ hạ lại đáng là gì đây? Chết thì chết đi, dù sao chết đạo hữu bất tử bần đạo…
Nghĩ tới đây, ánh mắt băng hàn rơi lên trên một thanh niên sát thủ, lạnh lùng nói:
- Ngươi, lập tức từ lối ra số ba phương hướng đông nam rời khỏi tổng bộ!
- Dạ…
Thanh niên kia vốn đã sợ hãi, căn bản không suy nghĩ nhiều, vừa nghe mình có thể lập tức rời đi trên mặt hiện lên thần sắc hưng phấn, lập tức đáp ứng mang theo cương đao biến mất trong ánh mắt mọi người.
Sau đó Nam Hạo quỷ vương tiếp tục an bài, lối ra số sáu có ba người cùng đi, số năm có một người đi, số bảy có sáu người, số một có hai người…
Hắn đem nhóm sát thủ còn lại đánh tan ra, phân biệt rời khỏi tổng bộ theo nhiều lối đi khác nhau, mà chính hắn lại hướng lối ra số ba đi tới.

- Chủ nhân, thuộc hạ bắt được một tên!
- Chủ nhân, thuộc hạ bắt được một tên!
- Ai nha, bên đây ra sáu người, thêm hai người qua trợ thủ, đừng cho bọn hắn chạy trốn!
Diệp Dương Thành xây dựng tâm linh liên lạc tổng bộ, tin tức không ngừng truyền về, đều bị hắn nghe được rõ ràng.
Nhìn nhóm sát thủ lần lượt chia tách chạy ra ngoài, nhìn qua thật giống như phản ứng theo bản năng lúc đang hốt hoảng.
Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, cảm nhận ra một tia không thích hợp, bắt được không ít sát thủ, nhưng chính chủ còn chưa lộ diện, hắn trốn trong lòng đất hi vọng may mắn? Hay là…
- Giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, hoạt động bí mật…
Khóe môi Diệp Dương Thành hiện lên vẻ hài hước, thấp giọng lẩm bẩm:
- Chơi trò này trước mặt lão tử, nếu không cho ngươi biết lợi hại, ngươi còn thật không biết thiên ngoại hữu thiên!
Nghĩ tới đây, hắn thản nhiên điều động thủ hạ bỏ trống vài cửa ra, đem thần sử phụ trách canh gác điều tới cửa ra vào nơi khác.
Nam Hạo quỷ vương chơi kế điệu hổ ly sơn, vậy hắn tương kế tựu kế dẫn rắn ra khỏi hang, miễn cho tên kia đem người khác xem thành kẻ ngốc, chỉ có hắn mới là người thông minh!

- Hừ, quả nhiên là kẻ ngu xuẩn!
Nam Hạo quỷ vương đi theo thanh niên sát thủ, tận mắt chứng kiến hắn bị bắt giữ, sau đó lại thấy được một màn mà hắn hi vọng nhìn thấy, người kia mang theo thanh niên sát thủ vui vẻ xoay người rời đi!
Trong lòng mừng như điên, Nam Hạo quỷ vương lẩm bẩm:
- Bổn vương chỉ dùng chút kế nhỏ là có thể làm ngươi hỗn loạn! Đồ ngu, không có gì đáng để lo!
Tuy lẩm bẩm nhưng hắn vẫn biến ảo thành một nữ nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, sau đó mở ra cửa gỗ, đi vào dắt ra hơn mười con sơn dương, nhanh như chớp rời khỏi cửa vào số ba.
Hoàn thành xong giả dạng, Nam Hạo quỷ vương nghênh ngang rời đi…
- Chủ nhân, tổng cộng bắt được hai mươi ba sát thủ, đều là người linh hỏa đoán thể giai đoạn thứ nhất, như vậy ác quỷ kia hẳn còn ở bên dưới.
Ưu Tử hội báo:
- Nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của hắn, có phải…
Nàng do dự nói tiếp:
- Có nên phái người vào bên dưới, cẩn thận tra xét tìm ra hắn?
