Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 29: Thật thiếu giáo huấn




- Hẳn là cháu trai đi…
Trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra vẻ do dự.
- Tôi cảm thấy có khả năng là con trai.
Trần Thiếu Thanh bĩu môi, nói:
- Thời đại này làm quan cũng không có mấy người tốt, ở bên ngoài bao nuôi vài vợ bé sinh mấy con riêng cũng là chuyện bình thường, không nghe hắn nói cái gì lưu đày sao? Không chừng là vợ cả trong nhà phát hỏa, bị bất đắc dĩ mới đem hắn đưa tới chỗ chúng ta tránh đầu sóng ngọn gió đâu!
- Không cần quản là cháu trai hay con trai, không quan hệ gì với chúng ta.
Diệp Dương Thành rối rắm một lát, liền thoải mái nở nụ cười, nói:
- Người ta là nha nội, tiền đồ ngày sau cũng có người trong nhà trải sẵn đường, đời này phỏng chừng không quan hệ gì với chúng ta, đi đoán hắn là ai, hai ta chẳng phải rỗi rảnh đản đau đi?
- Hắc hắc…
Trần Thiếu Thanh cười thật đáng khinh, nheo mắt nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Tiểu tử đó thoạt nhìn cũng không đứng đắn, không chừng có sở thích đặc thù đâu, tôi nhìn bộ dạng cậu mi thanh mục tú…nếu có thể cấu kết với hắn, thời gian sau này của cậu…
- Kháo, phía sau của cậu ngứa phải không? Có muốn tôi gãi một chút hay không?
Diệp Dương Thành chán nản, hai tay tạo thành chữ thập dựng lên hai ngón trỏ, ánh mắt du động trên người Trần Thiếu Thanh…
- Chính là chỗ này đó.
Ngay khi hai người còn đang đùa giỡn, bên ngoài hành lang mơ hồ truyền vào tiếng bước chân, ngay sau đó là thanh âm một nữ nhân.
- Chi…
Thanh âm nữ nhân vừa hạ xuống, cửa phòng bị đẩy ra, xuất hiện trong tầm mắt hai người là một nữ nhân mặc đồng phục y tá, đã hơn ba mươi tuổi nhưng dưỡng thật tốt, đoán chừng là y tá trưởng trong bệnh viện.
Nhưng khi Diệp Dương Thành nhìn thấy người đứng sau lưng nữ y tá thì đồng tử chợt co rút lại, hắn làm sao lại tới…
- Phế vật!
Hai chữ tràn ngập châm chọc cơ hồ không chút tạm dừng từ trong miệng Lục Đức Tường bật đi ra, trên mặt chất đầy vẻ khinh miệt, đi tới trước giường bệnh cũng chưa từng liếc mắt nhìn qua Diệp Dương Thành, trực tiếp lấy ra một phong thư nhăn nhúm trong túi quần ném lên mặt Trần Thiếu Thanh.
- Ba…
- Bên trong có chi phiếu một vạn đồng.
Lục Đức Tường mặc bộ đồng phục công an, từ trên cao nhìn xuống Trần Thiếu Thanh, cơ hồ giống như bố thí nói:
- Trong vòng ba ngày cầm tiền tự động biến mất khỏi đồn công an cho tao, mặt khác, một ít lời không nên nói loạn mày tốt nhất đừng ôm ảo tưởng gì…
Nói tới đây Lục Đức Tường mạnh mẽ nắm áo Trần Thiếu Thanh, lôi hắn lên khỏi giường bệnh, ánh mắt âm lãnh nhìn thẳng vào sắc mặt xanh mét của Trần Thiếu Thanh:
- Nếu để cho tao nghe được những lời gì không nên nghe, hừ…
- Nè, mày…
Diệp Dương Thành không nhịn được bật lên khỏi ghế, còn chưa nói xong…
- Ba!
Một cái tát thanh thúy vang dội phiến trên mặt Diệp Dương Thành, trong đầu hắn ông một tiếng, gò má nhanh chóng sưng lên, không đợi hắn kịp tỉnh táo lại, đã cảm thấy trên bụng bị lực đánh vào thật lớn, sau đó là một trận đau đớn toàn tâm…
- Phanh!
Sau lưng đánh lên mép giường bệnh, đau đớn kịch liệt làm Diệp Dương Thành thiếu chút nữa hôn mê!
- Nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện!
Lục Đức Tường căn bản ỷ lại mình có chỗ dựa vững chắc, không kiêng nể gì trừng mắt nhìn Trần Thiếu Thanh siết chặt nắm tay sắc mặt xanh mét, khóe môi nhếch lên, lặp lại hai chữ:
- Rác rưởi!
Lục Đức Tường căn bản không để ý tới thái độ phẫn nộ của hai người, ở trong mắt hắn hai người cũng chỉ là con kiến mà hắn có thể tùy tay bóp chết, cần gì phải để ý thái độ của bọn hắn?
