Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 12: Chương 12






Hai người sử dụng tốc độ nhanh nhất loạng choạng lao lên tầng.
Không biết có phải là do tâm lý không, có vẻ nơi này tối hơn ba tầng bên dưới.
Bóng tối phảng phất như miếng bọt biển hút sạch tất cả âm thanh, chỉ còn lại sự im lặng vô biên khó chịu.
Ôn Giản Ngôn dừng một chút, không tiếp tục xông về phía trước nữa.
"Làm, làm sao vậy?" Tô Thành thở hổn hển quay đầu nhìn sang.
Ôn Giản Ngôn lắc đầu.
Hắn bước hai bước về phía cầu thang, một tay đặt lên lan can, cẩn thận thò đầu nhìn xuống dưới.
"......"
Bên trong cầu thang im ắng.
Cho dù là tiếng roẹt roẹt của dao rọc giấy hay tiếng ngâm nga quỷ dị của mụ phù thủy đều biến mất sạch, cứ như đã bị cô lập ở một chiều không gian khác.
"Không đuổi theo." Ôn Giản Ngôn nhíu mày rời tầm mắt.
Tô Thành mờ mịt đứng bên cạnh, lồng ngực anh ta phập phồng lên xuống dồn dập, có chút khó hiểu nhìn chàng trai trước mặt.
Đây không phải chuyện tốt sao?
Nhưng vì sao...!trên mặt đối phương lại không có chút thoải mái nhẹ nhàng nào, trái lại càng thêm nghiêm trọng?
Thấy Ôn Giản Ngôn dường như không có ý định đi tiếp về phía trước, Tô Thành sợ hãi hỏi:
"Khoan đã, anh, chẳng lẽ anh muốn quay về chỗ cũ?"
Nhìn cầu thang tối đen như mực, nghĩ đến hai NPC truy đuổi không rời, Tô Thành nhịn không được rùng mình đề nghị:
"Hay là chúng ta đi quanh tầng bốn xem? Biết đâu có thể tìm ra manh mối mới."
Chưa bàn tới việc bây giờ có thể đi xuống hay không, cho dù là được đi chăng nữa, nhưng nhỡ đâu bọn họ lại rơi vào tình cảnh giống như vừa rồi?
Bây giờ trước mặt bọn họ chỉ còn con đường cuối cùng.
...Tiếp tục tiến về phía trước.
"...Được rồi."
Ôn Giản Ngôn thở dài một hơi, mệt mỏi gật đầu: "Đi thôi."
Thứ mùi bụi bặm ẩm mốc trôi nổi trong không khí.
Nhiệt độ hàng lang rất thấp, lạnh hơn mấy phần so với dưới lầu, khí lạnh giống như mũi khoan xuyên qua quần áo mỏng manh, dần dần xâm nhập vào từng khối cơ bắp.
Toàn bộ hành lang không có nguồn sáng nào, tất cả đều bị bao phủ bởi bóng tối ngày càng dày đặc.
Những cánh cửa đóng chặt xẹt qua bên người, bên tai tĩnh lặng đến rợn người, chỉ có thể nghe thấy tiếng ma sát rất nhỏ giữa đế giày và mặt đất.
Hai người mò mẫm đi trong bóng đêm, dường như khái niệm thời gian đã bị bóp méo, tưởng chừng mỗi giây mỗi phút kéo dài hàng thế kỷ.
Không gian phảng phất cũng bị kéo dài vô hạn, khiến cho người ta gần như sinh ra một loại cảm giác hốt hoảng lạ kỳ.
"Coong..."
Một tiếng chuông não nề từ dưới lầu vọng lên, không khí bụi bặm dao động làm người khác giật mình trong vô thức.
"Coong...!coong..."
Tiếng chuông liên tục vang lên, gõ mười hai tiếng.
12 giờ.
