Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 1020: Nổ lớn




Ngươi nói động thủ cũng không tính, chỉ là một ít đạn pháo gãi ngứa mà thôi, đối với nó mà nói căn bản không tạo thành nửa điểm uy hiếp, nhưng vì cái gì, vì cái gì vào lúc nó thi triển khu vực tử vong, ý định hủy diệt quốc gia nhân loại này xong mới quay về thú lâm, lại đi ra một kẻ đánh lén vô sỉ xấu xa kia chứ? Vì cái gì? Đây là vì cái gì à?
Tất Tất Lạp nhìn chằm chằm vào Diệp Dương Thành, suy nghĩ có nên vận dụng hỏa diễm trong thú hạch đốt gia hỏa này thành tro bụi hay không?
Nhưng mà hỏa diễm trong thú hạch không thể sử dụng thường xuyên, hơn nữa mỗi một lần điều động hỏa diễm trong thú hạch cần vài giây chuẩn bị, cũng không phải muốn phóng là có thể phóng.
Thế nhưng mà gia hỏa đáng ghê tởm trước mặt này không có bị hỏa diễm màu trắng đốt chết, còn phải tiếp tục phun ra bao nhiêu hỏa trụ? Nhân loại đáng chết này còn chưa chết...
Đang lúc Tất Tất Lạp do dự có nên sử dụng bổn sự ẩn giấu hay không, nó nhạy cảm bắt được nụ cười giả tạo trên mặt Diệp Dương Thành...
Ông trời...ơ...i, nhân loại đáng chết này đang cười? Hắn đang cười nhạo ta sao? Thổ dân đáng chết này dám cười nhạo ta? Vậy đi chết đi...
Rống ~!
Lại là một tiếng gào thét kinh thiên động địa, Tất Tất Lạp làm ra quyết định, nó muốn giết nhân loại hèn hạ vô sỉ này, hắn phải trả giá vì hành vi của hắn.
Có quyết định, Tất Tất Lạp không hề do dự, lập vọt tới trước một đoạn, sau đó hô một tiếng, lại phun ra hỏa trụ màu trắng.
Oanh --
Hỏa trụ tiếp tục đốt Diệp Dương Thành, loại cảm giác khô nóng hít thở không thông lại xuất hiện trên người Diệp Dương Thành.
- Không được, thời gian quá ngắn!
Diệp Dương Thành bay và yết hầu cảm thấy có vị ngọt, trên tay phải còn nắm chặt bàn long ngân thương, có chút sốt ruột.
Tất Tất Lạp mỗi lần phun ra hỏa diễm màu trắng cũng không có dừng lại bao lâu cả, chỉ có một phần vạn giây ngắn ngủi, bởi vì thời gian này quá ngắn, ngắn tới mức hắn còn chưa thể điều động nước lạnh trong Hàn Băng kính.
Mà chuyện này cũng làm cho Diệp Dương Thành tiếp tục lâm vào cảnh bị đánh, thẳng đến khi bị Tất Tất Lạp phun hỏa diễm màu trắng đốt chết hoặc là buồn bực mà chết.
Ngay thời điểm Diệp Dương cảm thấy lo lắng vì thế cục trước mắt, ánh mắt của hắn nhìn thấy cử động dị thường của Tất Tất Lạp, nó không có giết tới.
Mấy chục lần oanh kích trước đó, Tất Tất Lạp cơ hồ tùy thời tùy chỗ đều bảo trì khoảng cách chừng mười mét với Diệp Dương Thành, dùng cam đoan mỗi lần công kích đều chuẩn xác đánh lên người Diệp Dương Thành.
Nhưng mà lúc này nó không có theo sát, mà là dần dần kéo dài cự ly với Diệp Dương Thành...
- Súc sinh này muốn làm gì?
Tất Tất Lạp dị thường lập tức khiến Diệp Dương Thành cảnh giác, nhưng mà nội tâm của hắn lại vui vẻ:
- Mặc kệ như thế nào, khoảng cách này đủ cho ta thoát khỏi cảm giác bị động.
Nghĩ tới đây Diệp Dương Thành lập tức bắt đầu hành động của mình, hắn hắn đảo thân thể giữa không trung.
Chú ý tới hành động của Diệp Dương Thành, Tất Tất Lạp cũng quýnh lên, dù sao Diệp Dương Thành đã dùng Hàn Băng kính kích thương nó, đã thập phần rõ ràng nói cho nó biết, Diệp Dương Thành có đầy đủ thực lực uy hiếp tính mạng của nó.
Trước đó nó thật vất vả nắm được thế chủ động, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ ưu thế?
Vì vậy Tất Tất Lạp hơi gấp, nó không đợi tâm hỏa trong thú hạch tụ tập đầy đủ, nó nhanh chóng đuổi theo Diệp Dương Thành, trong quá trình này nó theo bản năng há mồm ra, xem như tùy thời phun tâm hỏa vào người Diệp Dương Thành.
Nó lại không biết, nó hành động như thế lại lọt vào mắt Diệp Dương Thành, làm tinh thần Diệp Dương Thành chấn động, tiếp theo là đại hỉ! Tốt, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!
