Chào Em Nhà Nghiên Cứu!

Chương 4: Xin Chào Tôi Là Trần Tuấn !





Sau khi trao đổi nội dung dự án với giáo sư, Hạ Du Nhiên trở lại phòng thí nghiệm làm việc.
Khi công việc cuối cùng hoàn thành cũng đã khoảng 5h, nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá.
Hạ Du Nhiên có hẹn với giáo sư Smirt lúc 7h, bắt taxi đến nhà hàng vẫn còn khoảng 30 phút mới đến giờ, vào nhà vệ sinh để chỉnh trang lại trang phục.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân màu đen dài đến đầu gối, cổ chữ V, quanh cổ được điểm thêm những họa tiết nhỏ bằng ren.
Chiếc váy càng làm nổi bật lên vòng eo con kiến của cô.
Dáng người cô không quá cao nhưng cũng không thấp, chân mang một đôi cao gót 5 phân cùng màu váy, thoạt nhìn giống một cô công chúa từ truyện cổ tích.
Vừa bước vào nhà vệ sinh, cảnh tượng trước mắt đã khiến cho Hạ Du Nhiên không khỏi ngẩn người.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông đang cởi dây khóa quần, tay cầm “tiểu đệ” hướng về phía cô.
Trần Tuấn không nghĩ tới trong nhà vệ sinh nam lại thình lình xuất hiện một cô gái, không kịp phản ứng anh giữ nguyên hiện trạng, quên mất bản thân chưa kéo lại khóa quần của mình.

Còn đang trong trạng thái tiếp nhận thông tin thì cô gái nọ đã lớn tiếng hét lên.
“ Á á á, anh là tên biến th.ái”
Tiếp đó những cú đánh túi bụi hạ xuống đầu Trần Tuấn, Hạ Du Nhiên tay cầm túi xách, không ngừng đánh về phía anh.
Chân nhanh chóng đạp vào hạ bộ của anh.
Trần Tuấn đau đớn quỵ xuống.
Chưa kịp hoàn hồn cô gái bỗng bồi thêm cho anh một cú đánh.
Trần Tuấn nhanh tay đỡ lấy cô.
“Buông ra…..
cứu tôi với…..có ai không cứu tôi với” Hạ Du Nhiên vùng khỏi tay anh, hướng ra ngoài cửa không ngừng hét lên cầu cứu.
Nhiều người nghe tiếng la hét vội vã chạy vào, liền nhìn thấy cảnh Hạ Du Nhiên đang đè lên người Trần Tuấn vùng vẫy tay chân hướng về phía anh mà đánh.
Một vài người nhanh chóng tiến đến ngăn cản hành vi bạo lực của Hạ Du Nhiên, lên tiếng giúp Trần Tuấn giải thích.
“Không phải, cô gì ơi đây là nhà vệ sinh nam”
Lúc này Hạ Du Nhiên mới phát hiện ra hoàn cảnh có chút không đúng, nhìn xung quanh chợt nhận ra bản thân vậy mà lại vào nhầm nhà vệ sinh nam.
Nhìn lại người đang nằm dưới sàn nhà, Hạ Du Nhiên nhanh chóng đứng dậy từ trên người Trần Tuấn.
Lúc này trợ lý Trần Tuấn hớt hải chạy vào, thấy ông chủ mình đang nằm sõng sài thì nhanh chóng tiến lên.
“Giám đốc, anh có sao không?” Trợ lý Lâm lên tiếng, quay sang nhìn thủ phạm.
Có chút bất ngờ trước cô gái đã hành hung ông chủ mình.

Đang định lên tiếng chất vấn thì nghe một giọng nói lý nhí.
“Tôi xin lỗi, tôi vừa vào đã anh anh ta quần áo không chỉnh tề, tôi cứ ngỡ anh ta là biến th.ái” Hạ Du Nhiên cúi đầu xin lỗi.
Len lén đưa mắt nhìn về phía nạn nhân vừa bị mình hành hung, nhưng vì không đeo kính mà khoảng cách lại xa nên cô không nhìn rõ.
Trong lòng thầm cầu mong anh ta không kiện cô đến sở cảnh sát.
“Thôi bỏ đi, tôi còn có việc quan trọng” Trần Tuấn chật vật đứng dậy sửa sang lại quần áo, nhìn đồng hồ, lên tiếng nói.
"Anh à, anh có cần đến bệnh viện không? Lúc nãy tôi lỡ đá vào chỗ đó...đá..đá...có chút mạnh" Hạ Du Nhiên lúc này mặt đã đỏ đến tận mang tai, nhưng tự cảm thấy bản thân đã gây lỗi lầm nên cô muốn đứng ra chịu trách nhiệm.
"Sếp à, anh có cần đến bệnh viện không? Chỗ đó nếu có vấn đề thì phiền phức lắm đó".
Trần Tuấn liếc xéo trợ lý Lâm đang cố nén cười bên cạnh, sau đó phủi phủi quần áo của mình "Không cần đâu, cô đi đi".
Vừa dứt lời, Hạ Du Nhiên không ngừng cúi đầu nói lời xin lỗi, nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường.
Trần Tuấn nhìn theo bóng lưng đang chạy trốn kia, cảm thấy có chút quen mắt.
Sau đó vô thức lại nhìn xuống “tiểu đệ” của mình, thầm lo lắng cho tính phúc sau này của bản thân.
Bước vào phòng ăn, Hạ Du Nhiên đã thấy giáo sư Smirt.

Cô nhanh chóng tiến qua chào hỏi, sau đó ngồi bên cạnh ông.
Trò chuyện cùng ông một lúc thì có người bước vào, sau khi nhìn thấy bộ đồ mà đối phương đang mặc Hạ Du Nhiên liền cảm thấy bản thân chắc chắn đã gây nghiệp.
“Là cô!”
“Giám đốc cô gái này chính là người ban nãy thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh” Trợ lý Lâm thản thốt.
Trần Tuấn nhìn Hạ Du Nhiên, phản ứng có chút bất ngờ nhưng trong mắt ánh lên sự vui vẻ.Không ngờ anh thật sự có thể gặp được cô lần nữa.
Hạ Du Nhiên lúc này còn đang nghĩ cách để thoát khỏi sự ngại ngùng này.
Thì giáo sư Smirt lên tiếng.
“Mọi người quen biết nhau sao? Thế thì tốt quá, Helen đây chính là Steven là người đầu tư dự án lần này, sau này em sẽ thường làm việc cùng cậu ấy” Nói đoạn giáo sư Smirt quay sang Trần Tuấn.
“Steven, đây là Helen học trò mà thầy thường nhắc đến với em”.
Trần Tuấn đưa tay về phía Hạ Du Nhiên, trong mắt ánh lên ý cười.
“Xin chào, tôi là Trần Tuấn”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.