Đúng lúc này, âm thanh máy móc quen thuộc đồng thời truyền tới bên tai hai người:
"Ting, phát hiện thời gian livestream của streamer đã đạt ba giờ, có mở kết toán không?"
Âm thanh thình lình xuất hiện dọa Tô Thành sợ run vai.
Anh ta lén lút nhìn Ôn Giản Ngôn, thấy đối phương có vẻ cũng không chú ý tới sự thất thố của mình, lúc này mới yên lòng vụng trộm trả lời trong đầu:
"Mở."
Cùng lúc đó, Ôn Giản Ngôn cũng đang làm điều tương tự.
Hắn bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, vừa đi vừa trả lời: "Mở."
"Phòng livestream 789326qwk cấp E, số lượt người xem bình quân mỗi giờ là 7000, có thể đổi được 700 tích phân.
Kiểm tra đo lường phát hiện streamer là người mới nên tích phân lần này thu được của bạn sẽ tăng gấp đôi.
Đã kết toán 1400 tích phân vào tài khoản bạn.
Vẫn còn thiếu 3200 tích phân để nâng cấp phòng livestream của bạn.
Mong streamer tiếp tục cố gắng để có được thành tích tuyệt vời lần nữa!"
"Trong livestream của bạn, có tổng cộng 226 người đã donate, đạt được 4150 tích phân.
Kiểm tra đo lường phát hiện streamer là người mới, hệ thống livestream sẽ không trích xuất tích phân của bạn.
Đã kết toán 4150 tích phân vào tài khoản bạn."
[Tích phân còn lại trong tài khoản bạn là: 28450]

[Thời gian kết toán tích phân tiếp theo là: 3:00]
Ngay sau đó, Ôn Giản Ngôn lại đổi hai tiếng thời gian sinh tồn, đảm bảo bản thân sống được đến trước đợt kết toán tiếp theo.
Sau khi mua xong, âm thanh kia lại vang lên:
[Tích phân còn lại trong tài khoản bạn là: 10450]
Ôn Giản Ngôn bỗng dừng bước.
Nháy mắt khi âm thanh kia vừa dứt, khóe mắt hắn tia được sự tồn tại của một cánh cửa cách đó không xa.
Lớp sơn vàng trên ván cửa bong tróc, tay nắm rỉ sét, biển số phòng treo xiêu vẹo.
"408".
Giữa không gian tối đen xung quanh, ba con số nửa rỉ sét kia có vẻ vô cùng đột ngột chói mắt, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đã hấp dẫn tầm mắt hắn nhìn qua.
"..."
Đệt.
Cuối cùng Ôn Giản Ngôn đành buông xuôi.
Hắn không thèm đổi sắc mặt, mắt không thèm chớp đi thẳng về phía trước.
Vài giây sau.
Phòng "408" lại xuất hiện bên cạnh hắn.
Ôn Giản Ngôn không thèm nhìn nó, âm thầm tăng nhanh tốc độ bước chân.
Chẳng mấy chốc, tấm biển phòng "408" như âm hồn bất tán xuất hiện trước mặt.
Ôn Giản Ngôn: "......"
Sải chân hắn phi như bay, từng cánh cửa phòng nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, tuy nhiên cánh cửa phòng "408" vẫn tiếp tục xuất hiện trong tầm nhìn.
Tô Thành mệt thở hổn hển, miễn cưỡng đuổi kịp bước chân Ôn Giản Ngôn: "Anh, anh Tiểu Ôn, anh không cảm thấy thời gian chúng ta đi...!hơi lâu sao?"
Hành lang kéo dài vô cùng vô tận về phía bóng tối xa xăm, giống như rơi vào vòng lặp không hồi kết.
Dựa theo kích thước tòa nhà, cho dù thế nào thì lúc này hành lang cũng nên có điểm dừng.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, ngọn đèn sáng trong cầu thang đã bị bóng tối nuốt chửng không thấy tăm hơi, sau lưng chỉ còn bóng tối đen xì.