Bắt được thời cơ khó có được này, Diệp Dương Thành quyết định chắc chắn, mạo hiểm bị một hỏa trụ của Tất Tất Lạp thiêu đốt, điều chỉnh tư thế trên không trung, sau đó...
- Đi chết đi!
Tay trái sớm đã hoàn thành tụ lực, Hàn Băng kính bị hắn giơ lên cao cao, nhắm ngay mồm lớn của Tất Tất Lạp, không do dự, không chần chờ, bắt lấy cơ hội ngàn năm có một này, trực tiếp đem Hàn Băng kính phun nước lạnh ra ngoài.
Nhưng cũng vào thời điểm này thú hỏa của Tất Tất Lạp cũng đã hoàn thành hút tâm hỏa ra, Diệp Dương Thành phun dòng nước lạnh thì nó cũng phun tâm hỏa ra ngoài.
Hai năng lượng trái ngược nhau va chạm với nhau, hoặc là nói, là mồm của Tất Tất Lạp sinh ra vụ nổ lớn...
Ầm ầm --
Một đám mây hình nấm cao mấy ngàn mét bay lên cao, dùng Diệp Dương Thành cùng Tất Tất Lạp làm trung tâm, phạm vi hơn mười vạn cây số bị vụ nổ quét qua, cuồng phong gào thét, bụi đất tung bay, là cảnh tượng tận thế xuất hiện.
Mà lúc này đám người Thần Hoàng, Thần Vương, võ giả thập cấp đã nhanh chóng chạy ra xa xa, lúc này đứng cách vị trí Tất Tất Lạp lúc trước chừng một trăm bảy mươi cây số, thần sắc nhìn chằm chằm vào hướng của Tất Tất Lạp.
- Không biết Diệp Dương Thành Thần Hoàng hiện tại chết chưa?
Trong đầu của tất cả mọi người hiện ra suy nghĩ này, nhưng không có ai dám can đảm xông qua bên kia đi thăm dò xem Diệp Dương Thành chết sống.
Bội phục thì bội phục, vì một người hẳn phải chết mà bồi mạng của mình vào, loại chuyện ngu xuẩn này không ai đi làm cả.
- Mười bảy phút.
Mễ Lệ Tư Thần Hoàng đứng đầu đội ngũ yên lặng nhìn qua hướng Tất Tất Lạp, trong đang tính thời gian.
Mười bảy phút, đối với Thần Hoàng tuổi thọ mấy vạn năm mà nói là ngắn ngủi cỡ nào.
Nhưng mà Mễ Lệ Tư Thần Hoàng lại biết, từ khi Tất Tất Lạp tiến vào trạng thái cuồng bạo và sử dụng phạm vi địa ngục, thời gian mười bảy phút đủ cho Tất Tất Lạp tăng nhiệt độ trung tâm lên bốn ngàn vạn độ.
Cường giả Thần Hoàng thừa nhận nhiệt độ cực hạn cũng chỉ một hai ngàn vạn độ, mà hơn bốn nghìn vạn độ thì Thần Hoàng nào cũng phải bỏ mạng.
- Hắn không có thể cứu...
Mười bảy phút qua đi, Diệp Dương Thành còn không có sống sót bay ra, ý tứ hàm xúc trong đó Mễ Lệ Tư Thần Hoàng thập phần rõ ràng.
Nghĩ đến Diệp Dương Thành lựa chọn tiếp tục tiến lên, nghĩ đến thân thể Diệp Dương Thành thiêu đốt hừng hực, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng cảm thấy thương cảm một hồi, tâm tình vốn bình tĩnh của nàng sinh ra gợn sóng.
- Đồ ngu xuẩn, đồ ngu ngốc!
Mễ Lệ Tư Thần Hoàng nói trong lòng.
Nhưng mà vào thời điểm này, Lưu Dịch Tư Thần Hoàng đứng cách nàng không xa nhìn qua phía trước, chỉ thẳng.
- Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì?
Một đám mây hình nấm bay lên trời!
Ánh lửa trùng thiên, một cơn sóng lớn quét qua các nơi, bức tường bụi đất cao vài trăm mét đang tới trước mặt, Thần Hoàng, Thần Vương thậm chí võ giả thập cấp đều biến sắc.
Nhưng mà sau đó có một Thần Vương khó có thể tự kiềm chế quát:
- Mọi người chú ý, nhiệt độ giảm xuống!
Lời còn chưa dứt, bụi đất quét qua khu vực của bọn họ, khi bụi đất quét qua thì mặt đất run rẩy, trong lòng Mễ Lệ Tư Thần Hoàng kích động, vui vẻ nói:
- Là Diệp Dương Thành Thần Hoàng đang giao thủ với Tất Tất Lạp!
Trừ giải thích này ra thì không có vấn đề nào có thể giải thích tình huống hiện tại cả, vì cái gì nhiệt độ đang tăng lên lại giảm xuống, tại sao lại có bụi đất quét qua, tại sao có mặt đất rung động...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.