Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 663: Ta là người của Thần Ngục




- Tôi muốn mạng của hắn!
Vu Hải Thanh trợn tròn đôi mắt sung huyết, bệnh tâm thần rít gào:
- Lập tức tìm sát thủ, xử lý Diệp Dương Thành! Tôi muốn cho hắn biết, Vu Hải Thanh này tuyệt đối không dễ chọc, tôi muốn cho hắn trả giá thật nhiều! Lập tức! Lập tức!
- Vu thiếu, chuyện này…
Nam tử hội báo tình huống bên kia điện thoại không khỏi nghẹn lời, ngươi có một lão tử là chủ tịch tỉnh, tự nhiên không cần lo lắng chuyện gì, dù sao xảy ra chuyện có thể tìm kẻ chết thay đi ra gánh tội, nhưng bản thân tôi thì sao? Đừng nhìn bình thường ỷ vào danh hào của Vu Hải Thanh đi ra ngoài tác oai tác phúc, nhưng khi tới lúc sống còn, nói không chừng Vu Hải Thanh là người đầu tiên bán rẻ hắn!
Loại chuyện cần chịu đau khổ thậm chí là mất mạng như vậy, chỉ cần không phải kẻ ngu, hắn sẽ không làm!
Nghe ra được lời nói chần chờ của nam tử kia, Vu Hải Thanh có chút hổn hển, quát:
- Trong vòng một tuần, tôi muốn hắn chết! Cho anh ba mươi triệu cùng thị thực nước Mỹ, tôi biết anh đang ghi âm, tôi nói cho anh biết, Vu Hải Thanh này nói rõ, chỉ cần anh nghĩ biện pháp xử lý họ Diệp, trong một tuần tôi sẽ cho anh ba mươi triệu cùng thị thực nước Mỹ! Có làm hay không, mau trả lời tôi!
- Việc này…
Vu Hải Thanh đã đoán đúng, nam nhân này đang ghi âm! Có lời hứa của Vu Hải Thanh, căn bản không sợ bị chối bỏ!
Mạng của Vu Hải Thanh Vu đại thiếu thật quý giá! Ba mươi triệu cộng thêm thị thực nước Mỹ, điều kiện như vậy đủ làm đại đa số người điên cuồng. Phú quý hiểm trung cầu, xem như là lệnh thông hành cho lão tử đi Mỹ! Vừa nghĩ tới đây, nam nhân gật đầu, nói:
- Được, có lời này của Vu thiếu, Lục tử này dù liều mạng cũng tìm người làm rụng Diệp Dương Thành! Vu thiếu yên tâm chờ điện thoại của tôi đi!
- Hừ!
Vu Hải Thanh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Cùng lúc đó trong một căn phòng khách sạn cách hội quán mà Vu Hải Thanh đang ở lại chừng ba trăm thước, một nam nhân hơn ba mươi lăm tuổi, mặc bộ đồ thể thao màu trắng chậm rãi buông di động trong tay, híp mắt nhìn về hướng hội quán, lại cầm di động bảo tồn lời ghi âm trước đó.
- Đinh đương…
Nhưng đúng ngay lúc này, sau lưng nam nhân chưa đầy hai thước đột nhiên trống rỗng rơi xuống một khối lệnh bài đỏ sậm, lệnh bài rơi xuống sàn nhà, vang lên thanh âm thanh thúy!
Nam nhân nghe được tiếng vang, ngây người, quay phắt đầu lại quát một tiếng:
- Ai?
- …
Sau lưng hoàn toàn không ảnh tử, ngoại trừ khối lệnh bài đỏ sậm nằm dưới đất căn bản không có người nào khác. Nam nhân thở ra một hơi dài, nhăn mặt nhìn lệnh bài đỏ sậm dưới đất, lại ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, nhất thời không hiểu lệnh bài kia làm sao xuất hiện?
Ngay khi hắn chuẩn bị tiến lên nhặt lệnh bài xem xét, sau lưng hắn, ngay cửa sổ đột nhiên lại vang lên thanh âm…
- Vương Lục Thuận, nguyên quán Chiết Giang…theo ta đi một chuyến đi.
Thanh âm lãnh liệt của một nam tử đột ngột vang lên sau lưng Vương Lục Thuận, không đợi hắn kịp làm ra động tác, một thanh chủy thủ lạnh băng đã gác trên cổ của hắn, một nam tử mặc quần áo bằng da màu đen bó sát, sau lưng cùng trước ngực đều có chữ “Bộ” thật lớn xuất hiện.
- Vu chủ tịch, văn kiện mà ngài cần dùng đã đưa tới văn phòng.
Nhìn thấy Vu Tranh Vanh quay về đại viện, một nam tử hơn bốn mươi gật đầu chào đón, lại nói:
- Nằm ở tầng trên cùng của xấp văn kiện thứ hai trên bàn làm việc của ngài.
- Nga, biết rồi.
Nghe lời của nam tử, Vu Tranh Vanh khựng lại, lập tức gật đầu cười nói:
- Đã làm phiền anh, đi làm việc đi.
- Dạ, Vu chủ tịch đi thong thả…
Nam tử khẽ khom người cười cười, xoay người rời đi.
Mà Vu Tranh Vanh như có suy nghĩ gì đi thẳng về phòng làm việc của mình, đẩy cửa, cầm phần văn kiện tùy tay lật xem vài tờ, sắc mặt bỗng dưng xanh mét.
- Chúng ta đều có một ngôi nhà, được gọi tên Trung Quốc…
Ngay khi Vu Tranh Vanh đang xem văn kiện, nhịn không được muốn nổi trận lôi đình, di động trong túi truyền ra tiếng chuông reo.