Phòng ngủ hai bên hành lang đều không đánh số, từng cánh cửa phòng đóng chặt như bị hàn kín mít.
Những ô cửa sổ như những con mắt vô hồn chăm chú nhìn vào bọn họ.
Tưởng như toàn bộ thế giới chỉ còn lại dãy hành lang không điểm dừng cùng với hai kẻ lẻ loi đứng bên trong.
...Quỷ đả tưởng?
Tô Thành bất giác rùng mình một cái.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Anh tưởng tôi không biết à?
Tôi chỉ không muốn biết thôi!
Rốt cuộc hắn cũng từ bỏ giãy giụa, chậm rãi dừng bước, mệt mỏi đáp:
"Ừm, hình như đúng thế thật..."
Tô Thành dừng chân, vất vả lắm mới lấy về nhịp thở bình thường.
Có vẻ anh ta không nhận ra phản ứng kỳ lạ của Ôn Giản Ngôn bên cạnh, trái lại cẩn thận dò xét hoàn cảnh xung quanh.
Đột nhiên Tô Thành phát hiện thấy điều gì đó:
"Uầy! Có phải chúng ta đã đi qua...!phòng 408 này không nhỉ?"
Ôn Giản Giản: "Đi qua rồi sao, tôi không chú ý."
Không ngờ lần này mình lại là người đầu tiên phát hiện manh mối, toàn thân Tô Thành lập tức tràn đầy sinh lực, cảm giác cuối cùng mình cũng có ích:
"Chắc chắn căn phòng này không bình thường!"
Anh ta nói một cách đầy tự tin.
Tô Thành cẩn thận tiến sát lại gần, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy cửa.
Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, phòng 408 mở ra một khe hở nhỏ.
Anh ta hào hứng: "Cánh cửa này mở được nè!"
Trên đường hai người đi qua, tất cả các cánh cửa khác đều bị khóa chặt, chỉ có duy nhất cánh cửa phòng 408 là đẩy được vào.
Điều này có nghĩa là gì? Điều này chứng tỏ nơi đây có manh mối họ muốn tìm!
Hai mắt Tô Thành sáng ngời quay đầu: "Anh Tiểu Ôn, đi, chúng ta đi vào thôi."
Ôn Giản Ngôn: "..."
...Cứu.
"Anh yên tâm, nếu thực sự có chuyện gì," Tô Thành ưỡn ngực kiên định nói: "Tôi nhất định sẽ bảo vệ anh!"
Khóe miệng Ôn Giản Ngôn giật giật: "...Cảm ơn."
Mặc dù hắn rất chắc chắn bên trong cánh cửa có nguy hiểm, nhưng cho dù là vậy thì Ôn Giản Ngôn cũng không thể không thừa nhận, dưới tình huống quỷ đả tưởng như bây giờ, việc lao đầu chạy loạn trong hành lang giống như con ruồi mất đầu chỉ tiêu hao sức lực một cách vô nghĩa, không có bất kì trợ giúp nào đối với họ.
Cho dù hắn có không muốn cỡ nào, nhưng dựa theo tình hình hiện tại...!Bước vào phòng "408" đã trở thành lựa chọn duy nhất của hắn.
Tô Thành dẫn đầu đẩy cửa đi vào.
Ôn Giản Ngôn thở dài một hơi nâng tay day trán, cuối cùng đành phải cắn răng theo sau.
Hắn vươn tay đẩy cánh cửa khép hờ trước mặt.
Bóng tối vô biên bao phủ tầm nhìn.
"...Này."
Ôn Giản Ngôn nhíu mày khẽ gọi.
Không ai trả lời.
"Cậu đang ở đâu?"
Vẫn không có người hồi đáp.
Gian phòng trước mặt tối đen tĩnh mịch, thứ duy nhất đáp trả lời hắn là tiếng gió vô cùng vô tận.
Rõ ràng người kia chỉ đi vào trước hắn hơn chục giây, nhưng giờ phút này Tô Thành giống như bị nuốt chửng, biến mất không thấy tăm hơi.
