Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 666: Tôi không muốn chôn cùng Trịnh gia!




Trịnh Bang Huy hoàn toàn sực tỉnh, đối phương căn bản không hề có ý tưởng cho phép Trịnh gia tiếp tục tồn tại, từ Trịnh Bang Huy cho tới cháu trai bốn tuổi đời thứ ba Trịnh gia, một người không lưu, một người không lưu, toàn bộ đều nhận được lệnh bắt của Thần Ngục!
Hắn vốn không biết ngoại trừ những thủ phạm chính của Trịnh gia, những người khác chỉ bị bắt tới Thần Ngục giáo dục một phen, sau đó sẽ thả trở lại nơi này. Dù sao Thần Ngục không phải hắc ngục, sự tồn tại của Thần Ngục không phải vì lạm sát kẻ vô tội!
Nhưng Trịnh Bang Huy lại không biết, hắn chỉ cho rằng lệnh bắt của Thần Ngục chẳng khác nào muốn diệt môn Trịnh gia. Dưới tình huống hoàn toàn tuyệt vọng như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn chính là gì? Kháng cự! Dùng mạng già của mình liều mạng với người của Thần Ngục!
Đã không còn đường xoay chuyển, trước mắt Trịnh Bang Huy chỉ còn lại một con đường, chính là chống cự, chống cự tới chết! Không còn bao nhiêu do dự, Trịnh Bang Huy quay phắt người nói:
- Lập tức thông tri quán bar, cho họ mang theo…
- Lão gia!
Không đợi Trịnh Bang Huy nói hết lời, Trịnh bá thái độ khác thường, tiến lên thấp giọng nói:
- Có lẽ, chuyện này còn có dư âm!
- Cái gì?
Trịnh Bang Huy đã có chút hồ đồ, nhưng đã tới thời khắc nguy hiểm tính mạng, hắn cũng không truy cứu chuyện Trịnh bá ngắt lời hắn, nhíu mày không xác định hỏi:
- Ông…vừa mới nói cái gì?
- Lão gia, tôi nói chuyện này vẫn còn cơ hội.
Trịnh bá cúi đầu nói:
- Nhưng trước đó tôi cần gọi điện cho Vu Hải Thanh, nếu không gọi được mới có thể xác định.
- Gọi điện cho Vu Hải Thanh?
Trịnh Bang Huy nhất thời không hiểu ý của Trịnh bá, chỉ gật đầu thúc giục:
- Vậy gọi đi, hiện tại gọi lập tức!
- Dạ, lão gia.
Trịnh bá khom người đáp, cầm di động đi sang một bên gọi cho Vu Hải Thanh.
Thẳng đến lúc này, Trịnh Sảng Sảng đang đứng ngây ngốc bên cạnh mới phục hồi lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch nhìn Trịnh Bang Huy, rung giọng nói:
- Ông…ông nội, vừa rồi ông…mới vừa nói có người muốn diệt cả Trịnh gia?
- Phải.
Trịnh Bang Huy cũng không giấu diếm, trực tiếp gật đầu khẳng định.
Nhưng hắn gật đầu đối với Trịnh Sảng Sảng như bị sét đánh, đem nàng chấn choáng váng, nàng ngơ ngác nhìn Trịnh Bang Huy, hỏi:
- Vậy, cháu có xem là người của Trịnh gia không?
Biểu hiện sợ hãi của Trịnh Bang Huy cùng Trịnh bá hoàn toàn rơi vào trong mắt Trịnh Sảng Sảng, từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng nhìn thấy hai người có thần sắc bối rối như bây giờ! Nàng không ngu ngốc, cho nên nàng biết Trịnh gia đã đi tới tuyệt lộ!
Nghe cháu gái hỏi, Trịnh Bang Huy hít sâu một hơi, lại gật đầu:
- Phải!
- Vậy là có người muốn giết người của Trịnh gia?
Đồng tử Trịnh Sảng Sảng khuếch tán, hoảng sợ đến cực hạn, nàng lại biểu lộ trấn tĩnh làm người kinh ngạc!
Tuy Trịnh Bang Huy không muốn để nàng biết quá nhiều, nhưng sự tình đã đến nước này, hắn không thể không nói rõ chân tướng cho nàng hiểu được, vì thế hắn lại gật gật đầu.
Nhưng ngay lúc này Trịnh Sảng Sảng chợt bước tới trước, vươn tay phải về hướng Trịnh Bang Huy, thúc giục nói:
- Vậy cho cháu hai mươi triệu, cháu không cần tài sản Trịnh gia, cháu muốn thoát ly quan hệ với Trịnh gia, dù sao sớm muộn gì cháu đều phải lập gia đình, cháu không muốn chôn cùng Trịnh gia!
