Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 1108: Kiên trì, tiếp tục kiên trì một chút




Nhìn thấy nụ cười của Diệp Dương Phàm, Tác Luân Khang Thái nhíu mày, giống như đã nhận ra nguy hiểm tiến đến.
Nhưng dù sao vẫn là hằng cổ dị thú, nó làm sao chịu ủy khuất đi cầu Ngả Bỉ Lạp Nỗ Long hỗ trợ đây?
- Hỗn đản, ta giết ngươi!
Tác Luân Khang Thái ngửa mặt rít gào, xông thẳng về hướng Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành tránh sang một bên, Nịch Thủy Kính lại xuất hiện trong tay của hắn.
- Từ từ hưởng thụ đi!
Một trăm tám mươi vạn thần nguyên truyền vào, một cỗ năng lượng khổng lồ vô hình bắn thẳng về hướng Tát Luân Khang Thái, trong tay Diệp Dương Thành lại hiện ra Huyền Lôi Kính.
Năng lượng vô hình của Nịch Thủy Kính là một loại năng lượng sềnh sệch, tuy không có năng lực công kích cùng phá hư, nhưng khi bao trùm bất kỳ sinh vật nào đều biến thành một loại chất lỏng, sềnh sệch như loại nhựa cao su.
Tát Luân Khang Thái bị bắn trúng, phịch một tiếng rơi thẳng xuống mặt biển khô cạn, vỡ ra một hố sâu thật lớn.
Hố sâu nháy mắt bị chất lỏng trong suốt nhồi đầy, bị chất lỏng bao phủ hoàn toàn, Tát Luân Khang Thái không ngừng giãy dụa nhưng chỉ vô ích.
- Nên kết thúc.
Diệp Dương Thành ném ra Huyền Lôi Kính, truyền vào hai trăm vạn thần nguyên, Huyền Lôi Kính nhất thời truyền ra một trận kim quang cực kỳ chói mắt.
Một cỗ chân khí thật kinh khủng bắn tới, Tát Luân Khang Thái tràn đầy hoảng sợ nhìn Huyền Lôi Kính trên không trung, há mồm muốn rít gào nhưng không phát ra nửa điểm âm thanh.
Tay phải Diệp Dương Thành áp xuống, Huyền Lôi Kính ngưng tụ thành một đoàn áp lực hung hăng đánh thẳng xuống chất lỏng trong suốt kia.
Huyền Lôi Kính bộc phát ra kim quang tận trời, tiếng nổ mạnh liên tục truyền vào trong tai Diệp Dương Thành.
- Oanh long long…
Năng lượng Huyền Lôi Kính bị Diệp Dương Thành áp súc thành thuốc nổ, trực tiếp kíp nổ mà không biến thành lôi điện đánh xuống!
- Ngao…
Tát Luân Khang Thái bị tổn thương cực lớn, nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang vọng khắp phạm vi mấy ngàn cây số vuông.
Lúc này Diệp Dương Thành đã di chuyển lên 4000m trên cao, nhìn xuống quả cầu lửa thật lớn bên dưới, thở ra một hơi dài.
Tát Luân Khang Thái bị trọng thương, dù không lập tức mất mạng nhưng không thể lành lại, hắn chỉ cần bổ sung thêm một đao…
Lúc này hố sâu đã biến thành mênh mông vô bờ, Diệp Dương Thành tập trung tinh thần quan sát Tát Luân Khang Thái nằm bên dưới.
Hắn nhảy xuống đứng trên người Tát Luân Khang Thái, giẫm lên đầu của nó lấy ra Hám Thiên Kính, truyền vào ba mươi vạn thần nguyên không chút do dự đập xuống!
- Oanh!
- Ngao!
Sau tiếng kêu thảm thiết, Tát Luân Khang Thái lập tức bị Hám Thiên Kính đánh chết.
Diệp Dương thành nâng tay thu thi thể của nó vào thứ nguyên không gian, thậm chí còn không thời gian tìm kiếm thú hạch.
Hắn nhìn về hướng Khải Lạc Khốc Kỳ, thân hình phóng nhanh tới trước.
Khải Lạc Khốc Kỳ chỉ là thần hoàng, làm sao đủ thực lực đối chiến cùng một hằng cổ dị thú?
Nhưng khi Diệp Dương Thành lòng như lửa đốt truy theo khí tức của Khải Lạc Khốc Kỳ, đã thấy hắn đang mặt xám mày tro ngây người ở đó, vẻ mặt cười khổ…
- Sao lại thế này?
Không nhìn thấy Ngả Bỉ Lạp Nỗ Long, Diệp Dương Thành nhướng mày hỏi:
- Súc sinh kia đi đâu?
- Chạy!
Khải Lạc Khốc Kỳ xấu hổ nói:
- Vừa rồi…vừa rồi nó nghe được bên chỗ lão sư truyền ra tiếng nổ mạnh, còn nghe tiếng kêu thảm thiết của Phi Thiên Hỏa Hồ…sau đó…sau đó vung đuôi chạy trốn…
- …
Trên mặt Diệp Dương Thành tối đen:
- Chạy? Nó chạy ngươi không biết truy sao?