Không khí mục nát lạnh lẽo tràn vào khoang mũi khiến nhiệt độ cơ thể dần giảm xuống.
Một cơn rùng mình quái dị chầm chậm bò dọc sống lưng.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh mở cửa hàng hệ thống, bỏ hai mươi tích phân mua một cái đèn pin.
"Tách."
Một luồng sáng xuất hiện trong bóng tối, chiếu sáng khung cảnh trước mắt.
...Rất nhiều gương.
Ôn Giản Ngôn sững người.
Trước mặt hắn là vài chiếc gương soi toàn thân cỡ lớn, trên mỗi chiếc gương đều phản chiếu ánh sáng của đèn pin, cùng với đó là vẻ "ngoài mặt không lo trong lòng xoắn vó" của hắn.
Các tấm gương được xếp đan xen với nhau, ở giữa tách ra một con đường nhỏ kéo dài vào mê cung vô tận.
Trong tầm nhìn của mắt không có bóng dáng người thứ hai.
Ôn Giản Ngôn nuốt nước bọt quay đầu nhìn sau lưng.
Không biết kể từ khi nào, cánh cửa đi vào đã biến mất, chỉ còn vô số mặt gương lặng lẽ đứng sau, lẳng lặng phản chiếu thân hình của hắn.
"......"
Không có cách nào để quay về.
Ôn Giản Ngôn đành phải lấy lại bình tĩnh đi vào mê cung gương.
Đèn pin trong tay bị vô số nguồn sáng trong gương phản chiếu.
Vô số mặt gương từ bốn phương tám hướng phản chiếu dáng hình thanh niên.
Hắn vừa di chuyển, vô số bóng người cũng đồng thời chuyển động theo, giống như hắn bị vô số "bản thân" vây quanh theo dõi, thực sự khiến cho người ta rùng mình ớn lạnh.
Mặc dù bên trong mỗi tấm gương đều là cùng một khuôn mặt, tuy nhiên nếu nhìn quá lâu sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác đó là những người khác nhau.
Ôn Giản Ngôn vốn là người có trực giác nhạy bén, dưới sự vây quanh của vô số mặt gương, từng sợi dây thần kinh trong cơ thể hắn luôn duy trì ở trạng thái cảnh giác cao độ.
Chỉ cần bên rìa khóe mắt có chút rung động nhỏ nhất thôi cũng khiến cho hắn lập tức thấp thỏm.
Mới qua vài phút ngắn ngủi, Ôn Giản Ngôn thấy cả thể xác lẫn tinh thần mình đều mệt mỏi.
Thẳng cho đến khi...
Dưới ánh đèn pin, bóng hình của một cô bé xuất hiện gần đó.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Tiểu Khiết?
Hắn tiến lên vài bước, tuy nhiên phải dừng chân trước khi sắp va vào một tấm gương.
Đột nhiên hắn nhận ra, thứ mình vừa thấy chỉ là hình ảnh trong gương.
Trong gương, tay cô bé cầm một chiếc răng sữa vừa thay, giơ về phía một tấm gương khổng lồ khá quỷ dị, đưa ra ước nguyện bằng chất giọng ngây thơ — Tôi hy vọng mình có thể giúp mẹ.
Thân hình cô bé biến mất.
Ôn Giản Ngôn tiếp tục di chuyển về phía trước.
Trong mặt gương tiếp theo, mụ phù thủy kêu rên thảm thiết quỳ gối trước gương, dùng con dao nhỏ trong tay cắt phăng mái tóc dài đến thắt lưng của mình — Để cho con gái tôi trở về, tôi nguyện trở thành nô lệ của ngài.
Bước chân Ôn Giản Ngôn dừng lại rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Bên trong tấm gương tiếp theo.
Toàn thân mụ phù thủy ướt sũng đứng trước gương, ngũ quan vặn vẹo xấu xí y như quỷ quái.