Trịnh Bang Huy ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn vẻ hợp lý hợp tình của cháu gái, ước chừng hơn nửa phút sau, hắn không nhịn được ngửa đầu phá lên cười:
- Ha ha ha ha…
Thanh âm của hắn thật già nua, lại lớn dị thường! Trịnh Bang Huy không nghĩ tới, cháu gái từ nhỏ được hắn cưng chiều tới lớn, khi Trịnh gia gặp phải tai họa lớn như vậy, ý nghĩ đầu tiên là cầm tiền chạy lấy người! Cháu gái thật tốt bao nhiêu ah, cháu gái tri kỷ bao nhiêu ah!
- Đừng cười được không? Cừu gia là do các người trêu chọc tới, cũng không phải tôi, tôi chỉ cần tiền thuộc về tôi, chuyện khác đừng liên lụy tới tôi!
Nghe tiếng cười to của Trịnh Bang Huy, Trịnh Sảng Sảng chỉ cảm giác trong lòng mình phiền táo nóng nảy, thần sắc mất kiên nhẫn nhìn Trịnh Bang Huy, nói:
- Nhanh lên ah!
- Được, cháu gái tốt của ông nội!
Trịnh Bang Huy ngừng tiếng cười, nhìn Trịnh Sảng Sảng gật gật đầu, nói:
- Cháu cần hai mươi triệu phải không?
- Ít nhất hai mươi triệu!
Thần sắc Trịnh Sảng Sảng cảnh giác nhìn Trịnh Bang Huy, vừa nói ra lời này có chút hối hận sách một tiếng, vỗ trán nói:
- Không đúng không đúng, không phải hai mươi triệu!
- Vậy cháu nói, cháu muốn bao nhiêu?
Trịnh Bang Huy cười dài nhìn Trịnh Sảng Sảng, biểu hiện thật hiền lành, giống như mặc kệ Trịnh Sảng Sảng nói ra điều kiện gì hắn đều có thể đáp ứng.
- Cừu gia không phải sắp tới cửa sao?
Trịnh Sảng Sảng đúng lý hợp tình nói:
- Dù sao các người đều phải chết, sản nghiệp Trịnh gia lớn như vậy không thể lưu cho người ngoài, không bằng đem toàn bộ quyền tài sản của Trịnh gia lưu cho tôi đi, sau khi các người chết tôi sẽ mua mộ địa an táng cho mọi người!
- Cháu thật sự là cháu gái tốt của ông nội!
Trịnh Bang Huy nở nụ cười, đưa tay vuốt đầu Trịnh Sảng Sảng, tay trái vòng ra sau lưng, không biết từ khi nào đã cầm một thanh chủy thủ lóe hàn mang!
Trịnh Bang Huy là người mê luyến tiền tài quyền thế tới cực hạn, có thể nói đã tới mức hoang tưởng. Loại người đã cố chấp tới mức tâm lý có chút biến thái như hắn, làm sao khoan dung người khác phản bội, nhất là cháu gái ruột thịt của mình phản bội?
Ngay khi Trịnh Sảng Sảng còn đang chậm rãi thả lỏng cảnh giác, âm thầm suy nghĩ sau khi mình lấy được số tài sản lớn kia làm sao bỏ đi, sắc mặt Trịnh Bang Huy lạnh lùng, mạnh mẽ vung lên tay trái của mình.
- A…
Một tiếng thét chói tai vô cùng hoảng sợ từ trong miệng Trịnh Sảng Sảng phát ra, bàn tay phải Trịnh Bang Huy đang vuốt đầu nàng nháy mắt đã nắm lấy tóc của nàng, dùng ánh mắt băng sương không chút tình cảm nhìn chăm chú vào nàng.
- Cháu gái tốt của ông nội, cháu đi trước một bước đi.
Trịnh Bang Huy cười lạnh, đang chuẩn bị xuống tay, Trịnh bá đã đưa tay kéo tay hắn, gấp giọng nói:
- Lão gia, chờ một chút!
- Chuyện gì?
Sắc mặt băng sương, Trịnh Bang Huy nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trịnh bá, không có ý tứ buông ra chủy thủ.
- Không liên lạc được Vu Hải Thanh!
Trịnh bá vừa lôi kéo cổ tay Trịnh Bang Huy, vừa vội vàng nói:
- Điều này có hai loại khả năng, thứ nhất là Vu Hải Thanh cố ý tránh chúng ta, thứ hai là hắn đã mất tích, đã bị người mang đi!