Ngữ khí có chút nặng nề, cũng không trách được hắn, đã tốn nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, thật vất vả thu thập xong Tát Luân Khang Thái lại bị Ngả Bỉ Lạp Nỗ Long chạy mất, thật làm lòng người ấm ức.
Khải Lạc Khốc Kỳ càng thêm xấu hổ, ấp úng giải thích:
- Ta…ta không cẩn thận bị đuôi của nó quét trúng, chờ khi kịp phản ứng nó đã chạy mất…
Diệp Dương Thành khẽ thở dài, nói:
- Bỏ đi, con rắn lớn như vậy cũng không chạy được nơi nào, trở lại rồi hãy thu thập nó!
Diệp Dương Thành vỗ vỗ vai hắn, nói tiếp:
- Được rồi, chúng ta trở về đi.
- Trở về? Đi đâu?
Khải Lạc Khốc Kỳ ngẩn người, kịp phản ứng:
- Quay về đại lục?
- …
Diệp Dương Thành trợn mắt, nắm vai hắn trực tiếp sử dụng thuấn tức di động, đại lục đang tràn đầy nguy cơ, hắn không thể tiếp tục dây dưa nơi này.
Lúc này Ngả Bỉ Lạp Nỗ Long đã trốn đi thật xa, chui xuống đáy biển nơi mình vẫn thường cư trú.
Sau khi trở về nơi ở của mình, nó lập tức khoanh người nằm trên mặt đất, không bao lâu đã ngủ thật say.
Mà trước mặt của nó lại có một đống thần cách nhiều như ngọn núi nhỏ!
Đúng vậy, ở trước mặt của nó là một đống thần cách thật không ít! Nếu Diệp Dương Thành đi vào nơi này, tuyệt đối sẽ bị kinh ngạc tới ngây người.
Ngả Bỉ Lạp Nỗ Long nằm trên đống thần cách nặng trĩu ngủ thiếp đi, giống như đã thói quen như vậy, hiện tại nó chỉ muốn ngủ một giấc, nó bị sợ hãi.

- Tác Long, ngăn nó lại!
Một tiếng rít gào khàn khàn vang lên ngay chỗ giao giới giữa tam khu cùng nhất khu, một thất cấp võ giả hơn ba mươi lăm tuổi tay cầm vũ khí laser, toàn thân đẫm máu đang chém giết ở tuyến đầu.
Ở bên trái võ giả kia, có một võ giả thất cấp khác đang liều mạng ngăn cản một đầu dị thú thật giống con cua, kiếm laser va chạm cùng đuôi dị thú phát ra trận trận nổ vang, thân hình hắn không ngừng bật lui về phía sau.
Nghe được tiếng rít gào của đồng bạn, Tát Long chỉ có thể cắn chặt răng gầm lên giận dữ, vung kiếm mãnh liệt đánh tiếp!
Đạn pháo bay đầy trời, thanh âm nổ vang bên tai không dứt, vũ khí của quân đội nhân loại đặt tại tuyến thứ hai, liều mạng trút xuống lửa đạn về hướng dị thú.
Phi hành dị thú cũng không thể tiếp tục tiến lên phía trước, bởi vì vô số phi hành khí đang liều mạng lao tới, điên cuồng công kích với phương thức tự sát!
Hi sinh, luôn đang trình diễn, khúc ca bi tráng dệt từ máu tươi cùng sinh mạng diễm lệ, một khắc này lặng yên nở rộ…
- Không được, Mã Nhĩ Khắc Thác thần hoàng, nếu còn tiếp tục như vậy căn bản không chống cự nổi!
Hách Nhĩ Nam Đa tràn đầy vết thương lo âu nói:
- Phòng tuyến nhị khu đã tràn đầy nguy cơ, mọi người đã tận lực nhưng vẫn không thể ngăn cản được dị thú ah!
- Tiếp tục cắn răng kiên trì một lát đi.
Tay phải Mã Nhĩ Khắc Thác run rẩy, tay của hắn bị tổn thương khó thể khôi phục, cơ nhục bị móng vuốt dị thú xé xuống, hắn…sắp đánh mất sức chiến đấu.
Trong lòng hắn nặng nề, nhưng đã đến nước này, không ai lui được nữa, ai cũng không thể lui!
Tam khu cùng tứ khu đã bị dị thú toàn diện chiếm lĩnh, nếu còn bị dị thú xé mở phòng tuyến cuối cùng, như vậy vạn triệu dân chúng ở nhất khu cùng nhị khu làm sao bây giờ?
Ai cũng không thua nổi, cho nên…chỉ có thể cắn răng kiên trì!
Vẻ mặt Hách Nhĩ Nam Đa cứng ngắc, không biết nên nói gì, chỉ đành ảm đạm rời khỏi lều trại điều dưỡng của Mã Nhĩ Khắc Thác.
Ánh mắt ảm đạm của Mã Nhĩ Khắc Thác đột nhiên vụt sáng lên!
Hắn lẩm bẩm:
- Kiên trì, tiếp tục kiên trì một chút, nhất định phải đợi được Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ trở về, chỉ cần hắn trở lại, chúng ta sẽ thắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.