Bà ta tự tay dùng con dao nhỏ moi mắt mình — Tôi xin hiến đôi mắt này để đối lấy nhiều mắt hơn, để cho kẻ giả vờ làm giáo viên thực tập nhưng lại bắt mất con gái mình không còn chỗ trốn.
Làn da mụ phù thủy nứt toạc, con ngươi ác ý xoay tròn từ từ mọc ra dưới máu thịt.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Đây chắc là chuyện sau khi hắn tiến vào phó bản mới có, cũng chính là "NPC dị hoá" kia.
Hắn lại tiến lên thêm một bước nữa.
Lần này, tất cả hình ảnh đều biến mất, chỉ còn con dao sắc nhọn nằm dưới đất, phản xạ thứ ánh sáng lạnh như băng.
Dưới ánh sáng trắng của đèn pin, những tấm gương phản chiếu khuôn mặt của hắn có vẻ đặc biệt quái dị.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi định xoay người đi tiếp...!Nhưng một giây sau, động tác của hắn bỗng khựng lại.
Hắn xoay người nhìn, tuy nhiên bên trong gương lại không có...!mình.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi quay đầu nhìn về phía gương, bản thân trong gương mỉm cười nhìn lại.
Hay nói chính xác, tất cả "Ôn Giản Ngôn" trong gương đều lộ vẻ mặt giống nhau, cùng làm động tác tương đồng...!
"Hắn" mỉm cười vươn tay ra.
Hãy ước nào.
Ôn Giản Ngôn nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu, vô số bóng người dần vây quanh hắn.
Hãy ước nào.
Giọng nói ngày càng vang dội, ngày càng rõ ràng, như thể vang vọng từ bốn phương tám hướng, quanh quẩn trong tâm trí Ôn Giản Ngôn.
Hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương chậm rãi khom lưng xuống.
"...!"
Chẳng lẽ...
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, trơ mắt nhìn "mình" cầm lấy con dao mà mụ phù thủy từng dùng để moi mắt dưới đất lên, sau đó chầm chậm đặt nó lên ngón cái mình.
Đầu ngón tay cái đau nhói.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ngón tay có vệt máu tươi.
"Ôn Giản Ngôn" trong gương mỉm cười, khóe miệng dần nhếch cao hơn, nom có vẻ khá tà ác...
Tuy nhiên, động tác của Ôn Giản Ngôn còn nhanh hơn.
Gần như không cần nghĩ nhiều, hắn dùng ngón tay đẩy mạnh lên trên.
"Cạch" một tiếng, đèn pin bị tắt.
Nguồn sáng biến mất, trước mặt chỉ còn bóng tối vô biên cùng sự yên tĩnh.
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển, ngón tay cứng đờ hơi tê dại.
Mất đi nguồn sáng, tấm gương cũng mất tác dụng.
May thay, nơi này và phòng học 408 có chung quy tắc.
Nhưng...!Một câu hỏi cũng đồng thời xuất hiện trong đầu.
Làm thế nào để thoát khỏi căn phòng này? Ôn Giản Ngôn sầu lòng suy tư, bỗng nhiên bên chân truyền đến xúc cảm quen thuộc.
Ẩm ướt nhớp nháp, giống như bé mèo bị lột da đang thân mật cọ mắt cá chân hắn.
Đây là...!Tiểu Quất!
Chẳng lẽ không chỉ quy tắc mà ngay cả không gian giữa hai căn phòng cũng thông nhau!
Lúc trước, Ôn Giản Ngôn dựa vào nội dung cuốn sổ phá hỏng tế đàn thả bé con này, chính hắn cũng không ngờ, hóa ra nó còn có tác dụng lớn đến vậy.
Hắn thở phào nhẹ nhõm đi theo Tiểu Quất về phía trước.
Giữa bóng tối vươn tay không thấy năm ngón, Ôn Giản Ngôn khó khăn lần mò bước đi, thậm chí đôi khi còn đụng phải gương.