Mang theo dáng vẻ kiêu căng, tự cho là chuyện này đã xong, Lục Đức Tường cũng không hề liếc mắt nhìn ai, mặc cho Diệp Dương Thành ngồi bệch dưới đất, vẻ mặt đau đớn kịch liệt vặn vẹo nhìn theo, cứ thế đã đi…
Trần Thiếu Thanh cắn chặt răng, ngồi trên giường bệnh nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Đức Tường đã rời khỏi, hai tay đã nổi gân xanh, lửa giận lấp đầy ngực lại không hề làm lý trí của hắn hôn mê, bất đắc dĩ cùng khuất nhục cùng tồn tại, nhưng chỉ riêng khuyết thiếu một điều – tâm huyết.
Vài năm công tác chẳng những mài bình chí nguyện ngày trước của Trần Thiếu Thanh, đồng dạng cũng xói mòn huyết tính của hắn, giữa xúc động cùng lý trí, thường thường lý trí chiếm cứ thượng phong, mà mất đi lông bông thời thiếu niên, tâm huyết tựa hồ cũng đã biến mất…
Nhìn chằm chằm phương hướng Lục Đức Tường rời khỏi chưa đầy ba mươi giây, sau một tiếng thở dài cực nhỏ, Trần Thiếu Thanh buông lỏng nắm tay, vẻ mặt suy sút nằm trở về, thanh âm nhỏ bé yếu ớt lại phi thường chói tai:
- Thực xin lỗi, liên lụy cậu…
Trần Thiếu Thanh thay đổi.
Hai năm qua lần đầu tiên Diệp Dương Thành xác nhận một việc, đó chính là Trần Thiếu Thanh đã thay đổi, Trần Thiếu Thanh ngày trước ngồi tại bàn học tràn đầy hăng hái, đã bị hiện thực mài bình góc cạnh…
Trên mặt gượng ép cố nặn ra nụ cười cứng ngắc, Diệp Dương Thành cố nén phần eo đau đớn, nhe răng trợn mắt, giả vờ như không hề để ý, nở nụ cười:
- Chỉ là một tên nhị thế tổ ngu ngốc, sớm muộn có ngày gặp báo ứng…
- Cậu tin Phật?
Nghe được lời vui đùa như lừa mình dối người của bạn thân, Trần Thiếu Thanh cười tự giễu, quay đầu nhìn Diệp Dương Thành tuôn mồ hôi trán vì đau đớn, đồng dạng nở nụ cười:
- Ngày mai tôi sẽ đến đồn từ chức, sau này hai chúng ta cùng đi làm?
- Tôi không tin Phật, nhưng tôi tin tưởng ông trời.
Diệp Dương Thành hít một hơi thật sâu, đứng dậy nói:
- Không phải còn ba ngày thời gian sao? Cậu gấp cái gì? Không chừng sẽ có chuyện xoay chuyển xuất hiện đâu, tiếp tục kéo thời gian đi.
- Có thể xoay chuyển sao?
Trần Thiếu Thanh nhếch môi cười:
- Trừ phi thần tiên đều đứng về phía của tôi.
- Sẽ.
Nhẹ nhàng nói một chữ.
- Cậu nói cái gì?
- Ha ha, tôi nói cậu nên nằm nghỉ ngơi trước đi.
Diệp Dương Thành cười cười, nói:
- Tôi về nhà ngủ một chút, đêm nay có thể có chút việc không đến được, sáng sớm mai trở lại thăm cậu.
- Được.
Trần Thiếu Thanh khẽ gật đầu, suy nghĩ hỗn loạn đầy đầu óc, yên tĩnh nhắm mắt lại.
Từ trong bệnh viện đi ra, vết thương đã hoàn toàn khôi phục, trong ánh mắt kinh ngạc của tài xế taxi, hắn nhìn nhìn vào kính chiếu hậu đánh giá một phen, Diệp Dương Thành lầm bầm nói:
- Đồ vật này, thật vạn năng ah…
Lần trước bị ma chướng, hao tổn mười giờ công đức huyền điểm, lần này trị liệu thương thế, hao tổn năm giờ công đức huyền điểm…Diệp Dương Thành không đoán được Cửu Tiêu Thần Cách dựa vào tiêu chuẩn nào khấu trừ công đức huyền điểm, nhưng hiện tại hắn có thể xác định một việc, từ nay về sau phỏng chừng hắn muốn sinh bệnh cũng khó khăn…
Đến bây giờ tổng cộng còn thừa lại 83 công đức huyền điểm…
Trên đường về nhà, Diệp Dương Thành suy nghĩ không ngừng, tên Lục Đức Tường quả thật thiếu giáo huấn, cha của mày là Phì Long thì giỏi lắm sao? Cha của mày là Lục Vĩnh Huy thì lỗ mũi hướng lên trời sao?
Kháo, vô duyên cớ ra tay đánh người, trọng yếu nhất, không thể khoan dung nhất là còn đánh chính mình!
Ở trong khu vực quản hạt của hắn đánh hắn?
Nói dễ nghe là cử chỉ nghịch thiên, nói khó nghe chính là con mẹ nó muốn chết!
- Đêm nay lão tử sẽ cho mày biết, cái gì gọi là ông trời trừng phạt!
Trong lòng nảy sinh ác độc, nỉ non nói một câu, ngay sau đó nở nụ cười, ngăn một chiếc xe ba bánh:
- Đi đường Khê Tân…
Cùng lúc đó, Lục Đức Tường đã quay về đồn công an, đột nhiên rùng mình, một cỗ khí lạnh băng sương dựng đứng tận đáy lòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.