- …
Trịnh Bang Huy ngẩn người, đột nhiên hai mắt tỏa sáng:
- Ông muốn nói…
- Đúng vậy, hẳn chính là hắn!
Trịnh bá gật mạnh đầu, nói:
- Chúng ta đều đã đoán sai, sau lưng hắn không phải thái tử gia gì, mà là…
- Thần Ngục!
Trịnh bá cùng Trịnh Bang Huy cơ hồ cùng hô lên hai chữ này.
Sau khi minh xác điểm này, Trịnh Bang Huy chậm rãi buông tay xuống, đặt con dao lên bàn đá, nhìn Trịnh bá nói:
- Nếu quả thật là hắn, sự tình chỉ sợ thật sự còn có khả năng giải quyết!
- Phải đó lão gia.
Trịnh bá nhanh chóng gật đầu, nói:
- Khi hắn tới cửa không phải đã nói qua sao? Chỉ cần Trịnh gia nguyện ý chủ động phối hợp, hắn ít nhất sẽ không…
- Phốc xuy…
Trịnh bá còn chưa nói xong, thanh âm một con dao sắc bén đã chui qua da thịt rõ ràng vang lên bên tai của hắn!
Trịnh Bang Huy đứng sững ở đó, chỉ cảm giác sau lưng của mình lạnh lẽo…
- Ha ha ha…lão bất tử, ông muốn giết tôi nè! Tôi cho ông biết tay! Tôi giết ông, tôi giết ông!
Trịnh Sảng Sảng không biết từ khi nào đã cầm lên con dao trên bàn đá, như phát điên liên tục đâm vào sau lưng Trịnh Bang Huy!
Tùy ý cho máu tươi của Trịnh Bang Huy văng tung tóe lên mặt mình, nàng không hề có chút ý tứ muốn dừng tay, tiếng cười của nàng tràn ngập khoái cảm trả thù:
- Lão bất tử, lão già kia! Lại dám nhéo tóc của tôi! Ông lại dám nhéo tóc của tôi! Chết rồi đi? Hối hận rồi sao? Ha ha ha…tôi cho ông cười, cho ông cười! Ông cười nha? Ông tiếp tục cười nha!
- Phốc…phốc…phốc…
Con dao màu bạc liên tục ra vào trong thân thể Trịnh Bang Huy, chưa đầy mười lăm giây Trịnh Sảng Sảng đã liên tục đâm ra mấy chục lần!
Thẳng đến khi Trịnh Bang Huy há hốc mồm nói không nên lời, Trịnh bá giật mình tỉnh lại, đưa tay kéo Trịnh Bang Huy ra sau lưng mình, tiếp theo vung chân phải hung hăng đá một cước lên bụng Trịnh Sảng Sảng, lạnh lùng nói:
- Mày điên rồi! Đây là ông nội của mày!
- A…
Trịnh Sảng Sảng bị đá một cước bay ngược ra ngoài, trực tiếp té xuống đất, sau đó đau đớn thét chói tai! Nhưng nàng cũng không yên lặng, ngược lại đưa tay lau máu tươi tràn ra khóe môi, nhìn Trịnh bá thét to:
- Tôi không có ông nội như vậy! Ông, ông giết hắn, ông giết hắn tôi cho ông một nửa tài sản Trịnh gia!
- Đừng xằng bậy!
Trịnh bá sắc mặt xanh mét, giận dữ nói:
- Nếu lão gia có chuyện không hay xảy ra, tao treo mày lên thiên đao vạn quả!
- Tôi là cháu gái của hắn, ông không thể làm như thế!
Lúc này Trịnh Sảng Sảng mới sợ run cả người, bật lui ra sau hơn hai thước.
- Hắn không có cháu gái như mày!
Trịnh bá âm lãnh cười, sát khí lẫm liệt không hề che giấu.
Nhìn thấy bộ dáng của Trịnh bá, Trịnh Sảng Sảng cúi đầu cắn chặt răng, không nói tiếng nào đứng dậy định rời đi, nàng cũng không muốn chôn cùng Trịnh gia!
- Đây là nhà giàu có tranh đấu?
Đúng lúc này trên cành cổ thụ, vang lên thanh âm mang theo ý cười của một nam tử.
- Nhiều lắm xem như là chó tranh mồi đi.
Một nam tử khác nói:
- Hình như không còn gì để xem nữa?
- Vậy đi xuống thôi.
Thanh âm nam tử thứ ba thản nhiên nói.
- Sưu sưu sưu…
Ba hắc ảnh hiện lên, cạnh bể bơi xuất hiện ba gã thanh niên mặc áo đen, đeo kính râm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.