Không biết đã loạng choạng bước đi bao lâu, không gian bốn phía đột nhiên rộng mở.
"Meo."
Tiếng mèo nho nhỏ vang lên.
Sau đó, cảm giác nhớp nháp quanh chân biến mất.
...Đến rồi à?
Ôn Giản Ngôn thoáng chần chừ.
Hắn dùng một tay che đèn pin, chỉ chừa khe hở cỡ nhỏ rồi bật đèn lên lần nữa.
Một tia sáng yếu ớt tràn ra từ kẽ tay hắn, miễn cưỡng chiếu sáng khung cảnh trước mặt.
Thứ xuất hiện trước mặt không phải cửa lớn, không phải hành lang, mà là một mảnh bóng tối vô tận.
Trong bóng đêm, một tấm gương khổng lồ lẳng lặng đứng trước mặt hắn.
Tấm gương thoạt nhìn nặng nề quỷ dị, bên khung điêu khắc những hoa văn lạ giống dây leo, quấn quanh toàn bộ rìa gương.
Giống như bị một loại sức hút nào đó kéo đi, Ôn Giản Ngôn cất bước tiến về phía gương.
Kỳ lạ thay, bên trong mặt gương không hề phản chiếu khuôn mặt của hắn.
Mà là...
Ôn Giản Ngôn nhíu mày, từ từ tiến sát lại gần một chút.
Là bóng một người đàn ông đang chìm mình trong bóng tối hư ảo.
Mái tóc đen dài trải xõa dưới thân y, trên làn da tái nhợt là những đường nét hoa văn đen kịt quỷ dị, giống như hình xăm lại giống như bùa chú.
Bình yên như thế, thanh thản như vậy.
Song lại kinh khủng biết nhường nào.
Nháy mắt, lưng Ôn Giản Ngôn đổ mồ hôi lạnh.
...Đây là một cảm giác kinh khủng chấn nhiếp cả thể xác lẫn tinh thần.
Giống như đang nhìn chằm chằm vào vực sâu sắp sụp đổ, chỉ có thể sợ hãi nhìn vào bóng tối vô tận muốn nuốt chửng bản thân.

Bản năng cảm ứng nguy hiểm điên cuồng run rẩy, từng tế bào đều đang kêu gào chạy trốn, tứ chi gần như không thể khống chế xúc động muốn bỏ chạy...
Không một ngôn ngữ nào có thể diễn tả được chính xác loại cảm giác này, nhưng Ôn Giản Ngôn lại rất rõ.
Mặc dù bóng người kia hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn "nhân mô nhân dạng", cũng không xấu xí, thậm chí không có nửa điểm dị dạng vặn vẹo nào, nhưng không hiểu sao, cảm giác áp lực y mang tới lại vượt xa toàn bộ những thứ quỷ quái hắn từng gặp trong phó bản.
Thậm chí bản thân tấm gương này càng khủng bố hơn, gần như hoàn toàn vượt qua nhận thức chung của con người.
Loại cảm giác kinh sợ phi nhân loại phát ra từ người đối phương, gần như đạt đến trình độ quỷ thần nguyên thủy nhất, khiến cho Ôn Giản Ngôn sởn tóc gáy theo bản năng.
Chạy mau! Nhân lúc bây giờ vẫn còn kịp!
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng đưa ra quyết định xoay người muốn bỏ trốn.
Tuy nhiên, khoảnh khắc trước khi hắn kịp làm động tác này, loại sức mạnh quỷ quái hấp dẫn hắn qua đây bỗng tăng mạnh.
"Hả...?!"
Ôn Giản Ngôn hoảng hốt phát hiện tay chân của mình mất hết sức, cơ thể không tự chủ được bị tấm gương hấp dẫn, bóng hình người đàn ông cách hắn ngày càng gần...
Ôn Giản Ngôn trợn tròn hai mắt.