Vu Tranh Vanh mạnh mẽ cưỡng chế lửa giận trong lòng, điều chỉnh lại tâm tình của mình một chút, lấy ra di động xem dãy số, lại phát hiện là dãy số thật xa lạ!
Hắn mơ hồ cảm giác không yên tĩnh, di động của hắn chỉ có người nhà cùng bạn bè thân thiết mới biết được, rất ít nhận được điện thoại xa lạ như thế.
Đổi lại là ngày trước hắn đã cúp máy, nhưng lần này không biết vì sao hắn lại nhấn nút đón nghe, nói:
- Xin chào, xin hỏi là ai vậy?
- Là Vu Tranh Vanh Vu chủ tịch phải không?
Bên kia điện thoại vang lên thanh âm có vẻ nghiền ngẫm của một nam tử:
- Tôi có chút đồ vật có lẽ làm cho ông cảm thấy hứng thú, trong vòng nửa tiếng ông tới bãi đỗ xe tòa lầu Khoan Hoành, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút.
- Anh là ai?
Trong lòng Vu Tranh Vanh căng thẳng, cảnh giác hỏi:
- Anh muốn làm gì?
- Ha ha, Vu chủ tịch đừng kích động, tôi là dân lành!
Nam tử cười ha ha, nói:
- Không sợ nói thẳng với ngài, tôi là người của Thần Ngục.
- Thần Ngục?
Vừa nghe câu trả lời, Vu Tranh Vanh chấn động mạnh, đang định truy hỏi thì người kia đã cúp điện thoại, căn bản không cho hắn cơ hội mở miệng.
Thần Ngục là địa phương nào? Đến bây giờ không có ai biết rõ, bởi vì người biết về Thần Ngục không có bao nhiêu người! Trong ấn tượng của Vu Tranh Vanh, Thần Ngục từng xuất hiện tại Nhật Bản, còn xuất hiện tại Hoa Hạ!
Mỗi một lần Thần Ngục xuất hiện, đều mang theo một khối lệnh bài màu đỏ sậm, nhưng vô luận lệnh bài kia đặt tại địa phương nào, cũng chỉ vài ngày sau đã không cánh mà bay, biến mất vô ảnh vô tung!
Có thể nói Thần Ngục là một địa phương thần bí khó lường, phàm là chuyện gì có quan hệ đến Thần Ngục, đều khó có khả năng là chuyện đơn giản…Hiện tại làm cho Vu Tranh Vanh có chút kinh nghi bất định chính là, vì sao Thần Ngục phải liên hệ hắn? Mỗi lần Thần Ngục xuất hiện, đều đại biểu có chuyện không tốt phát sinh!
Nhưng mỗi lần bên công an muốn tra xét tận cùng, luôn sẽ bị một cỗ lực lượng làm người sợ hãi áp chế, áp lực từ khắp mọi nơi áp tới cũng không nói gì, nhưng nếu chính trung ương cũng gây áp lực với địa phương, như vậy tình huống của Thần Ngục thật làm người phải cân nhắc!
Báo công an sao? Không, Vu Tranh Vanh căn bản không dám báo công an, hắn chỉ có thể liên tục hô hấp thật sâu trong phòng mình, bình tĩnh lại tâm tình, sau đó cầm chìa khóa xe cùng cặp công văn, tận lực giữ bình tĩnh đi ra ngoài lái xe rời khỏi ủy ban tỉnh!
Hơn hai mươi phút sau, Vu Tranh Vanh lái xe đi tới bãi đỗ xe cao ốc Khoan Hoành, ngay lúc hắn đang đưa mắt tìm kiếm đối phương, hắn lại nhận được điện thoại của nam tử kia.
Hắn nghe theo yêu cầu của đối phương đi xuống xe, vào trong cao ốc, đi thang máy lên lầu bảy phòng 709…Vu Tranh Vanh cảm giác mình giống như con rối, tùy ý cho đối phương nắm mũi dẫn đi! Nhưng hắn có thể phản kháng sao? Không thể? Bởi vì sao? Bởi vì đối phương là người của Thần Ngục!
Tuy rằng cho tới bây giờ Vu Tranh Vanh vẫn không biết Thần Ngục đại biểu điều gì, là cơ cấu chính phủ hay là tổ chức dân gian? Nhưng có thể khẳng định, lực lượng Thần Ngục lớn đến kinh người, thậm chí có thể ảnh hưởng quyết định của trung ương!
Cho nên hắn không thể phản kháng, cũng vô lực phản kháng.
Dựa theo yêu cầu của đối phương đi tới phòng 709, vừa đẩy cửa, Vu Tranh Vanh chợt ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thấy một nam nhân mặc quần áo thể thao màu trắng, khuôn mặt bầm tím quỳ dưới đất, trên tay đang đỡ lấy một thùng nước màu đỏ sậm, khuôn mặt vặn vẹo…đây là đang làm gì? Vu Tranh Vanh có chút há hốc mồm, vận dụng tư hình ngay trước mặt một chủ tịch tỉnh như hắn?
Ngay lúc Vu Tranh Vanh còn đang khó hiểu, cửa phòng sau lưng đột nhiên đóng lại, một nam tử áo đen xuất hiện, vẫy tay cười ôn hòa:
- Tôi muốn nói với ông chuyện con trai thứ ba của ông một chút…
Vào lúc này, Vu Hải Thanh khuôn mặt âm trầm quay về phòng hội quán, ngồi trên sô pha bưng ly rượu uống cạn.
Mấy công tử ca đưa mắt nhìn nhau, ngay khi bọn hắn định lên tiếng hỏi nguyên do, lại vang lên tiếng gõ cửa:
- Phanh phanh…
Đồng thời trong phòng đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi xuống, nghe như tiếng kim loại va chạm:
- Đinh đương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.