- Đi xuống tìm hắn?
Diệp Dương Thành khẽ cười, nhìn về hướng tây nam, khóe môi nhếch lên nghiền ngẫm nói:
- Chỉ sợ người đã ra rồi, nhưng các ngươi còn chưa phát hiện mà thôi…
Nam Hạo quỷ vương rời khỏi lối vào số ba đã gần năm phút, trái tim vốn treo cao lúc này chậm rãi ổn định lại, trên mặt hiện tia cười trào phúng càng thêm rõ ràng.
Có thể chạy thoát khỏi sự bao vây tiễu trừ thanh thế lớn như vậy của Diệp Dương Thành, hắn thậm chí cảm thấy được hình ảnh Diệp Dương Thành nổi trận lôi đình vì không tìm được hắn, trong lòng càng thêm đắc ý, thật giống như mình vừa đánh thắng một trận, đem Diệp Dương Thành giẫm nát dưới lòng bàn chân chà đạp một phen, cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong lòng làm cho hắn bật cười thành tiếng.
- Thằng nhóc còn chưa ráo máu đầu, còn muốn đấu với bổn vương? Hừ!
Đắc chí vừa lòng, nhưng vừa nghĩ tới Diệp Dương Thành mới xuất hiện đã hủy diệt Kim Đao Tổ mà hắn thật vất vả gầy dựng được, nụ cười trên mặt chợt cứng ngắc.
Hắn dừng chân lại, quay người nhìn về hướng tổng bộ Kim Đao Tổ, trong mắt chợt lóe vẻ âm ngoan, thấp giọng lẩm bẩm:
- Thù hôm nay ngày sau tất báo, xú tiểu tử, bổn vương sớm muộn cho ngươi biết đắc tội bổn vương sẽ có kết cục gì!
Nói xong câu đó hắn quay người nhìn về hướng tây bắc, như có chút thất thần khẽ thở dài:
- Xem ra theo kế sách hôm nay, cũng chỉ có thể đến cậy nhờ hắn, hi vọng hắn có thể ưu đãi bổn vương đi.
Trong tiếng than nhẹ, sắc mặt hắn hiện ra vẻ đố kỵ, giống như nghĩ tới điều gì đó khiến cho hắn thật ghen tỵ, cúi đầu than thở:
- Ngọc có tỳ vết ah! Ai…
Lắc đầu thu liễm lại tâm thần, cảm giác vui sướng khi chạy thoát làm tâm tình hắn chợt chuyển biến tốt đẹp, chậm rãi hừ lên tiểu khúc cầm theo cây roi đuổi bầy dê, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một hình ảnh khiến cả người hắn run lên!
Là hắn! Thân hình Nam Hạo quỷ vương cứng lại, cách hắn chừng trăm thước, trên một ngọn đồi nhỏ không biết từ khi nào xuất hiện một nhóm người, dẫn đầu chính là Diệp Dương Thành!
Hắn làm sao tới đây? Vừa nhìn thấy nhóm người kia, trong lòng Nam Hạo quỷ vương chợt hoảng sợ, thực lực của hắn ra sao hắn biết rõ ràng, lúc trước có hai quỷ đế cùng hơn chục quỷ vương trợ oai, đều bị Diệp Dương Thành đánh bại tan tác, tuy tiểu tử kia đánh lén, nhưng hắn cũng không bao giờ đem lần bại trận đó là do Diệp Dương Thành đã đánh lén bọn hắn!
Ít nhất hắn hiểu được bằng vào thực lực quỷ vương cao giai như hắn, một khi thân phận bại lộ…
Hắn giật mình, thân hình nhất thời thanh tỉnh lại, hắn cắn chặt răng vung tay, cầm cây roi đánh xuống đất, phát ra tiếng vang:
- Ba!
Tiếng roi vang lên hình như làm nhóm người Diệp Dương Thành chú ý, sau đó liền nhảy xuống khỏi đồi núi, chạy tới trước mặt Nam Hạo quỷ vương ngăn cản đường đi của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.