Đệt mợ đệt mợ đệt mợ!
A a a a a a a a a sắp bị túm vào trong rồi!
Tên kia đừng có qua đây!
Mặt kính hơi dao động, tựa như một lớp màng mỏng mở ra, hướng cái ôm ấp về phía chàng trai trước mặt.
Nó nhẹ giọng nỉ non.
Đến đây.
Tế phẩm xinh đẹp, hãy dâng lên cơ thể và linh hồn ngươi.
Đến đây nào.
Cúi đầu trước Đức Cha, trở thành chất dinh dưỡng để Ngài thức tỉnh.
*
Từ mũi chân, cho đến bắp chân, đầu gối, đùi...
Ôn Giản Ngôn cảm thấy cơ thể nhanh chóng lún xuống, thực sự giống như bị con quái thú khổng lồ nuốt chửng từng chút vào miệng.
Loại cảm giác dị thường này khiến lông tơ trên người hắn dựng ngược.
Nhìn bóng hình người đàn ông cách mình ngày một gần, Ôn Giản Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh.
"Ba lô! Mở ba lô!"
Mặc dù hắn rất quý trọng đống tích phân cóp nhặt khó khăn kia, hơn nữa mỗi đạo cụ bảo mệnh đều đắt đến thái quá, nhưng nếu cứ để tình trạng tiếp tục xảy ra thì hắn sắp được đi ngắm gà khỏa thân rồi!
Nhưng mà không hiểu vì sao hệ thống lại giống như bị lỗi, cho dù Ôn Giản Ngôn gọi thế nào cũng không được.
Giống hệt như bị cắt mạng vậy.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Rác rưởi!
Bóng hình người đàn ông ngày càng gần, Ôn Giản Ngôn có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn tái nhợt của đối phương cùng cánh môi cong duyên dáng.
Theo khoảng cách được thu hẹp, khí thế kinh khủng trên người y cũng rõ ràng hơn, thong thả xông về phía hắn.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Không, không phải đấy chứ?
Chẳng lẽ hắn sẽ chết sao?
Hắn cắn răng một cái hạ quyết tâm, đưa phắt mu bàn tay đến bên miệng.
Hàm trên và hàm dưới cùng nghiền mạnh! Một giây sau, máu tươi bắn tung tóe, chất lỏng đỏ tươi nóng hổi rơi xuống đất.
Tách tách.
Sắc máu đỏ tươi, ngay cả một miếng thịt nhỏ dính da cũng lăn xuống.
Ôn Giản Ngôn nhổ đống máu thừa trong khoang miệng, dùng chất giọng vô cùng bình tĩnh nói:
"Tôi muốn ước nguyện!"
Tốc độ kéo hắn dừng lại.
Cuối cùng Ôn Giản Ngôn cũng nhìn thấy trên gương xuất hiện khuôn mặt của mình.
"Ôn Giản Ngôn" trong gương mỉm cười hỏi: "Như vậy, ngươi đã sẵn sàng đánh đổi vì nguyện vọng của mình chưa?"
Ôn Giản Ngôn nhếch khóe miệng nhuốm đỏ, lộ ra nụ cười dính đầy máu tươi, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn người trong gương ba phần.
Hắn chém đinh chặt sắt đáp:
"Linh hồn của tôi."
"...Chủ động dâng hiến?"
"Ôn Giản Ngôn" trong gương sững sờ, một tia tham lam nhanh chóng xẹt qua đáy mắt.
Một giây sau, khóe môi "hắn" nhếch cao hơn, dùng giọng điệu tán thưởng đánh giá:
"Ồ, rất có thành ý."
"Ngươi muốn ước gì?"
Người trong gương trở nên chân thật ba phần, thậm chí giọng điệu còn hơi gấp gáp.
Ôn Giản Ngôn bình tĩnh chỉ vào bóng người ngủ say kia:
"Tôi muốn hắn."
Hết chương 12.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.